Màu Đen Màu Xám

Chương 123: Q.4 - Chương 123: Quấn Băng




Edit: Fujiko.

LãoHagrid lại lần nữa trở về làm giáo sư môn Sinh vật huyền bí khiêm người giữ khóa Hogwarts.

Mặc dù tôi đối với việc xảy ra có chút áy náy nhưng thành thật mà nói, khi nhìn thấy ông ấy đứng bên cạnh nhà gỗ nhỏ, tôi không nhịn được có chút thất vọng. Tôi hi vọng có thể học được một ít gì đó thực sự đáng giá học tập một chút, mà không phải không ngừng theo sát Tôm Nổ hoặc là tiếp xúc một số động vật kỳ lạ khác.

Nhưng Hagrid rất nhanh đã xua tan lo ngại của tôi. Ông ấy dạy tiếp chương trình học về Độc Giác thú của giáo sư Glasgow Kaplan trong khóa học đầu tiên khi trở lại, ông ấy đem đến hai con Độc Giác thú con khiến cho mọi người kinh ngạc không ngớt, bởi Độc Giác thú không dễ dàng để con mình rời khỏi mẹ.

Chúng nó một thân nhung mao màu vàng nho nhỏ khiến gần như toàn bộ nữ sinh đều đổ trước sức quyến rũ của chúng. Bởi vì tính cảnh giác của con non đối với nhân loại không nặng nên các nam sinh cũng được vuốt ve chúng nó.

Sau khi tan học, tất cả mọi người lưu luyến không rời đi về lâu đài

“Thật hi vọng tiết học tiếp theo cũng thú vị như vậy.” Tôi thở dài một tiếng nói.

“Thú vị?” Parkinson cười lạnh nói, “Chẳng qua là hai con thú non.”

“Này! Parkinson,” tôi vừa lòng vuốt ve lòng bàn tay mình nói, “Nếu cậu có thể ở trong tiết học nói thế thì tốt rồi. Trông cậu nhu tình mật ý đến mức như sắp ôm chúng nó vào người.”

“Nhu tình mật ý.” Blaise cảm thán nói.

“Đây thực sự là đặt điều tà ác nhất thế giới!” Parkinson phẫn nộ hét chói tai, “Tôi chưa bao giờ như vậy!”

“Đúng vậy đúng vậy. Cậu không có.” Tôi gật đầu, đi về lâu đài.

Sau khi khóa học buổi chiều kết thúc, tôi đi đến thư viện. Gần đây tôi thường xuyên đến nơi này.

Thư viện gần như là cấm địa của Malfoy, chưa bao giờ tôi gặp Draco trong này, đó cũng là nguyên nhân mà gần đây tôi thường xuyên hay đến chỗ này.

Tôi vẫn giống như trước đây dễ dàng nói đùa hoặc giận dỗi với Draco, nhưng tôi càng ngày càng tinh tường ý thức được, tôi không hề vì vậy mà có cảm giác thoải mái hoặc vui vẻ.

Tôi vẫn muốn hỏi một chút, cậu ấy nghĩ như thế nào về mối quan hệ của chúng tôi trong lúc này?

“Mình chưa từng nghĩ đến gì đó” và “Chúng mình còn chưa đến mười lăm tuổi”, hoặc “Cậu không nghĩ là mình nghĩ quá xa sao, Sylvia”. Mỗi một cái thoạt nhìn đều giống câu trả lời của Draco. Không thể nghi ngờ là tôi sẽ cảm thấy có chút bị tổn thương rồi cho rằng quan hệ của chúng tôi sẽ không an toàn cùng không ổn định, hơn nữa, tôi cũng không muốn giống đứa con gái ngu ngốc mười lăm tuổi ép hỏi bạn trai về tương lai của cậu ta có sự tham gia của mình không.

Tôi muốn nói cho cậu ấy biết vấn đề của chúng tôi là như thế nào. Nhưng nếu tôi thật sự hỏi, mà cậu ấy trả lời “Đúng vậy, mình đã suy nghĩ về vấn đề này khá lâu. Mình cho rằng chúng ta nên nghĩ biện pháp tốt nhất từ bây giờ.”, thì tôi sẽ sinh ra cảm giác áy náy nồng đậm. Trên thức tế, nếu nói cho cậu ấy biết thì càng thêm nghiêm trọng đi?

Tôi đi qua vài dãy sách, theo thói quen ngồi vào góc. Một lúc sau, Hermione cùng Harry cũng tới. Người trước ngón tay quấn đầy băng vải, cánh tay còn lại cầm một số sách vở, thoạt nhìn có chút thở dốc; sau đó giả ngốc gần như che giấu nụ cười trên mặt.

Tôi ngẩng đầu hướng hai người chào hỏi, họ lập tức ngồi bên cạnh tôi.

“Hôm nay Krum không có ở đây.” Tôi trần thuật cũng là nghi vấn.

“A!” Hermione thoạt nhìn càng buồn bực hơn, “Mình để cậu ấy tránh đi đó. Gần đây luôn có người thích lấy cuộc thi Tam Pháp Thuật ra trêu chọc mình!”

“Thứ quý giá nhất của Krum mà.” Harry bổ sung, cố gắng giữ khóe miệng bớt cong lên một chút.

Hermione tức giận nhìn cậu ấy.

“Chuyện đó không có gì buồn cười cả, bọn họ chẳng qua là đang ghen tị thôi, Hermione.” Tôi nói, “Người không có tình yêu say đắm mới nên bị cười nhạo.”

“Bồ nên nghĩ về phương diện tốt. Ít nhất tình cảm của Krum đối với bồ có ma pháp chứng minh.”

“Harry nói rất đúng, bất kể là người khác.” Tôi gật đầu nói.

Hermione tức giận dẩu môi.

“Tay cậu làm sao vậy?” Tôi đưa ánh mắt đến trên cánh tay đầy băng vải của cô ấy.

Cô ấy dùng cánh tay không bị thương đem sách bày ra trên bàn, từ bên trong lấy ra một quyển tại chí đưa cho tôi: “Bồ có thể tự mình xem.”

Tôi cầm lấy, mở ra thì thấy ảnh chụp Harry mặc quần bơi, vẻ mặt đỏ bừng ở bên hồ, phía dưới có một bài viết ngắn.

“Chuyện bí mật của Harry Potter?” Tôi ngẩng đầu nhìn Harry. “Hả, cậu có người yêu lúc nào mà mình không biết vậy, Harry?”

“Đương nhiên là không!” Harry nói, khuôn mặt trở nên hồng giống trong ảnh, “Đọc tiếp đi.”

“Harry Potter mười bốn tuổi ở Hogwarts rốt cuộc đã tìm được tinh cảm an ủi từ người bạn gái như hình với bóng Hermione Granger xuất thân Muggle. Nhưng cậu đâu có nghĩ tới, trong khi sinh mệnh của mình trải qua rất nhiều đau xót, rất nhanh cậu lần nữa lại chịu một vết thương tình cảm. Cô Ganger là một cô gái khuôn mặt bình thường nhưng dã tâm bừng bừng…” Tôi phì một tiếng bật cười, “Dã tâm bừng bừng!”

“Đọc thầm, đừng nói ra tiếng!” Hermione căm tức nói.

“Được rồi.” Tôi đọc xong tờ tạp chí, đem nó trả lại cho Hermione, “Ừ…”

“Bồ có cái gì muốn nói không?” Harry chờ mong nhìn tôi.

“Đương nhiên là có. Dáng người của cậu rất tốt, màu da cũng rất được. Mình nghĩ nếu cậu gầy hơn một chút… Xem ra, nhiệt tình với Quidditch cũng có nhiều chỗ tốt. Toàn bộ nữ sinh đều có thể mê muội cậu, Harry.” [Không biết Draco mà nghe Syl nhận xét Harry thế này có nổi máu ghen không đây~]

“Sylvia!” Harry lúng túng kêu, “Bồ có thể nói điểm khác không?”

“Được rồi.” Tôi mất hứng quay đầu về phía Hermione, “Krum thực sự mời cậu nghỉ hè đi Bungary sao?”

“Cái đó đúng ra là sự thật.” Hermione đỏ mặt, cô ấy vì che đậy mà đem sự ngượng ngùng thay đổi thành tức giận, “Bồ chỉ nghĩ tới cái này sao?”

“Không thì thế nào?” Tôi nhún nhún vai, “Cậu thực sự cùng Harry và Krum làm thành tam giác tình yêu? Sau đó tôi phẫn nộ khiển trách tiểu thư Granger đùa giỡn tình cảm của hai người nổi tiếng? Hermione, ai cũng biết đây là chuyện vô căn cứ.”

“Đây đương nhiên là chuyện vô căn cứ,” Harry gật đầu nói, “Tiếc là không phải ai cũng biết.”

“Mà cậu tức giận vì cái này?” Tôi nhìn Hermione nói, “Nói thật, mình còn tưởng rằng cậu sẽ khinh thường nó.”

“Nếu mình nhìn thấy nó trước thì tất nhiên mình sẽ khinh thường. Nhưng mấy ngày hôm trước, thời điểm mình nhận được thư tín ác ý của một nhóm độc giả phù thủy, mình thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra!” Hermione căm phẫn nhìn chằm chằm tờ tạp chí nói.

“Mình đã sớm nói Rita Skeeter sẽ đối phó bồ.” Harry buồn rầu vò tóc, “Đây thật sự là một mũi tên trúng hai con chim, không chỉ Hermione chịu đủ quấy nhiễu mà mình cũng bị vô cùng vô tận thư thông cảm dày vò muốn chết.”

“Thật đáng thương.” Tôi đồng tình nhìn bọn họ.

“Cảm ơn bồ đã nhắc nhở mình trước, Harry,” Hermione khá nhạt nhẽo nói, cô ấy giơ hai cánh tay mình lên, “Mà những băng vải này chính là quà tặng của bọn người ngu ngốc tin tưởng Skeeter.”

“Do bức thư ác ý làm ra?” Tôi giật mình nói, “Bọn họ làm như thế nào?”

“Bọn họ bí mật để trong bức thư nước mủ của củ Barber.” Hermione nói, “Thư Sấm, còn có một ít bùa chú khác. Mình nghĩ tất cả học sinh trong trường đều chê cười mình, Sylvia.”

“Vài ngày gần đây mình không đi ăn cái gì.” Draco sẽ ở đó, có lẽ đó là lí do mà tôi không nuốt được cơm.

Dừng một chút, tôi nghiêm túc nói: “Cậu nên đem những phong thư đó tập hợp lại, đây thuộc loại tính chất ác ý thương tổn. Có lẽ chúng ta có thể sử dụng pháp luật của thế giới phù thủy.”

“Mình đã sớm thử qua, bộ pháp luật mặc kệ việc này.” Hermione tức giận nói, “Chuyện này vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn lập án của thế giới phù thủy.”

“A…” Tôi nói, “Nếu như ở thế giới Muggle hiện tại thì những người đó đã bị trừng phạt nghiêm khắc rồi.”

“Nếu như ở thế giới Muggle,” Hermione nói, “Không có người tin tưởng ngu xuẩn gì đó cho đến khi Harry chứng minh chúng nó.”

“Nhóm phù thủy rất đơn thuần nên tương đối dễ cả tin. Đây chính là khuyết điểm của việc phong bế thế giới.” Tôi mỉm cười, “Do đó cô Skeeter mới không kiêng nể gì mà viết, bởi vì không có ai nghi ngờ.”

“Rốt cuộc cô ta làm sao biết Victor mời mình đi Bungary chứ?” Hermione như có điều suy nghĩ nói, “Đáng lẽ cô ta không biết mới đúng. Mình khẳng định khi đó chỉ có hai người là mình và Victor.”

“Cũng không nhất định là vậy,” tôi châm chọc nói, khuôn mặt không nhịn được chìm xuống. Cho tới bây giờ, mỗi khi nghĩ đến việc này tôi vẫn còn cảm thấy có chút tức giận, “Thời điểm năm ba, khi mình cùng Draco ở trong phòng ngủ của mình nghiên cứu bùa chú, mình cũng không biết Sirius cũng ở đó.”

“Xin lỗi, Sylvia. Bồ cũng biết ông ấy không phải cố ý.” Harry vì cha đỡ đầu của cậu ấy áy náy nhìn tôi. Dừng một chút, cậu ấy nói: “Bồ và Malfoy? Trong phòng ngủ của bồ? Nam sinh không thể vào kí túc xá nữ sinh.”

“Chết tiệt.” Tôi chửi rủa một câu, dùng ánh mắt chó con thành khẩn nhìn cậu ấy, “Harry, cậu sẽ không nói ra phải không?”

“Mình sẽ không.” Harry do dự một chút nói, “Mình không nghĩ để cho Malfoy vào kí túc xá của bồ là một ý kiến hay. Ý mình là… Ừm… Bồ không nên để bất cứ nam sinh nào tiến vào kí túc xá của mình.”

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy nói: “Gryffindor cũng có tính ý thức!”

“Xem,” cậu ấy không vui nói: “Giọng điệu đáng ghét của bồ cực kì giống Malfoy. Đây chính là hậu quả của việc gần gũi quá mức với Malfoy sao?”

“Châm chọc Griffindor là bản tính của Slytherin.” Tôi cười ngọt ngào nói.

“Mình biết rồi!” Luôn luôn trầm mặc suy nghĩ Hermione bất thình lình nhảy dựng lên.

“Hả?” Tôi và Harry cùng kêu lên nói, quay đầu nhìn về phía cô ấy.

“Mình nghĩ ra raồi… Chờ mình khẳng định sẽ nói cho mấy bồ biết!” Hermione dường như vội vã chạy hướng cửa, rước lấy cái nhìn chằm chằm của bà Price, “Mình phải đi rồi, lát nữa gặp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.