Màu Đen Màu Xám

Chương 117: Q.4 - Chương 117: Vũ Hội ( Hạ )




Tôi buồn bã đọc khẩu lệnh rồi bước vào bên trong.

Sau đó nhìn thấy Draco.

Cậu đang đứng trong phòng Sinh hoạt chung được xây từ nham thạch màu xám, tức giận mắng to, dùng chân đá đá một cái hộp trên mặt đất.

Tôi ngẩn người, cậu cũng ngẩn người.

Cậu nghi hoặc nhìn tôi, thái độ cực kỳ khó chịu hừ lạnh một tiếng.

”Cậu sao không đi vũ hội đi? Tớ cứ tưởng… À, Cứu thế chủ muốn cứu vớt bàn chân của mình nên vứt bỏ cậu sao?”

”Ah…thật kỳ lạ, chẳng lẽ Harry mời tôi thì tôi nhất định phải đáp ứng sao?” Tôi không khách khí phản bác, “Thật ra tôi nghe nói cậu đã mời Parkinson. Tôi dám cam đoan Parkinson cũng chẳng dẫm chân cậu đâu!”

”Mọi người nói tớ mời Pansy thì tớ phải mời cô ấy sao?” Draco dùng chính cách nói của tôi để cãi lại.

Tôi hoài nghi nhìn cậu.

”Cậu không mời cô ấy?”

”Cô ấy đi cùng Blaise.” Draco nhìn tôi, chậm rãi nháy mắt, “Cậu nói ‘Harry’? Cậu gọi nó là ‘Harry’?”

Thật kỳ lạ, tại sao tôi lại cảm thấy chột dạ.

”Tại sao tớ không thể gọi cậu ấy là ‘Harry’?” Tôi miệng cọp gan thỏ cười lạnh một tiếng, “Tớ có quyền tự do kết bạn. Draco, cậu đừng ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể chi phối việc tớ kết bạn với ai đấy! Cậu với Parkinson cũng có quan hệ rất tốt đấy thôi!”

Draco tức giận nhìn tôi.

”Tớ biết Pansy từ nhỏ!” cậu nói, “Bọn tớ là bạn được mười mấy năm rồi đó!”

”Ah~ đúng là rất khéo nha!” tôi lạnh lùng nói, “Tớ với Harry làm bạn từ trước rồi, trước cả khi tớ trở thành bạn của cậu nữa. Thực ra, nếu không phải vì một tên ngu ngốc nào đó thích làm vài chuyện vặt vãnh ngớ ngẩn thì quan hệ của bọn tớ còn tốt hơn nữa đấy!”

”Thật sự là tình cảm khiến người ta tán thưởng đó, Sylvia, tớ có chút cảm động rồi này! Cậu nên cùng cái tên Cứu thế chủ chết tiệt ấy đi vũ hội cho rồi đi!” Draco nhếch môi cười lạnh, để lộ ra mấy cái răng nanh sáng bóng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhất định sẽ làm cho vô số nữ sinh não rỗng ngu ngốc hâm mộ đến chết đấy!”

”Đúng vậy, hiện tại tớ phát hiện tớ nên đi vũ hội. Nhất là lúc tớ bước vào phòng Sinh hoạt chung tĩnh lặng thì thấy người nào đó đang ở đây! Nếu mà đi chắc tớ có thể cười vào mặt đám con gái thích chế nhạo tớ là không biết tốt xấu đấy!” Tôi khinh miệt nói,“Mà nguyên nhân chính khiến tớ không đi chỉ vì không muốn trông thấy kẻ ngu ngốc nào đó chỉ được mỗi cái mặt khiêu vũ cùng một cô nàng lúc nào cũng cười ngớ ngẩn. May mắn, chỉ nghĩ đến thôi là cảm thấy buồn nôn rồi!”

Draco khiếp sợ nhìn tôi, sau đó chậm rãi, cậu nở một nụ cười ranh mãnh.

”Thật là nhàm chán!” cậu tắc lưỡi, “Ghen tỵ là không tốt đâu! Tại sao con gái lúc nào cũng thích tính toán chi li nhỉ?”

Tôi hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

”Đúng vậy, cậu cũng đâu có ghen tỵ đâu!” Tôi châm chọc nói, “Có lẽ lúc cậu thấy Harry mời tớ đi vũ hội, cậu nên nói là cậu không ghen tỵ ha!”

”Việc đó không giống nha!” Draco ngạo mạn đáp lời.

Tôi trợn mắt nhìn cậu.

”Được rồi, được rồi, tớ nghĩ tớ có thể hiểu được sự bất an của cậu. Tại sao tớ không chú ý đến việc này nhỉ?” Cậu nói cứ như đúng rồi, vừa nói vừa đi đi lại lại trong phòng Sinh hoạt chung, “Tớ nên sớm nghĩ đến cậu đã bị áp lực như thế nào khi thấy tớ vĩ đại như thế này…”

”Cứ tiếp tục nói đi!” Tôi ngồi xuống ghế sa lon, khoanh tay lại, mỉa mai, “Có lẽ cậu còn có thể vô sỉ hơn nữa đấy!”

Draco cười trông có vẻ rất đắc ý.

”Đó là sự thật.”

”Đúng vậy. Sự thật.” Tôi châm chọc lập lại một lần nữa, “Cho nên căn bản là cậu không cần đến tôi làm gì. Tớ nghĩ cậu chỉ cần đứng trước gương là đủ thỏa mãn tâm sinh lý của cậu rồi. Có lẽ cậu thấy hình ảnh mình trên Parkinson nên mới ở cùng chỗ với nhau được chứ gì?”

Cậu hít một hơi, dùng cái vẻ mặt miễn cưỡng và nhẫn nại giải thích với tôi: “Tớ đảm bảo giữa tớ và Pansy không có gì.”

”Như vậy cậu nên giải thích tại sao quà Giáng Sinh mà Parkinson tặng lại là một quyển sách…” tôi nheo mắt nói, “…có tên ‘Tuyên ngôn của người chiến thắng’ không nhỉ?”

”À, thế sao? Nhưng thế thì liên quan gì đến tớ?” Draco không kiên nhẫn nói, “Có thể chỉ là trùng hợp thì sao? Hoặc có lẽ cô ấy muốn chọc giận cậu không chừng. Nhưng tớ lại tin cô ấy không như cậu, cậu còn đáng giận hơn nhiều!”

Cậu bừng bừng khí thế tiến lại gần tôi: “Cậu dám gửi cho tôi một lọ thuốc Lông-mềm-mại. Còn gửi kèm câu ‘cứ từ từ mà chải lông của cậu đi!’, thế là thế nào hả?”

”Ít nhất tốt hơn cậu!” Tôi xoay đầu lại trừng cậu, “Chỉ vì cãi nhau với tớ mà không tặng quà Giáng Sinh cho tớ!”

Ánh mắt của Draco hơi dao động.

”À…thực ra…” Cậu ho khan một tiếng, “Tớ có chuẩn bị!”

Cậu cầm lấy cái hộp nãy giờ cậu đã đá lên, vô cùng thô lỗ nhét vào lòng tôi.

”Tớ định chiều nay gặp thì sẽ đưa cho cậu. Nhưng cậu lại không ở trong ký túc xá…tớ nghĩ cậu đã đi cùng Đầu thẹo đến vũ hội.”

Tôi hoài nghi nhìn cậu. Sau đó chuyển ánh mắt nhìn xuống cái hộp đã muốn biến dạng, mở hộp ra.

Nằm trong hộp là một đôi giày cao gót.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Draco, mặt cậu có cút đỏ ửng, nâng cằm cao ngạo nói: “Cậu định mặc lễ phục màu bạc mà đi đôi giày đế thấp màu đen sao? Tớ chỉ biết cô gái ngốc nghếch như cậu sẽ chẳng nhớ đến mà chuẩn bị giày đâu!”

Được rồi, tôi thừa nhận, khi mở hộp ra, trong nháy mắt, nơi mềm yếu trong trái tim tôi đã bị đánh động. Đôi giày màu bạc, có dây cài, thoạt nhìn đơn giản nhưng lại hết sức xinh đẹp, vô cùng thích hợp với lễ phục của tôi.

Tôi biết điều này có nghĩa cậu nhượng bộ với lựa chọn của tôi.

Tôi nhìn cậu, không biết phải nói gì.

”Draco...” Tôi gian nan nói.

”Lễ phục kia…cậu muốn mặc thì cứ việc mặc!” Cậu có chút khó chịu hừ một tiếng, làu bàu, “Mắt thẩm mỹ của tớ tốt hơn Black nhiều, không muốn tớ tặng là tổn thất của cậu!”

”Draco…” Tôi nhẹ nhàng nói, “Thật xin lỗi! Tớ với Sirius quả thật có chút quan hệ sâu xa, nhưng bây giờ tớ vẫn chưa thể nói cho cậu biết.”

Draco hoài nghi nhìn nhìn tôi.

”Quên đi.” Cậu trưng ra vẻ mặt từ bi, “Bây giờ cậu đi thay lễ phục được rồi đấy!”

”Bây giờ?” Tôi kinh ngạc, “Tớ nghĩ vũ hội đã bắt đầu từ nãy giờ rồi!”

Draco nhếch môi cười lạnh.

”Nếu cậu tiếp tục lề mề…” cậu chậm rãi nói, “Tớ nghĩ vũ hội cũng kết thúc luôn!”

”Ah…” Tôi vội vàng ôm lấy hộp giày rồi chạy vào phòng ngủ “Chờ tớ một lát, sẽ xong ngay thôi!”

Tôi lôi bộ lễ phục của mình ra, nhanh chóng thay bằng tốc độ nhanh nhất có thể, có vẻ hơi nhăn nhưng cũng có thể mặc được.

Tôi mang giày, dùng vài pháp thuật nhỏ với mái tóc của mình. Sau đó chạy ngay ra khỏi phòng ngủ.

Draco nghiêng đầu, dùng ánh mắt màu lam ấy đánh giá tôi từ trên xuống.

Tôi xấu hổ kéo lễ phục lại: “A…ừm…pháp thuật làm đẹp cậu chỉ tớ bữa trước ,hôm nay không có thời gian để thực hiện hết…”

”Cũng không tệ.” Draco vô cùng miễn cưỡng đánh giá nói.

Tôi nhìn Draco. Hôm nay cậu mặc một bộ lễ phục màu đen, thuộc loại “kín cổng cao tường”, không lộ ra một chút da thịt nào, cổ trắng nõn che dấu dưới cổ áo cao. Vừa nhìn rất bảo thủ nhưng không kém phần hấp dẫn. Thật ra lại vô cùng thích hợp với cậu.

”Nhìn cậu cũng không tệ.” Tôi thành thành thật thật nói.

”Cậu tiết kiệm lời khen quá đấy!” Draco ngạo mạn nói. Cậu hơi gấp cánh tay một chút.

Tôi mỉm cười, khoác tay mình vào tay cậu.

Khi chúng tôi đến vũ hội, yến tiệc vừa chấm dứt nhưng phần quan trọng nhất thì vừa mới bắt đầu.

Vách tường được che phủ bởi lớp sương bạc lấp lánh ánh sáng. Trên cao là bầu trời đêm với những ngôi sao tỏa sáng, còn những chùm tầm gửi được kết thành những vòng hoa. Tất cả mọi người đều thay đổi trang phục, không còn mặc những bộ đồng phục như ngày thường. Rất nhiều người dựa vào tường nói chuyện với nhau một cách hào hứng, để lại một khoảng trống chính giữa nơi tổ chức vũ hội. Lúc này, bốn Quán quân cùng bạn nhảy của họ đã bắt đầu khiêu vũ mở màn cho vũ hội giáng Sinh.

”A, nhìn xem này…” Draco nhìn chăm chú vào sàn nhảy, mỉa mai cười nhạo, “Thật đáng thương cho Cứu thế chủ nha, cậu ta nhìn cứng ngắc như khúc gỗ vậy!”

Tôi quay nhìn về hướng sàn nhảy thì trông thấy Harry đang khiêu vũ. Bạn nhảy của cậu ta là một cô gái xinh đẹp của nhà Gryffindor có gốc Ấn Độ. Cô nàng kia giống như thao túng hoàn toàn bước nhảy của cậu ấy, cậu ấy cứ xoay vòng vòng với vẻ mờ mịt lại có chút chật vật.

Tôi nhịn cười tiếp tục nhìn xem những người khác. Fleur mặc một bộ lễ phục bằng sa tanh màu khói, xinh đẹp bức người, bạn nhảy của cô nhìn cô say đắm không rời được ánh mắt. Cedric cài nơ cổ áo màu đen, bạn nhảy của anh ta là cô gái Đông phương xinh đẹp nhất trong trường của Nhà Ravenclaw.

Draco đang nhìn Krum cùng công chúa hồng phấn bên cạnh anh ta.

”Tại sao tớ cảm thấy cô gái kia trông rất quen mắt nhỉ?” Cậu nói.

”Đương nhiên rồi! Đó là một trong những đối thủ một mất một còn của cậu cũng là một trong những người bạn thân của tớ, Hermione Granger!” Tôi nhìn biểu tình kinh ngạc đến khiếp sợ của Draco, kiêu ngạo mà bổ sung một câu, “Tớ giúp cậu ấy trang điểm đó, đẹp không?”

”Ah, có vẻ cậu đã hoàn toàn nắm giữ được pháp thuật làm đẹp rồi nhỉ??” Draco tiếc nuối nhìn nhìn tôi nói, “Có lẽ cậu còn cần trang điểm hơn cô ta nhiều.”

Điệu nhảy đầu tiên đã kết thúc, Harry mang theo biểu tình như trút được gánh nặng nhanh chóng rời khỏi trung tâm sàn nhảy.

Âm nhạc cho điệu nhảy thứ hai chậm rãi vang lên.

Tôi nhìn xung quanh một chút, Weasley đang trừng mắt nhìn Krum cùng Hermione, có vẻ hai người không có ý định ngưng khiêu vũ. Giáo sư Dumbledore lôi kéo giáo sư McGonagall vào sàn nhảy, tôi thật ra không nghĩ tới giáo sư McGonagall trông nghiêm khắc như vậy nhưng lại khiêu vũ giỏi như thế. Sirius đang hưng phấn nói chuyện phiếm cùng giáo sư Lupin. Giáo sư Snape đứng giữa nhóm giáo sư, có vẻ chẳng thích thú gì với vũ hội. Cho dù trong không gian tràn ngập thứ ánh sáng êm dịu và lãng mạn thế này, thầy ấy vẫn mặc một thân áo choàng đen, gương mặt lạnh lùng cũng không thể khiến người khác bỏ qua.

Tôi nhịn không được mà quay nhìn giáo sư một cái, lại nhìn thoáng qua thêm lần nữa.

Lần thứ ba khi nhìn qua phía thầy ấy, tôi lại phát hiện giáo sư đã không còn đứng ở đó.

Draco tiến lên phía trước vài bước, xoay người nhìn thẳng vào tôi. Bọn con trai tuổi này luôn thay đổi ngoại hình rất nhanh. Tôi nhớ năm trước cậu còn cao bằng tôi, nhưng bây giờ đã cao hơn tôi nửa cái đầu.

Ánh mắt của cậu sáng long lanh, mang theo ý cười nheo lại, hướng về phía tôi làm ra một thủ thế mang ý mời.

”Tớ…tớ sẽ không nhảy đâu…” tôi xấu hổ nói, “Tớ đã nghĩ mình sẽ không đến vũ hội, cho nên đã không học nhảy…”

”Không sao đâu!” Cậu mang theo thái độ chẳng thèm để ý, “Khúc nhạc này rất chậm, cứ giao toàn bộ cho tớ!”

Tôi mang theo ý cười đưa tay đặt lên tay cậu đang vươn ra, cậu kéo tôi vào sàn nhảy. Khi đi ngang qua Krum và Hermione, Hermione nhìn tôi cười có vẻ rất vui sướng.

Một tay cậu đặt trên lưng tôi, tay còn lại nhẹ nhàng cầm tay tôi, chúng tôi nhìn chăm chú vào mắt đối phương, theo âm nhạc vang lên mà chậm rãi di động, xoay tròn. Bầu trời đêm trên cao tỏa sáng lấp lánh ánh sao như những viên ngọc.

Tất cả đều có vẻ đẹp không sao tả xiết, dường như tôi thấy mình đã say trong bầu không khí này.

Sau một phút đồng hồ, Draco nghiến răng.

”Chết tiệt, bây giờ tớ có thể xác định, Cứu thế chủ không khiêu vũ với cậu đúng là vì cứu vớt chân của cậu ta.”

”Tớ nhớ hình như đã nói là không khiêu vũ đấy.” Mặt của tôi hơi hơi nóng lên.

”Điệu nhảy này chỉ cần theo động tác của tớ là được rồi! Tại sao cậu luôn chậm hơn nửa nhịp? Chẳng biết là do chân cậu hay đầu óc cậu chậm chạp thế?”

”Tớ nghĩ đầu óc tớ rất thông minh, chân tay cũng rất linh hoạt. Nếu không phải vì đôi giày này vừa cao vừa khó đi…A…đau…”

”Tớ nghĩ rằng cậu đang phê bình món quà giáng sinh của tớ đấy!”

”Được rồi, tớ thu hồi lời nói khi nãy…Như thế…à, tớ nhớ có ai đó hứa sẽ dạy tớ khiêu vũ nhưng không có thực hiện lời hứa của mình…”

”Đó là lỗi của tớ sao? Nếu cậu không cố chấp như vậy…Xoay người!”

”Ý cậu đây là lỗi của tớ? Lúc cậu làm mặt lạnh với tớ, tớ đã tìm mọi cách xuất hiện trước mắt cậu để cậu bỏ qua mà làm lành với tớ. Nhưng cậu đã làm gì nào? Nguyên nhân cậu làm mặt lạnh chỉ vì ghen tỵ tớ mặc lễ phục do người khác tặng!”

”Ghen tỵ? Cậu cứ thích đùa! Malfoy chưa bao giờ ghen tỵ, chưa bao giờ! Á, kính nhờ cậu đấy! Làm ơn giẫm chân lên mặt đất ấy, đừng giẫm chân tớ nữa…Xoay người! Nói tiếp, Sylvia, lễ phục của cậu hình như hơi chật đấy! Dáng người thon thả là ưu điểm duy nhất của cậu, mong cậu đừng đánh mất ưu điểm đó đấy!”

”Tớ đây không phải béo phì! Là phát dục, Malfoy tiên sinh! Có lẽ tớ không nên hy vọng cậu có thể dùng cái đầu xinh đẹp nhưng trống rỗng của mình để hiểu được vấn đề này.”

”Hai cái bánh pudding của cậu thì hơi nhỏ đó, chỉ mong có ngày chúng có thể phát dục mà lớn lên…”

Tôi trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng nói: “Tớ nguyền rủa cậu cả đời không cử…”

Draco đem tôi ôm vào trong ngực, theo giai điệu nhẹ nhàng đang vang lên mà xoay một vòng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đừng choáng váng, cô em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.