Màu Đen Màu Xám

Chương 59: Q.3 - Chương 59: tranh chấp tại Thư viện




Ngày hôm sau tại sảnh đường lúc ăn cơm, Malfoy hết sức phấn khởi kể lại cho chúng tôi rằng Potter sợ giám ngục đến ngất xỉu. Cậu ta cực kỳ vui vẻ, sinh động giống như cậu ta tận mắt trông thấy vậy. Lúc nhóm ba người Potter đi qua cậu ta càng cao hứng hơn, thậm chí còn làm bộ dáng muốn ngất xỉu, cực kỳ không quý tộc.

Sắc mặt của Potter không tốt lắm, mặt cậu ta không chút thay đổi, đi nhanh qua dãy bàn Slytherin.

Buổi sáng, tiết học Biến hình của giáo sư McGonagall, khi tôi tiến vào lớp học phát hiện không khí lớp học rất kỳ cục, rất nhiều người lén lút nhìn Potter. Tất cả mọi người đều có vẻ không tập trung.

Tôi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó Granger giải đáp thắc mắc cho tôi. Cô ấy giơ tay lên: “Giáo sư, chúng em mới học xong môn Tiên tri, chúng em học bài bói lá trà, hơn nữa… giáo sư Trelawney nói Potter sẽ chết.”

Nhà Slytherin cười vang, nhưng giáo sư McGonagall nghiêm khắc liếc mắt nhìn chúng tôi, tiếng cười giảm đi.

“Từ khi giáo sư Trelawney đến trường này, mỗi năm cô ấy đều tiên đoán cái chết của một học sinh. Đến tận bây giờ, không có ai trong số đó chết cả.” Giáo sư McGonagall cực kỳ bình tĩnh nói, “Tôi thấy cơ thể trò cực kỳ khỏe mạnh, Potter à, cho nên con sẽ bỏ quá cho cô nếu cô không tha cho con phần bài tập hôm nay. Cô cam đoan là nếu con chết thì con mới không cần nộp bài cho cô.”

Potter cảm thấy khá hơn. Nhưng sau tiết học, Malfoy đi đến cạnh cậu ta, cùng với Crabbe và Goyle lớn tiếng cười nhạo cậu ấy, vì thế mặt cậu ta lại càng đen.

Sau bữa trưa tôi gặp bọn họ ở Thư viện, bọn họ đang kịch liệt thảo luận cái gì đó.

“Xin chào, Potter, Granger.” Tôi gật đầu chào họ, ngồi ở cái bài bên cạnh. Nhưng Ron Weasley đứng lê, chĩa đũa phép vào tôi. Cậu ta trừng mắt với tôi nói: “Mày muốn cái gì? Hả? Slytherin ghê tởm…” Cậu nhóc đáng thương, có lẽ ký ức chiến đấu giữa tôi và cậu ta trong năm học trước vẫn còn mới mẻ.

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, cười to: “Tôi nghĩ điều này rất rõ ràng mà, tôi muốn đọc sách.”

Potter xấu hổ kéo áo choàng cậu ta, Granger nghiêm khắc nói: “Ngồi xuống!

Ron!” Nhưng cô ấy cũng nghi ngờ nhìn tôi.

Tôi nhún nhún vai nói: “Cậu vẫn nên ngồi xuống đi Weasley. Khi không ở cùng với những học sinh Slytherin khác, tôi thật sự không có hứng thú làm gì cậu.”

“Đúng thế.” Potter kiên nhẫn khuyên Weasley, “Ron, Hopper khác với những học sinh Slytherin khác. Cậu quên à, cô ấy cũng có xuất thân từ Muggle.”

Weasley ngồi xuống, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Cho dù cô ấy có xuất thân từ Muggle, ai biết lão biên bức đầu đầy mỡ dạy ra cái dạng gì…”

“Ron!” Granger nghiêm khắc nói.

Tôi khó chịu nhìn chằm chằm Weasley : “ Ông ấy là một giáo sư Độc dược đủ tư cách, tôi thấy cậu nên gọi ông ấy là giáo sư Snape. “

“ Đúng vậy! “ Weasley châm chọc nói, “ Các ngươi là Slytherin nên cảm thấy ông ấy tốt, ông ta là chủ nhiệm nhà của các ngươi, bảo vệ các ngươi đến thế cơ mà! “

“ Ở thời điểm nhà Slytherin bị các nhà khác cô lập, “ tôi bĩu môi, khinh miệt nhìn cậu ta, “ Nếu ông ấy không bảo vệ chúng tôi, chúng tôi có thể trông cậy vào ai khác sao ? “

“ Bị cô lập không phải do các ngươi tự chuốc lấy sao ? “ Weasley trả lời bằng một giọng mỉa mai, “ Các ngươi không phải đáng ghét lại độc ác sao ? Thủ đoạn ghê tởm của các ngươi, các ngươi không dám thừa nhận à ? “

“ Có thể, “ tôi nói, “ Nhưng các ngươi có thừa nhận, tất cả mọi người, ngay từ đầu đều không có thành kiến với Slytherin sao ? Trước khi nhập học, các ngươi hoàn toàn không tiếp xúc với những điểm đáng ghét của Slytherin, nhưng các ngươi có dám nói rằng khi đó sẽ không có ấn tượng là ‘Slytherin là nơi đào tạo ra phù thủy Hắc ám’ không ? “

“ Điều này không đúng à ? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là học từ Slytherin, đấy là chưa nói tới các Tử Thần Thực Tử! “ Weasley đỏ mặt tía tay hét vào tôi.

“ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy có thể đại diện cho những người khác sao ? Tử Thần Thực Tử không có người nào là từ các nhà khác sao ? “ Tôi tức giận nở nụ cười, “ Như vậy trước Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ? Các nhà khác đã gạt nhà Slytherin ra từ trước khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy học ở đây! “

Granger suy nghĩ, nhưng Weasley kiên định nói : “ Có thì thế nào! Đó là bởi vì các ngươi ác độc! “

Tôi tức giận cả người phát run, thu thập sách vở quay đầu ra khỏi phòng sách. Tranh luận một vấn đề với một Gryffindor có não phẳng, không có khả năng suy nghĩ theo logic, tôi thật là ngu ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.