Kỳ thật Thẩm Mẫu Đơn cũng hơi hiểu suy nghĩ của đại lão phu nhân và Thẩm Hạo Quốc. đại lão phu nhân một lòng chỉ vì nhi tử, tôn tử và tằng tôn của mình, đối xử với tôn tử Thẩm Diệc Nguyên và tằng tôn Thẩm Hàm Chi của dòng chính rất tốt, còn đối xử với các cô nương của mình thì nàng đoán rằng hẳn là mắt nhắm mắt mở. Đối với đại lão phu nhân mà nói, các cô nương chỉ là vì gia tộc hưng thịnh mà liên hôn với một đối tượng nào đó trong tương lai mà thôi, về phần nhân phẩm của đàng trai như thế nào thì không có trong phạm vi xem xét, chỉ cần gia thế tốt là được.
Về phần Thẩm Hạo Quốc, ông ta chỉ là một nam nhân bình thường, chỉ yêu mỹ sắc mà mặc kệ tất cả, sủng thiếp diệt thê. Loại nam nhân này ngoại trừ coi thường ra nàng không có đánh giá gì khác nữa.
Vì đại nhi tử của mình, đại lão phu nhân đối với việc hứa gả tôn nữ của mình cho công tử Lưu gia – Lưu Trạm cũng không có cảm giác gì, nghĩ rằng có người của Lưu gia nói giúp đại nhi tử của mình thì việc phục chức của đại nhi tử có cơ hội rồi. Nhưng bọn họ lại không biết rằng nguyên nhân thực sự lúc trước điện hạ cách chức quan của Thẩm Hạo Quốc là gì, chính là do Thẩm Tuệ Bảo làm hại Mẫu Đơn. Dựa vào hành vi bảo vệ che chở của điện hạ đối với Mẫu Đơn mà nói, coi như có người thay Thẩm Hạo Quốc nói chuyện thì khả năng phục chức cũng không lớn, cả đời này cũng chỉ như vậy thôi.
Trong lòng Mẫu Đơn biết rõ nguyên nhân này, chỉ là nàng cũng không thể nói cho Tuệ Cẩm, chỉ có thể giúp Tuệ Cẩm đưa ra chủ ý khác.
Có được chủ ý này của Mẫu Đơn, trong lòng Thẩm Tuệ Cẩm cũng hơi an tâm một chút, nán lại ở Thẩm gia một lát rồi đi về. Không bao lâu thì Nguỵ Cẩn Ngôn bên chỗ Thẩm Hoán cũng tới đây từ biệt. Tới khi Thẩm Hoán tiễn người xong, sau khi quay về cực kỳ hưng phấn cầm một bài văn mà lúc nãy Nguỵ Cẩn Ngôn vừa viết tới khoe với Mẫu Đơn: “Tỷ tỷ, tỷ xem bài văn mà bằng hữu của đệ viết này. Huynh ấy thật là tài hoa, chỉ tiếc là xuất thân bần hàn, muốn có hoài bão lớn thật là quá khó.”
Mẫu đơn nhận lấy bài văn, bắt đầu xem. Quả thật bài văn này làm rất tốt. Từ nét chữ có thể thấy được là người chân thành, chữ viết rất giản dị, không có chỗ nào sặc sỡ, cũng có rất nhiều quan điểm của bản thân. Người ta nói văn cũng như người, nghĩ lại thiếu niên này cũng không tệ. Nàng vừa xem bài văn vừa nghe Thẩm Hoán lải nhải ở bên cạnh, nói là vài ngày trước lúc đang nghe giảng ở chỗ Lỗ Lương Công làm quen với thiếu niên này.
Lỗ Lương Công? Nàng có nghe nói qua vị này, là nhà giáo dục, nhà tư tưởng, nhà văn hoá lớn uyên bác học sâu hiểu rộng, phẩm chất cao thượng. Trước mắt vị này đang ở Bình Lăng, thỉnh thoảng sẽ mở buổi đàm luận giảng giải, các nho sinh mỗi lần tới nghe đều nhiều vô số kể, có thể thấy các nho sinh này đều rất ngưỡng vọng vị Lỗ Lương Công này.
Nghe Thẩm Hoán nói tới đây, Thẩm Mẫu Đơn nhịn không được ngẩng đầu ra khỏi bài văn, lộ vẻ hứng thú: “A Hoán, đệ nói vị bằng hữu tốt này của đệ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà có mấy người?”
Thẩm Hoán liền nói hết toàn bộ gia thế của vị bằng hữu này ra. Trong nhà chỉ có phụ mẫu và một muội muội, phụ mẫu đều là người hiền lành chất phác, rất dễ gần. Bây giờ phụ thân là Chư Liễn Giả (*chức vụ dùng để chỉ người đánh xe cho hoàng đế), một chức quan rất nhỏ. Nguỵ Cẩn Ngôn này coi như là xuất thân bần hàn rồi.
Thiếu niên này quả thật không tệ, ngoại trừ xuất thân bần hàn thì những cái khác đều tốt hơn những công tử thế gia rất nhiều. Trong lòng Mẫu Đơn đã ghi nhớ kỹ, định ngày mai sẽ nhờ người tìm hiểu tình hình gia đình của thiếu niên này, nếu như không tệ thì…
Đang suy nghĩ thì Tần Niệm Hương đã quay lại, dẫn theo một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi - Khấu Giang. Mẫu Đơn nhìn người muốn tìm đã tới rồi liền bảo Thẩm Hoán về phòng trước.
Tới khi Thẩm Hoán ra ngoài rồi, Tần Niệm Hương nói Khấu Giang này là người mà Tần Luân giới thiệu cho nàng ấy, hiểu đủ loại cách bố trí xây dựng phòng ốc, bài trí phong thuỷ. Tần Niệm Hương nói xong, lại ghé vào tai Mẫu Đơn nói nhỏ: “Cô nương, Tần Luân nói Khấu Giang cũng là người của điện hạ, người cứ việc sai khiến, tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Mẫu Đơn phì cười, mời vị Khấu Giang tiên xinh này ngồi xuống, cười nói: “Khấu Giang tiên sinh, ở đây ta muốn xây một trang viên, lát nữa ta sẽ nói sơ bộ cấu trúc cho ngài xem. Về mặt chi tiết và bố cục phòng ốc gì đó thì vẫn phải làm phiền tiên sinh giúp đỡ rồi.”
Khấu giang vội chắp tay: “Thẩm cô nương khách sáo rồi, có chỗ nào cần ta giúp đỡ cô nương cứ việc nói là được rồi.”
Thẩm Mẫu Đơn nói hết toàn bộ kết cấu sơ bộ của trang viên mà mấy ngày nay nàng nghĩ ra cho Khấu Giang, lại nói đại khái quy mô lớn nhỏ, bố cục bên trong phải có, cấu tạo nên có về mặt ăn uống, vui chơi, ở trọ của trang viên này cho ông ấy. Còn có các gian phòng ở đều phải có hệ thống sưởi ngầm thông với nhau. Nguyên lý hoạt động của hệ thống sưởi này phải thiết kế làm sao để đông ấm hạ mát. Ngoài ra trong trang viên còn phải đào một cái hồ nước, trồng các loại cây ăn trái đều nói cho Khấu Giang, để ông ấy thiết kế cho rõ ràng, còn có các chi tiết tỉ mỉ khác.
Chắc hẳn đây là lần đầu tiên Khấu Giang biết còn có cách xây dựng một trang viên như vậy, cảm thấy rất hứng thú đối với trang viên này, cầm theo những ý kiến mà Mẫu Đơn đã viết viết vẽ vẽ ra đem về nghiên cứu.
Thoáng cái đã qua hai ngày, tin tức hoàng đế băng hà đã trôi qua chỉ khoảng nửa tháng, mọi người cứ như vậy dần dần phai nhạt trong tai mắt. Hai ngày này trong thành Bình Lăng khắp các trà lầu có người kể chuyện đột nhiên có thêm một chuyện liên quan đến tiểu công tử nhà họ Lưu.
“Tên tiểu công tử Lưu gia kia cực kỳ kiêu ngạo hống hách. Ngày đó lúc đang đi đường, cỗ kiệu mà tiểu công tử ngồi và một công tử thương gia oan gia ngõ hẹp găp nhau. Tiểu công tử một lời không hợp liền sai người tiến lên đánh công tử thương gia kia một trận, sau đó còn ỷ vào gia thế của mình sai người đưa vào nha môn.”
Mọi người thổn thức, xé giọng nói: “Quan lại quý tộc không phải luôn như thế sao, có gì mà phải ngạc nhiên chứ.”
Người kể chuyện uống một ngụm trà, nhuận họng, phe phẩy cái quạt trong tay, cười nói: “Các vị đừng vội, nghe ta nói hết đã. Tiểu công tử này ngoại trừ kiêu ngạo hống hách ra thì tính cách cũng rất hung bạo tàn độc, biến thái khác thường. Thường ngày thích nhất là nữ tử quyến rũ như hoa, tiểu công tử này ban ngày ban mặt việc gì cũng không làm, chỉ biết quấn quít cùng đám tiểu thiếp ở hậu viện…” Người kể này quả là nói tiểu công tử này thành tên háo sắc vô lại hung bạo tàn độc, cuối cùng còn nói tiểu công tử này đánh chết một thị thiếp ở trên giường.
Người xung quanh thổn thức không thôi, nhớ lại mấy ngày trước không phải Lưu phủ truyền ra một chuyện sao, nói rằng tiểu công tử Lưu gia Lưu Trạm đánh chết một thị thiếp. Câu chuyện mà người kể chuyện này nói không phải là chuyện của Lưu Trạm tiểu công tử chứ?
Tiểu công tử Lưu gia này cũng cảm thấy bản thân gần đây rất xui xẻo. Đầu tiên là người kể chuyện ở trà lầu khắp nơi trong Bình Lăng đột nhiên lưu truyền chuyện phong lưu ở hậu viện của một công tử quần là áo lượt, nói tới mức tiểu công tử này không đáng một đồng, nói rằng lúc tiểu công tử và nữ tử hoan ái thì việc tiểu công tử yêu thích nhất là ngược đãi các nữ tử đó, nói rằng tiểu công tử đã chơi chết một thị thiếp ở trên giường. Tuy rằng không chỉ đích danh là nói hắn ta nhưng ai mà không biết là hắn ta chứ, bởi vì mấy ngày trước hắn ta đã đánh chết một thị thiếp ở hậu viện. Nhưng đều là lời đồn đại vô căn cứ, ai nói là chơi chết ở trên giường chứ, rõ ràng là nữ tử mua về đó không nghe lời, hắn ta chỉ nhất thời lỡ tay nên mới đánh chết nữ tử kia thôi.
Tiểu công tử thật là phiền não, luôn cảm thấy ánh mắt của các cô nương thế gia quen biết hắn đều rất kỳ lạ khi nhìn hắn ta, tựa như lúc này hắn ta đang đi dạo chợ, có người nhận ra hắn ta, lập tức bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn hắn ta: “Người này chính là tiểu công tử đó phải không? Nghe nói đã chơi chết một thị thiếp ở trên giường. Thật là đáng sợ, tiểu công tử này còn chưa cưới thê tử, cũng không biết cô nương nhà nào xui xẻo tới mức gả cho hắn ta.”
“Gả cho hắn ta? Sao có thể chứ? Sở thích của tiểu công tử này cũng quá kỳ lạ rồi. Ai sẽ gả cô nương nhà mình cho hắn ta chứ, trừ phi có thù với cô nương nhà mình mới hứa gả cho hắn ta!”
Trong cơn tức giận tiểu công tử đã ra về, bị tức tới độ bệnh mấy ngày.
~~diennnnnnnnnnnndddddddaaaaaaaaaaaaaannnnnnnleeeeeeeeeeqqqqqqqquydonnnn~~
Chưa tới hai ngày Thẩm Tuệ Cẩm liền vui vẻ đi tìm Thẩm Mẫu Đơn, cười tủm tỉm nói cảm ơn nàng: “Mẫu Đơn tỷ, cám ơn tỷ đã đưa ra chủ ý cho muội. Bây giờ Lưu công tử này đã là tên biến thái tránh còn không kịp trong mắt mọi người rồi. Phụ thân muội cũng không nhắc đến mối hôn sự này nữa.”
Thẩm Hạo Quốc sao lại không coi trọng chuyện hôn nhân của khuê nữ dòng chính của mình chứ, cũng sợ người đời nói mình là bán nữ cầu vinh, cưỡng ép, đẩy khuê nữ vào trong hố lửa, cho nên mối hôn sự này phải từ bỏ thôi. Cũng may lúc đó Thẩm Hạo Quốc chỉ đáp ứng ngoài miệng thôi, cũng không có lời mai mối hay sính lễ gì, chỉ cần trực tiếp phủ nhận là xong.
Mẫu Đơn nói: “Muội cũng đừng vui mừng quá sớm. Tuy phụ thân muội cự tuyệt mối hôn sự này nhưng còn những mối khác nữa. Tỷ thấy muội nên tranh thủ tìm mối hôn sự tốt mà đính ước đi. Muội đã báo mẫu thân muội lưu ý tìm giúp muội chưa? Gia thế gì đó cũng không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất là người phải tốt và đối xử tốt với muội.”
Khuôn mặt Thẩm Tuệ Cẩm hơi đỏ: “Mẫu thân muội đang tìm giúp muội đây…”
Mẫu Đơn lại nhớ tới mấy ngày trước có nhờ đại bá mẫu tra xét qua công tử Nguỵ gia kia. Phẩm hạnh thực sự không cần nói gì nữa, hơn nữa người nhà cũng đều không tệ, phụ mẫu hoà thuận, muội muội cũng rất ngoan hiền, hơn nữa tài hoa của Nguỵ Cẩn Ngôn cũng không cạn. Sau này chỉ cần hiển lộ sơ qua lại đề cử một chút ở trước mặt điện hạ thì tiền đồ của Nguỵ Cẩn Ngôn là không thể đoán trước được. Tuổi tác của Nguỵ Cẩn Ngôn cũng tương đương với Thẩm Tuệ Cẩm, hai người rất thích hợp với nhau.
Nói về việc muốn tác hợp Nguỵ Cẩn Ngôn và Thẩm Tuệ Cẩm thì Mẫu Đơn cũng có chút lòng riêng. Đại cuộc sau này nàng nắm rất rõ, cũng hiểu rõ người của Thẩm gia hoàn toàn không thể chống chọi nổi những khó khăn mà sau này phải đối mặt. Trước mắt chỉ có thể cố gắng mở rộng các mối quan hệ của Thẩm gia hoặc là phát triển các gia tộc có mối quan hệ thân thiết với Thẩm gia. Nàng cũng không muốn người nào cũng kết giao. Nguỵ Cẩn Ngôn này quả thật là người rất tốt, nếu như có thể nên duyên với Tuệ Cẩm, sau này cũng là một trợ lực cho Thẩm gia.
Mẫu Đơn nhìn Tuệ Cẩm, cười nói: “Tuệ cẩm, muội có nhớ vị công tử mà mấy bữa trước muội có gặp ở trong viện khi đang khóc lóc đi tìm tỷ không? Vị công tử đó họ Nguỵ tên Cẩn Ngôn. Mặc dù gia thế không sánh bằng Thẩm gia nhưng vị công tử đó là người tốt. Mấy ngày trước tỷ có đọc qua bài văn của y, viết vô cùng tốt, cũng rất có tài hoa, muội thấy y như thế nào? Nếu được thì chi bằng nói với mẫu thân muội xem xem. Phụ mẫu Nguỵ gia cũng rất dễ chung sống. Tỷ cảm thấy mối hôn sự này không tệ.”
Sắc mặt Thẩm Tuệ Cẩm càng ngày càng đỏ: “Muội… muội cảm thấy rất được.” Dứt lời, đầu càng lúc càng cúi thấp hơn.
Thẩm Mẫu Đơn cười cười không nói nữa.
Không quá hai ngày, trong thành Bình Lăng truyền ra hai chuyện mừng. Một là nhị cô nương dòng chính Thẩm gia gả cho con trai nhà bần hàn Nguỵ Cẩn Ngôn, hai là chuyện kết hôn của Du thị Dung Châu với biểu ca của mình Hứa Hạo. Hai nhà đều chỉ mới đính hôn, còn chưa thành thân. Dù sao thì hoàng đế cũng vừa băng hà, trong vòng ba tháng cũng không thể bàn chuyện cưới gả.
Thẩm Mẫu Đơn không ngờ còn nghe được hôn sự của Du Dung Châu, nàng ngớ ra, cũng không nghĩ gì nhiều. Ngày hôm đó nàng thấy nét mặt của Du Dung Châu quả thật là đã quên hết chuyện lúc trước. Thẩm Mẫu Đơn cũng không quá tin vào chuyện thần phật, nhưng nếu không tin thì những gì nàng đã trải qua là thế quái gì chứ? Sao lại nhớ rõ những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước? Còn nếu nói thật sự không có chuyện kiếp trước, chẳng qua đó chỉ là giấc mộng hoang đường của bản thân thôi sao?
Nghĩ tới cùng, Thẩm Mẫu Đơn cũng nghĩ không rõ. Cuối cùng tất cả đều hoá thành một tiếng thở dài.