Màu Đen Màu Xám

Chương 25: Q.2 - Chương 25: Về nhà






Thành tích cuộc thi đã được công bố, đứng thứ nhất không thể nghi ngờ là Granger, người thứ hai làm mọi người không ngờ là Draco Malfoy. Potter không vui vẻ chút nào, nhưng nhìn Malfoy càng không thoải mái. Có thể thấy được, là một quý tốc thuần huyết, ở thành tích học tập lại bại bởi một “Máu bùn”, đây tuyệt đối là sỉ nhục.

Cậu ta ngạo mạn độc ác nói: “Phù thủy và Muggle là hai chủng tộc hoàn toàn bất đồng, chờ coi, Granger ngu xuẩn càng cố gắng dung nhập trở thành một phù thủy không thuộc thế giới của cô ta, cô ta lại càng cách xa ba mẹ Muggle mình. Ha… một ngày nào đó…” Cậu ta vui sướng khi có người gặp họa với tư thế chia năm xẻ bảy.

Rõ ràng cậu ta là ghen tị mà thôi, nhưng tôi nghĩ tương lai cậu ta sẽ có thói quen này. Granger là cô gái thông minh nhất tôi từng gặp.

Từ sau tiệc cuối năm, nhóm sư tử luôn trước nhóm con rắn nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực hãnh diện, luôn đả kích nhóm con rắn nhỏ. Đã không còn băn khoăn khấu trừ điểm nữa nên nhóm con rắn nhỏ vui vẻ đáp lễ sự khiêu khích của nhóm sư tử, chỉ trong một ngày, trong sân trường, đủ mọi sự kiện ác ý cũng đủ làm nhóm giáo sư sứt đầu mẻ trán.

Mà nhóm sư tử bất hạnh, vừa vặn gặp phải giáo sư Snape xử lý sự cố, vì vậy những gì xảy ra với bọn họ đủ để bọn họ hoàn thành trong kỳ nghỉ, không có chủ nhiệm nhà nào thiên vị hơn chủ nhiệm nhà Slytherin.

Sau đó, ngày nghỉ đến rồi. Chúng tôi đóng gói hành lý, đi theo bác Hagrid xuyên qua mặt hồ, lên tàu tốc hành Hogwarts, tiến về sân ga chín ba-phần-tư.

Những gia đình phù thủy chờ ở sân ga chín ba-phần-tư, Malfoy đi vào lòng hai vợ chồng phù thủy.

Hai vợ chồng kia rất xuất sắc, có một mái tóc bạch kim lộng lẫy, người cha có mắt màu xám lạnh lẽo uy nghiêm cao lớn, tràn đầy nam tính, so với Malfoy càng thêm cao ngạo.

Nhìn ông ta tự như nhìn thấy tương lai của Malfoy, nhưng tôi thật khó tưởng tượng được người mà còn xinh đẹp như con gái, tùy hứng, ngây thơ lại xúc động Malfoy, tương lai có hình tượng như vậy.

Người mẹ có mái tóc màu vàng yêu thương ôm đứa con nửa năm không gặp, thương tiếc nghe cậu ta nói liên miên cằn nhằn cái gì đấy. Thật sự là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Những người xuất thân là Muggle, từng bước xuyên qua bức tường, đi tới nhà ga.

Blaise tươi cười lôi kéo chú Walker ra chờ tôi, chú Walker nghi hoặc nhìn bốn phía đột nhiên xuất hiện nhiều người mặc quần áo quái dị, mang theo các loại thú nuôi kỳ cục.

Tôi vẫy tay với bọn họ, tôi cảm thấy, gia đình hạnh phúc, tôi cũng có.

----

Kỳ nghỉ hè tôi cũng không thường xuyên ở nhà, trừ đi thư viện, tôi cũng thỉnh thoảng đến cửa hàng thời trang giá rẻ của chú Walker hỗ trợ. Chú Walker rất vui, thêm tiền công làm thêm cho tôi rất nhiều, tôi thấy việc này thật không tốt chút nào.

Chú ấy mỗi sáng sớm đều đến nhà tôi, cùng nhau ăn điểm tâm chú ấy mang đến, sau đó chú ấy dọn vệ sinh, rồi cùng Blaise đi làm.

Tháng Bảy, lần đầu tiên Blaise cả đêm không về. Ngày hôm sau cô xuất hiện trước mặt tôi, đôi má đỏ bừng cực kỳ xấu hổ.

Tôi không nhịn được chế diễu cô, cô đỏ mặt bổ nhào cù tôi, chúng tôi lăn thành một viên.

Từ đó về sau, mỗi tuần luôn có vài ngày cô không về nhà, nhưng chú Walker luôn sắp xếp việc này rất tốt.

Tôi vui mừng cho họ, chú Walker là người tốt, nam nhân tốt, ở cùng chú ấy, Blaise sẽ hạnh phúc.

Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận là lòng tôi mất mát. Từ khi sinh ra đến bây giờ là mười hai năm, tôi vẫn là người quan trọng nhất của Blaise, bây giờ lại có người chia sẻ địa vị tôi trong tim cô.

Chú Walker cũng để ý đến cảm nhận của tôi, thật lòng hi vọng tôi chấp nhận chú ấy, chú ấy đối xử với tôi giống như là đối với con gái của mình.

Nhưng chú ấy càng đối xử tốt với tôi, tôi lại càng… không thể xem chú ấy là cha của mình, tôi thậm chí không thể thoải mái gọi tên chú ấy “John”. Quan hệ xã hội của tôi tuy đơn giản, không có nhiều kinh nghiệm, nhưng tôi dù sao cũng đã sống bốn mươi mốt năm, tôi xem chú ấy là một người bạn cùng lứa.

Hình mẫu người cha trong lòng tôi là…

Sáng suốt, bác học, uy nghiêm… cao lớn… có thể làm cho người khác yên tâm dựa vào.

Nhưng… chỉ cần Blaise vui vẻ là tốt rồi. Cô ấy đã hi sinh mười hai năm cho tôi, như vậy tôi có lý do gì không cho cô ấy hạnh phúc đây ?

Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.