Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 123: Chương 123




Editor: Vanny

Nhà mẹ đẻ của thái hậu là Phụ Quốc Công Cổ gia, năm đó Cổ lão gia đã cứu tiên đế một mạng. Sau đó tiên đế nhìn trúng nhị cô nương dòng chính của Cổ lão gia là Cổ Tương Vân, cũng chính là thái hậu hiện nay. Cổ lão gia vốn xuất thân từ võ tướng, sau lại lập được nhiều quân công ở chiến trường. Lúc đó tiên đế cũng rất sủng ái Cổ Tương Vân nên đã phong cho Cổ lão gia chức tước nhất đẳng công Phụ Quốc công, sau đó Cổ Tương Vân sinh ra 3 vị hoàng tử cũng trở thành quý phi. Chỉ là chung sống nhiều năm như vậy, tiên đế phát hiện Cổ quý phi chỉ có mỹ mạo thôi chứ tính cách thật sự không tốt đẹp, sau đó cũng dần dần không sủng ái bà ta như thế nữa.

Có thể cũng vì nguyên nhân này mà năm đó Cổ quý phi một mực thương yêu Cảnh vương có tướng mạo giống với tiên đế hơn một chút, cũng vì vậy mà hại 3 huynh đệ một người chết, 2 người bất hoà.

Hai năm trước, Phụ Quốc công qua đời. Cả nhà họ Cổ lớn bé đều phải chịu tang. Bởi vậy đã làm lỡ chuyện hôn nhân của 2 vị cô nương nhỏ tuổi nhất Cổ gia, cũng là 2 chất nữ mà thái hậu yêu thương nhất, Cổ Vinh Huệ và Cổ Vinh Hinh. Đế đô đã chuyển tới Bình Lăng, người của Cổ gia toàn bộ đều chuyển qua đây rồi.

Lúc đầu khi Yến đế chưa thành thân, thái hậu đã muốn gả 2 chất nữ của nhà tỷ muội mình là Phượng Ngữ Dung và Tiết Hàm Chỉ cho Yến đế và Cảnh vương, chỉ là sau đó 2 nhi tử đều không đồng ý rồi về sau đành từ bỏ. Lúc này 2 chất nữ nhỏ nhất là Cổ Vinh Huệ và Cổ Vinh Hinh nhà đệ đệ ruột bởi vì chịu tang mà bị lỡ chuyện hôn nhân, trong lòng Cổ thái hậu liền có chút ý đồ rồi.

Cổ Vinh Huệ và Cổ Vinh Hinh là tỷ muội sinh đôi, dung mạo cũng rất thanh lệ vô song. Mặc dù dung mạo như nhau nhưng tính cách một người thì dịu dàng, một người thì cởi mở. Cổ thái hậu không muốn thúc ép hoàng thượng mà chọn cách dụ dỗ, nói không chừng sống trong cung một thời gian, hoàng thượng sẽ từ từ thích 2 người họ. Bây giờ bà ta đã hiểu chuyện, biết rằng cách một khóc hai nháo không có tác dụng rồi.

Mẫu Đơn sao lại không rõ suy nghĩ của thái hậu chứ, nhưng lại không nói gì nhiều. Nàng đã nhanh chóng làm xong chuyện này. Mấy ngày sau Cổ Vinh Huệ và Cổ Vinh Hinh đã nhập cung.

Hai người là song sinh, Cổ Vinh Huệ là tỷ tỷ, Cổ Vinh Hinh là muội muội. Lúc hai người qua đây thỉnh an Mẫu Đơn và thái hậu, Cổ Vinh Huệ mặc chiếc váy dài màu lục nhạt, nhìn yên tĩnh dịu dàng. Cổ Vinh Hinh mặc váy áo màu đỏ hải đường, vô cùng kiều diễm và hoạt bát đáng yêu.

Sau khi hai người hành lễ, Mẫu Đơn cười nói: “Hai vị biểu muội mau ngồi xuống đi. Từ lâu đã nghe mẫu hậu nhắc đến hai muội, bây giờ coi như được gặp rồi. Hai vị biểu muội quả thật là vô cùng tài hoa phong nhã, dung mạo lại xinh đẹp như vậy…”

Cổ thái hậu cũng cười nói: “Còn không phải sao, sau này các ngươi ở lại trong cung cùng ai gia một khoảng thời gian, lúc không có việc gì thì đi tìm Thẩm nương nương trò chuyện…”

Lúc này hai người mới ngẩng đầu lên nhìn về phía thái hậu và vị Thẩm nương nương trong lời đồn. Những người ở trong cung có lẽ không biết lời đồn về vị Thẩm nương nương này truyền ở bên ngoài dữ dội biết bao, nói rằng hoàng thượng chỉ sủng ái một mình nàng, ngay cả tuyển tú cũng không nghĩ tới, hậu cung chỉ định có một mình nàng. Có người cảm thán, hoàng thượng thật là người si tình, có người lại trách móc khinh bỉ, nam nhân mà, chẳng qua chỉ nhất thời thôi, bây giờ lúc đang mặn nồng, thích cái gì thì cho cái đó, nhưng lúc yêu thương qua đi còn không phải nên nạp thiếp thì nạp thiếp, nên tuyển tú thì tuyển tú sao, huống hồ chi đây lại là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ. Cho nên, về cơ bản người bên ngoài đều không tin hậu cung của Yến đế sẽ chỉ có một người.

Tới khi hai người nhìn thấy dung nhan của Mẫu Đơn đều không tránh khỏi có chút nghi hoặc. Tuy rằng dáng vẻ vị Thẩm nương nương này không tệ nhưng lại chưa đến mức khuynh quốc khuynh thành. Bọn họ thực sự khó có thể tưởng tượng vì sao một người nam nhân, lại còn là nam nhân cao cao tại thượng như vậy lại chỉ yêu tha thiết một mình nàng như vậy?

Mấy người đang ở điện Thái Hoà trò chuyện một hồi. Tính tình Cổ Vinh Huệ dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ. Tính cách Cổ Vinh Hinh hoạt bát, phần lớn thời gian là nàng ấy nói chuyện. Tới buổi trưa, thái hậu giữ bọn họ lại dùng cơm. Vừa mang thức ăn lên thì Yến đế tới.

Mấy người thấy Yến đế sải bước tiến vào, vội đứng dậy theo, thái hậu cười nói: “Hoàng thượng đã dùng cơm chưa? Nếu chưa thì dùng bữa với chúng ta đi, đều không phải người ngoài.”

Cổ Vinh Huệ và Cổ Vinh Hinh cũng kêu một tiếng hoàng thượng. Yến đế là biểu ca của bọn họ nhưng lúc này cũng là hoàng đế. Đương nhiên bọn họ không thể xưng hô là biểu ca rồi. Lúc 2 người nhìn thấy Yến đế thì đều hơi thất thần. Quan hệ của bọn họ là biểu huynh muội, hàng năm cũng đều gặp mặt. Lúc trước, khi Yến đế vẫn còn là Yến vương thì vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế toàn thân cũng đều áp chế. Giờ đây đã là Yến đế, hắn không còn áp chế khí thế quanh người nữa, hoàn toàn trở thành khí phách vương giả, khí thế đó vô cùng áp bức người khác, khiến hai người có chút đứng ngồi không yên.

Yến đế chỉ liếc mắt nhìn 2 vị biểu muội một cái, nhẹ gật đầu, thần sắc trên mặt không đổi, nương theo bên cạnh Mẫu Đơn ngồi xuống. Lúc dùng bữa, Yến đế và Mẫu Đơn cũng không nói nhiều, nàng chỉ gắp đồ ăn mà hắn thích ăn cho hắn. Yến đế cũng không đếm xỉa đến người khác, gắp đồ ăn mà nàng thích ăn cho nàng, cũng gắp đồ ăn cho thái hậu. Tuy rằng như vậy, nhưng sắc mặt thái hậu vẫn có chút bất ngờ, may mà bà ta hiểu hai người này vẫn luôn như vậy, cũng ngại nói gì nhiều nên yên lặng dùng bữa.

Tới khi thị nữ dọn bàn xuống, dâng quả vải từ vùng khác tiến cống lên, dùng khối băng ướp hồi lâu, vỏ mỏng, ruột ngọt. Mẫu Đơn ăn hết mấy quả, tiện thể nhận lấy chậu đồng thị nữ bưng qua để rửa tay. Yến đế không ăn mấy món này, nhìn Mẫu Đơn ăn hết mấy quả, lúc này mới nói: “Trẫm về điện Phúc Ninh trước. Nàng và mẫu hậu, biểu muội trò chuyện một hồi cũng nên sớm trở về chăm Hề Nguyên, lúc nãy nghe nói nó đang làm ầm ĩ.”

Thái hậu nghe vậy, vẫy vẫy tay: “Được rồi, nếu Cửu Nguyệt đang làm ầm ĩ thì ngươi cứ về với hoàng thượng trước đi. Hai vị biểu muội của ngươi ở lại điện Thái Hoà, cách điện Phúc Ninh của các ngươi không xa, ngươi có rảnh thì thường xuyên qua đây chơi với bọn họ.”

Mẫu Đơn cười nói: “Thần thiếp biết rồi ạ.” Sau đó thì cùng Yến đế về điện Phúc Ninh, sau khi vào trong điện Phúc Ninh. Yến đế cho toàn bộ nô tài lui ra, ôm nàng đi tới án thư bằng gỗ tử đàn rộng rãi bên cạnh, đặt nàng ngồi lên án thư, cúi người hôn lên môi nàng.

Hai người đều là lúc đi ngủ mới làm vận động một phen. Tối hôm qua vừa làm xong, sao lúc này Yến đế lại có hứng như thế. Nói ra thì, hai người sinh hoạt cũng xem như có quy luật, ít nhất sẽ không ban ngày ban mặt tuyên dâm. Thẩm Mẫu Đơn né tránh nụ hôn sâu có chút cuồng dã của hắn. Nụ hôn của hắn rơi xuống cổ nàng, một tay của hắn cởi quần áo của nàng, đôi môi nóng bỏng tiếp tục di chuyển xuống dưới.

Mẫu Đơn giơ tay vuốt mái tóc đen nhánh của hắn: “Hoàng thượng, này là sao vậy?”

Nhưng Yến đế lại không trả lời nàng, không ngừng hôn, một tay vén váy của nàng lên, kéo quần lót của nàng xuống. Ngón tay thon dài có chút thô ráp bắt đầu khiêu khích nàng. Từ lâu Mẫu Đơn đã không còn là cô nương chưa trải sự đời lúc trước. Nàng từng sinh con, chuyện hoan ái cũng hiểu rất rõ, sống với Yến đế mấy năm nay, điểm nhạy cảm trên người nàng đã sớm bị hắn lần mò rõ ràng, bị hắn khiêu khích như vậy, Mẫu Đơn cũng hơi thở dốc rồi, nhưng nhìn dáng vẻ không nói tiếng nào của hắn, nàng cảm thấy hắn đang tức giận, giơ tay đẩy đẩy hắn: “Hoàng thượng…”

Câu tiếp theo còn chưa nói ra, hắn đã động thân tiến vào, không có màn dạo đầu gì cả, đột nhiên bị tiến vào như vậy liền có hơi khó chịu.

Yến đế vòng đôi chân thon dài của Mẫu Đơn đặt ở eo mình. Đôi tay nắm chặt vòng eo mảnh mai của nàng, dùng sức ra vào…

Lần hoan ái này tuy thô bạo nhưng rất mãnh liệt, cuối cùng Mẫu Đơn cũng động tình, kề sát người vào cơ thể hắn, hơi cong người, miệng phát ra tiếng ngâm nga rên rỉ.

Đợi tới khi kết thúc, thần sắc của Yến đế vẫn còn hơi lạnh nhạt, thay vì nói lạnh nhạt thì chi bằng nói là hơi tức giận. Hắn nhìn nữ tử quần áo không chỉnh tề, mái tóc đen xoã trên án thư màu đỏ sậm, con ngươi hơi trầm xuống, hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, quay lại ngồi xuống cái ghế rộng rãi, để nàng mặt đối mặt ngồi trên người hắn. Mới vừa hoan ái xong, lúc này chỗ đó của nàng vẫn còn ướt sũng, vừa hay ở bên trên cái vật sống đang hơi ngẩng lên của hắn.

Hai má Mẫu Đơn đỏ hồng, đôi mắt đẹp lim dim, giơ tay ôm lấy cổ hắn, cười tươi như hoa: “Hoàng thượng, ngài làm sao vậy, vô duyên vô cớ tức giận rồi, có phải thiếp đã làm sai chỗ nào không?”

Yến đế hơi hơi điều chỉnh tư thế, cái vật sống đang ngẩng đầu ở phía dưới lại đâm vào, làm cho thần sắc của Mẫu Đơn càng thêm kiều mỵ. Hắn dùng lực di chuyển 2 cái, nói: “Nàng nên tin tưởng ta.”

Cái cảm giác đụng chạm quá mức rõ ràng, Mẫu Đơn hít sâu một hơi, không rõ hắn có ý gì, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang. Yến đế hung hăng tiến vào 2 lần, liền hơi thở hổn hển: “Thái hậu kêu bọn họ tiến cung, tất nhiên là có sự cho phép của nàng… nàng không biết thái hậu có ý gì sao? Mấy ngày nay rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy? Thực sự cho rằng những lời ta nói lúc trước chỉ có một nữ nhân là nàng là không tính, là lừa gạt nàng sao? Thẩm Mẫu Đơn, sự tin tưởng của nàng đối với ta chỉ có một ít như vậy thôi sao?”

Mẫu Đơn chợt hiểu ra, thì ra hắn đã nhận ra được. Quả thật mấy ngày nay nàng hơi lưỡng lự, nhưng thật không ngờ hắn đã sớm đoán ra tâm tư của nàng rồi. 3 năm nay, hắn thật sự hiểu nàng rất rõ.

Cảm thấy sự thất thần của nàng, hắn lại bắt đầu dùng lực đụng chạm nàng. Mẫu Đơn hoàn hồn, đột nhiên hôn một cái lên mặt hắn, lại hôn thêm một cái lên môi hắn, cười nói: “Hoàng thượng, thực xin lỗi, thiếp không nên không tin chàng. Thiếp sai rồi…”

Nàng quyến rũ như vậy, Yến đế làm sao chịu nổi liền thô bạo hôn mạnh lên môi nàng...

Hai người bọn họ đang tình cảm nồng nàn bên này, Cổ Vinh Huệ và Cổ Vinh Hinh đã vào trong điện Thái Hoà. Cổ Vinh Hinh vẫn còn đang nghĩ tới chuyện hồi nãy, kéo kéo ống tay áo của tỷ tỷ nhà mình, nhìn chằm chằm hỏi: “A tỷ, tỷ nói xem sao biểu ca lại đối xử tốt với Thẩm nương nương như vậy? Quả thật khó tin, bây giờ biểu ca là đế vương lại có thể làm được hậu cung chỉ có một nữ nhân là Thẩm nương nương, thật là khiến người ta bội phục.”

Cổ Vinh Huệ cười nói: “Biểu ca hiển nhiên là người trọng tình nghĩa. Muội đã quên chuyện lúc nhỏ chúng ta bị ăn hiếp, biểu ca đã ra mặt giúp chúng ta sao?”

Vẻ mặt Cổ Vinh Hinh mờ mịt, lắc lắc đầu: “Không nhớ lắm.”

“Cũng phải, lúc đó chúng ta cũng chỉ mới 3-4 tuổi, biểu ca cũng chỉ 11 tuổi.” Cổ Vinh Huệ cười nói: “Lúc nhỏ muội cứ mơ mơ màng màng, không nhớ những chuyện này cũng là bình thường.” Nụ cười của nàng ấy dịu dàng ôn hoà, mang theo chút kiều mỵ.

Cổ Vinh Hinh cảm khái: “Nếu có thể gặp được một nam nhân như biểu ca vậy thì tốt rồi.” Giọng của Vinh Hinh dừng lại một chút: “A Tỷ, tỷ nói xem vì sao di mẫu kêu chúng ta tiến cung, thật sự chỉ là ở cùng lão nhân gia bà sao? Hay là di mẫu có ý định khác? Thật ra muội nghĩ gả cho biểu ca cũng rất tốt… chỉ là không biết biểu ca có đồng ý cưới chúng ta hay không?”

Sắc mặt Cổ Vinh Huệ nghiêm túc: “A Hinh, không được nói bậy bạ, biểu ca và biểu tẩu tình cảm sâu đậm, không có chỗ cho chúng ta chen vào đâu. Muội đừng nghĩ tới chuyện này nữa, cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh di mẫu là được rồi.”

Cổ Vinh Hinh mất mát dạ một tiếng, không nói gì thêm nữa. kỳ thật những chuyện này nàng ấy cũng hiểu chỉ là nói nói thôi.

Không quá 2 ngày là ngày lục cô nương Thẩm gia xuất giá, Mẫu Đơn muốn về thăm một chuyến, chỉ là bây giờ nàng là phi tử trong cung, thật sự cũng ngại động một tí là xuất cung, chủ yếu là thái hậu không thích. Đang buồn phiền chuyện này thì buổi tối lúc Yến đế qua cũng có nói với nàng chuyện này: “Qua 2 ngày nữa là ngày mà Lục muội của nàng xuất giá, trong cung cũng không có việc gì, nàng đi về xem xem, Hề Nguyên ở lại trong cung là được rồi…” Nhắc tới nhi tử này, biểu cảm của Yến đế có hơi phiền não: “Đã hơn nửa tuổi rồi mà cả ngày còn bám lấy nương, thói quen này không tốt, lần này nàng đi về phải rèn luyện nó thật tốt.”

Hết chương 123.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.