Thẩm đại lão thái gia xuất thân từ võ tướng, lúc này đang ở trong viện luyện võ. Mặc dù thời tiết đã chuyển lạnh nhưng đại lão thái gia cũng chỉ mặc một bộ thường phục mỏng. Thấy ba người đang bước vào trong viện, đại lão thái gia không để ý bọn họ, vẫn tiếp tục luyện quyền pháp.
Ba người cũng không dám làm phiền lão thái gia luyện quyền, đứng ở bên cạnh chờ. Tới khi đại lão thái gia luyện quyền xong đang thu tay lại, lúc này Thẩm Hạo Quốc mới tiến lên trước gọi phụ thân.
Thẩm đại lão thái gia không để ý ông ta, nhận lấy khăn vải từ tay Dư di nương ở bên cạnh lau mồ hôi trên mặt. Nói tới Dư di nương, là di nương mà lúc trước đi theo hầu hạ đại lão thái gia từ Bình Lăng tới An Dương. Sau đó đại lão thái gia ở bên đó cùng Dư di nương sinh hạ thứ tử Thẩm Hạo Niên. Nhi tử dòng thứ này năm nay chỉ mới 18 tuổi. Vì từ nhỏ đã đi theo bên cạnh đại lão thái gia, tính cách rất đoan chính, không bị dạy hư, bây giờ cũng theo đại lão thái gia về Bình Lăng, lúc này có việc đi ra ngoài rồi.
Thẩm Hạo Quốc nhìn thấy Dư di nương liền nhớ tới người đệ đệ kia nhỏ hơn ông ta tới 20 tuổi. Tâm trạng liền có chút không tốt, lại nhớ tới hôm nay qua đây là vì chuyện của Tuệ Bảo, đành phải nhịn xuống cơn giận ở trong lòng nói với đại lão thái gia: “Phụ thân, người hãy làm chủ cho Tuệ Bảo. Tuệ Bảo khó khăn lắm mới có tư cách tham gia tuyển tú nhưng lại bị Tuệ Hương làm hỏng mất rồi. Nó đố kỵ Tuệ Bảo, đã thêm phấn cỏ ngải vào kem thoa của Tuệ Bảo, làm hại Tuệ Bảo bị phá huỷ gương mặt, ngay cả cơ hội để nhập cung tuyển tú cũng mất rồi. Phụ thân người nhất định phải làm chủ cho Tuệ Bảo.”
Vưu thị cũng khóc lóc tiến lên: “Công công, người đừng nghe đại ca nói lung tung. Tuệ Hương của tụi con không phải loại người như vậy, coi như Tuệ Bảo đã cướp đi vị trí tiến cung của nó. Tuệ Hương cũng sẽ không hãm hại tỷ muội của mình như vậy đâu.”
Thẩm Tuệ Hương đỏ mắt tiến lên: “Tổ phụ, xin người làm chủ cho Tuệ Hương. Chuyện của tam tỷ không phải do Tuệ Hương làm.”
Thẩm đại lão thái gia nhận lấy chén trà từ trong tay Dư di nương bên cạnh, uống một ngụm. Lúc này mới nhìn về phía Thẩm Hạo Quốc, hừ một tiếng: “Con ngược lại nói nói xem tại sao con khẳng định chuyện này là do Tuệ Hương làm? Con nhìn thấy tận mắt sao? Chỉ nghe lời nói một phía của Tuệ Bảo liền nói là do Tuệ Hương làm? Lão đại, con đã bốn mươi mấy tuổi rồi, đầu óc có thể trưởng thành hơn không? Con tổn hại thanh danh của Tuệ Hương như vậy có lợi ích gì đối với các cô nương Thẩm gia chứ? Đều là người một nhà, có phúc thì cùng hưởng, có hoạ thì cùng chia.”
Thẩm Hạo Quốc nóng nảy: “Phụ thân, chuyện Tuệ Bảo dị ứng với phấn hoa cỏ ngải chỉ có người trong nhà của Thẩm gia biết, không phải Tuệ Hương thì có thể là ai chứ?”
Thẩm đại lão thái gia hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Được rồi, chuyện này tới đây là kết thúc, đừng tranh cãi thêm là ai làm nữa. Chuyện tới nước này rồi thì coi như Tuệ Bảo không có duyên phận này vậy.”
“Phụ thân...” Thẩm Hạo Quốc trợn tròn mắt, không rõ vì sao phụ thân không truy cứu chuyện này. Nếu Tuệ Bảo tiến cung làm nương nương rồi, lợi ích đối với Thẩm gia biết bao mà kể, phụ thân già rồi hồ đồ chăng!
Đại lão thái gia cũng không chịu nói nữa, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Đều về hết đi.”
Vưu thị và Tuệ Hương nói tiếng cảm ơn với đại lão thái gia, hành lễ rồi mới lui ra ngoài. Thẩm Hạo Quốc có không cam tâm đi nữa cũng biết phụ thân đã ra quyết định rồi, ông ta có nói thêm gì nữa cũng là vô ích thôi, không khỏi vung tay áo, tức giận đùng đùng đi khỏi. Nhìn dáng vẻ đại nhi tử như vậy, vẻ mặt Thẩm đại lão thái gia hơi sa sầm, lại nhịn không được thở dài.
Dư di nương ở phía sau lo lắng bước lên đỡ đại lão thái gia: “Lẫo gia, ông không sao chứ.”
Thẩm đại lão thái gia lắc lắc đầu: “Không sao, không sao, chỉ là tại sao lão đại lại bị Vương thị nuôi thành như vậy chứ? Nếu sớm biết như thế, ta sẽ không để lão đại ở bên cạnh bà ta rồi.” Nói xong lại thở một hơi dài, cùng Dư di nương đi về phòng.
~~diiiiieeennnnndddannnnnllleeequyđooonnnnn~~dđ iennnndaânllllleêquyđoônnnnnnn~~
Tin tức Thẩm Tuệ Bảo bị loại đã nhanh chóng truyền tới Thẩm gia. Tư Cúc ngạc nhiên không thôi, quấn lấy Mẫu Đơn hỏi vì sao: “Cô nương, sao cô nương biết Tuệ Bảo cô nương sẽ bị loại vậy? Đoán chuẩn quá đi, chuyện mặt Tuệ Bảo cô nương nổi đầy mẩn đỏ rốt cuộc là ai làm vậy?”
Chuyện của điện hạ Mẫu Đơn chưa từng giấu giếm Tư Cúc điều gì, cười nói: “Chuyện Tuệ Bảo tiến cung đối với điện hạ mà nói vốn không hề gì, coi như sau này điện hạ… Vậy kết cục của Tuệ Bảo đối với điện hạ mà nói càng không quan trọng, cũng không bởi vì ta mà tha hay giết cô nương ta. Điện hạ cảm thấy không quan trọng nhưng bá tổ phụ lại không cảm thấy như vậy. Bá tổ phụ là người của điện hạ, như vậy thì tuyệt đối sẽ không cho người của Thẩm gia và Tuyên đế có bất kỳ quan hệ gì, dù là một cô nương ở hậu viện cũng không được. Cho nên chuyện này là bá tổ phụ làm đó.” Ban đầu nàng vẫn không dám khẳng định Thẩm đại lão thái gia là người của điện hạ. Bây giờ Tuệ Bảo xảy ra chuyện, nàng mới dám khẳng định bá tổ phụ là người của điện hạ.
Tư Cúc vừa nghĩ, thì ra là vì lý do như thế.
Chưa tới hai ngày lại truyền đến một tin giật gân. Tưởng hầu phủ buôn lậu muối. Số ngân lượng do buôn lậu muối mấy chục năm nay đã đạt tới con số mấy nghìn vạn. Trong thời đại mà muối, sắt, đồng cực kỳ quan trọng như vậy, những thứ muối, sắt và đồng đều là do quan phủ độc quyền vận chuyển, buôn bán, không thể tự tiện tàng trữ vận chuyển. Huống chi số ngân lượng đã đạt đến mấy ngàn vạn như vậy, đây là trọng tội đủ để diệt cửu tộc rồi.
Đồng thời bị kéo xuống ngựa còn có mấy thế gia ở Bình Lăng, cũng vì tham gia buôn lậu muối với Tưởng hầu phủ. Mấy nhà này cũng không tham lam như Tưởng hầu phủ, chẳng qua chỉ mới mấy trăm vạn lượng thôi.
Tới khi Mẫu Đơn nghe Niệm Hương kể chuyện này, nàng sợ run lên, đứng bật dậy tại chỗ, ngay cả chiếc ghế ở phía sau cũng lảo đảo ngả bịch một tiếng lớn nàng cũng không phản ứng, chỉ sửng sờ nhìn Niệm Hương ở trước mặt. Đầu óc lờ mờ nhớ tới một chuyện mà trong phút chốc trở nên rõ ràng.
Niệm Hương hoảng sợ vội dựng cái ghế đằng sau Mẫu Đơn: “Cô nương, người sao vậy?”
Mẫu Đơn há miệng thở dốc, quay đầu hỏi niệm Hương: “Niệm Hương, lúc nãy ngươi nó Tưởng gia như thế nào?” Giọng nói của nàng hơi run run cũng có chút hơi phấn khích.
Niệm Hương nói: “Tưởng hầu phủ buôn lậu muối. Bây giờ bị điện hạ tra ra rồi, con số gần mấy ngàn vạn lượng. Lần này Tưởng hầu phủ e rằng không thể khôi phục lại được nữa.”
“Phải đó, mấy ngàn vạn lượng bạc…” Mẫu Đơn lẩm bẩm. Nàng nhớ tới một chuyện ở kiếp trước. Đó là lúc sau khi nàng chết được mười mấy năm, lúc đó Thẩm gia sớm đã mất từ lâu, nàng cả ngày phiêu bạt trên thế gian, có một ngày nàng trôi tới một cái chợ, nghe người trong cái chợ bàn luận sôi nổi về một chuyện.
“Nghe nói chưa? Mười mấy năm trước ở đô thành bình Lăng có nhà Tưởng hầu phủ, nghe nói buôn lậu muối, con số lên tới mấy ngàn vạn lượng bạc, sau đó bị thánh thượng tịch thu tài sản, nên giết thì giết, nên lưu đày thì lưu đày, nhưng mà mấy ngàn vạn lượng này thì lại không biết ở đâu. Nghe nói mấy ngày trước đã tìm ra mấy ngàn vạn lượng này rồi, ở quê nhà của Tưởng hầu phủ. Tưởng hầu gia không phải người ở huyện Tam Nghĩa sao? Ông ta chôn hết toàn bộ ngân lượng ở trên núi, nghe nói thời gian trước núi bị sạt lở, những thùng ngân lượng đó bị lộ ra, lúc này mới bị người ta phát hiện, nhưng mà nghe nói bị tranh giành gần hết rồi. Ôi, nghe nói rất nhiều người tới chân núi đào ngân lượng, hay là chúng ta cũng đi đào thử?”
Mẫu Đơn nghe có chút không nhớ rõ nguyên văn, chỉ nhớ không lầm là khoản ngân lượng của Tưởng hầu phủ chôn ở dưới chân núi. Thời gian quá lâu, núi bị sạt lở mới bị người ta phát hiện. Cho nên lần này điện hạ dù có xét nhà của Tưởng hầu phủ cũng sẽ không tìm thấy khoản ngân lượng đó. Mà mười mấy năm sau, toàn bộ Vệ quốc dưới sự thống trị của điện hạ dân giàu nước mạnh, khoản ngân lượng đó cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Nhưng nếu khoản ngân lượng đó đặt ở hiện tại thì khác rồi, bây giờ đang là lúc điện hạ cần ngân lượng, nếu có thể tra xét ra khoản ngân lượng này sẽ có lợi rất lớn cho sau này.
Mẫu Đơn vô cùng kích động. Mấy ngày nay nàng cố gẳng cải biên Tây Du Ký thành kinh kịch, còn có xây dựng trang viên, tất cả đều vì điện hạ cần tiền, nàng muốn kiếm thật nhiều tiền giúp đỡ cho điện hạ. Nhưng bây giờ có một cơ hội tốt bày ra trước mắt, nàng nên làm sao đây? Nói cho điện hạ? Chỉ là làm sao nói cho điện hạ đây? Điện hạ cũng không có cách nào tra ra nơi giấu ngân lượng đó, thì nàng làm sao lại biết được?
Đứng tại chỗ một hồi lâu, Mẫu Đơn mới thở dài, lại ngồi xuống.
Qua không bao lâu, Tư Cúc từ ngoài tiến vào, nói rằng người dưới trướng của điện hạ tới đón cô nương qua vương phủ một chuyến, có chuyện cần thương lượng.
Mẫu Đơn cũng biết trước mắt nên xem tình hình của điện hạ bên kia như thế nào rồi mới tính tiếp, ra khỏi phòng, nhìn thấy Trần Hoằng Văn đang đứng ở trong viện, dáng đứng thẳng tắp, thấy nàng tới, y hơi khom lưng, cười nói: “Mẫu Đơn cô nương, điện hạ sai thần tới đón người qua vương phủ một chuyến.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, theo Trần Hoằng Văn lên xe ngựa, chạy một mạch tới vương phủ.
Đến khi tới viện của điện hạ ở, Trần Hoằng Văn chỉ chỉ thư phòng, ý nói điện hạ đang ở trong thư phòng, kêu nàng tự mình vào. Mẫu Đơn bước lên trước mấy bước, đi lên bậc thang, tới trước cửa thư phòng, khẽ gõ cửa, lập tức vang lên giọng nói hơi lạnh lùng của Yến Vương ở bên trong: “Vào đi.”
Mẫu Đơn đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy Yến Vương đang ngồi ngay ngắn sau án thư rộng rãi làm bằng gỗ tử đàn. Mười mấy ngày không gặp, y hình như đã ốm đi một chút, góc cạnh càng sắc nét hơn. Thấy nàng bước vào, Vệ Lang Yến cười cười, vẫy vẫy tay với nàng: “Mau qua đây, cho nàng xem cái này nè.”
Mẫu Đơn đi tới. Vệ Lang Yến thuận tay kéo nàng vào lòng, hôn hôn trán nàng, lật lật thư từ trên thư án để nàng thấy nội dung trên bức thư. Mẫu Đơn càng xem trong lòng càng sửng sốt. Tới khi xem xong bức thư, nàng kích động ngẩng đầu lên: “Điện hạ, cái này kiếm được ở đâu vậy? Những điều viết trên đó đều là thật chứ? Đào Uyển Nương thật sự là di mẫu của thiếp sao? Điện hạ sao lại biết chuyện của Uyển Nương?”
Vệ Lang Yến cười nói: “Chuyện của nàng đương nhiên ta đều biết hết. Chuyện nàng và Uyển Nương gặp gỡ trên thuyền dĩ nhiên ta cũng biết. Vốn ta cũng không chú ý bà ấy, chỉ là nàng có nhớ mấy ngày trước, ngày mà ta đưa nàng về Thẩm gia, trên đường ngang qua trước cửa nhà Tưởng hầu phủ, không phải có rất nhiều người vây quanh, ồn ào lắm sao? Ta sai Vân Hạc đi xuống tra xét một chút, phát hiện Đào Uyển Nương đang quỳ trước cổng lớn Tưởng hầu phủ khóc lóc thảm thiết.”
Hắn kể một lượt chuyện đã xảy ra. Ngày đó lúc đưa Mẫu Đơn về Thẩm gia có đi ngang qua Tưởng hầu phủ, tình cờ gặp Đào Uyển Nương đang ở trước cổng lớn hầu phủ khóc lóc. Sau đó Dung Vân Hạc đưa Đào Uyển Nương về vương phủ. Lúc này mới từ trong miệng Đào Uyển nương biết được, bà ấy là thiếp của đại lão gia Tưởng gia, ở Tưởng gia sinh được một cô nương. Cô nương đó năm nay cũng 12 tuổi rồi. Mấy năm trước bởi vì phu nhân của Tưởng đại lão gia vu cho bà ấy tội trộm đồ, dưới cơn nóng giận bà ấy bị đuổi khỏi hầu phủ. Sau đó Đào Uyển Nương liền trở về huyện Khai Bình. Vài ngày trước Đào Uyển Nương nghe người ta nói Tam Nương, cô nương do bà ấy sinh ra sống rất cực khổ ở Tưởng hầu phủ. Trong lòng bà ấy rất đau khổ, liền quay lại Bình Lăng muốn gặp Tam Nương một chút, liền quỳ gối ở trước cổng lớn hầu phủ.
Vệ Lang Yến cười nói: “Tưởng hầu phủ thất thế, nói ra cũng thiệt thòi cho Đào Uyển Nương. Cuộc sống trước kia của bà ấy ở Tưởng hầu phủ, mấy năm đầu rất được Tưởng đại lão gia sủng ái. Sau đó sinh con xong sức khoẻ bị tổn hại nên mới từ từ mờ nhạt trước mắt Tưởng đại lão gia. Trước tiên ta cũng chỉ thăm dò bà ấy một chút, nói nếu bà ấy có thể tìm ra chứng cứ buôn lậu muối của Tưởng hầu phủ thì sẽ giúp bà ấy cứu nữ nhi ra, sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ. Ta không ngờ bà ấy là một thị thiếp mà cũng biết chuyện của Tưởng hầu gia. Ai ngờ bà ấy nói với ta, có lần Tưởng đại lão gia uống say ngủ lại chỗ bà ấy có nói với bà ấy chuyện Tưởng hầu gia buôn lậu muối. Bà ấy biết đó là chuyện liên luỵ tới tru di cửu tộc, cũng không dám nói gì lung tung với bên ngoài. Nói rằng Tưởng đại lão gia có nói hầu gia có người thiếp ở bên ngoài, các thư từ liên hệ đều được cất giấu ở chỗ người thiếp đó.
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Không ngờ Tưởng hầu gia kia giấu người thiếp đó kỹ thật. Ta sai người không ngủ không nghỉ đi theo ông ta mấy ngày mới biết được chỗ ở của người thiếp đó, cũng may là những thư từ đó ông ta chưa kịp thủ tiêu nên mới tìm được chứng cứ.”
Mẫu Đơn không ngờ cuối cùng lại là di mẫu của mình giúp điện hạ giải quyết chuyện này, lại nhớ tới thứ mà nàng nhìn thấy trên thư lúc nãy, hỏi: “Điện hạ, vậy sao chàng biết được bà ấy là di mẫu của thiếp?”
Vệ Lang Yến lại cúi đầu hôn môi nàng, mười mấy ngày nay không gặp, rất là nhớ nàng. Hắn cũng không vội trả lời nàng, bắt đầu nhẹ nhàng cắn mút môi nàng. Tới khi hô hấp hai người đều không ổn mới buông nàng ra, cười nói: “Lúc trước không phải nàng hoài nghi bà ấy là di mẫu của nàng sao? Cho nên ta sai người đi huyện Khai Bình điều tra. Di mẫu nàng cũng đã thừa nhận bà ấy là đứa trẻ được nhặt về. Lúc trước ở Lâm Hoài gặp được, cha mẹ nuôi của bà ấy nói rằng thấy một bà lão bỏ bà ấy lại ở ven đường, bọn họ canh cả ngày cũng không thấy ai tới nhận đứa bé đó nên bọn họ mới nhận về nuôi.”
Mẫu Đơn im lặng, trong lòng không biết có cảm giác gì, chỉ cảm thấy Miêu lão phu nhân kia thật là đáng hận vô cùng. Nàng nhịn không được thở dài, lại hỏi: “Điện hạ, tình hình Tưởng hầu phủ hiện nay như thế nào rồi?”
Bàn tay Vệ Lang Yến vô thức sờ soạng vòng eo của nàng, nói: “Đều đã bị bắt giữ hết rồi, hôm nay đã có quan binh tới hầu phủ xét nhà rồi, mấy nhà khác cũng không bỏ qua. Bọn họ đều là người của thái hậu, không thể giữ lại ở Bình Lăng.” Mấy gia tộc ở Bình Lăng gần như bị dọn dẹp sạch sẽ. Hắn cũng có thể yên tâm một chút, bây giờ điều đáng lo nhất là, khoản ngân lượng đó của Tưởng hầu phủ rốt cuộc ở đâu. Hoằng Văn nói hôm nay đã lục soát cả ngày, căn bản không thấy khoản ngân lượng đó.
Mẫu Đơn thấy dáng vẻ cau mày của hắn, muốn nói ra tung tích của khoản ngân lượng đó cho hắn nghe, nhưng nên giải thích như thế nào với hắn về việc sao nàng biết tung tích của khoản ngân lượng đó? Nói bản thân đã sống lại sao? Nhớ tới việc hắn đối xử với Du Dung Châu, nàng sợ, nàng sợ hắn sẽ tìm một đại sư, nàng sợ hắn sẽ xem nàng là yêu nghiệt.
Âm thầm thở dài trong lòng, cuối cùng Mẫu đơn cũng không nói ra tung tích của khoản ngân lượng đó cho Vệ Lang Yến, nghĩ rằng tới khi nào tìm được một cái cớ thích hợp sẽ nói cho hắn biết cũng không muộn, lại nhớ tới Đào Uyển Nương, không khỏi hỏi: “Điện hạ, di mẫu của thiếp hiện đang ở đâu? Thiếp có thể đi thăm dì ấy không?
Hai mẹ con Đào Uyển Nương hiện đang ở vương phủ, Vệ Lang Yến sai người dẫn Mẫu Đơn tới phòng của bọn họ. Lúc nhìn thấy biểu muội Tam Nương, Mẫu Đơn mới cảm thấy kinh hãi. Tam Nương đã 12 tuổi rồi, nhưng cơ thể lại gầy yếu, còn không tốt bằng đứa bé 10 tuổi, trốn ở sau lưng Đào Uyển Nương, thấy người liền sợ hãi.
Đào Uyển Nương không ngờ sẽ gặp Mẫu Đơn ở trong vương phủ, hơi sửng sốt, hồi lâu sau mới đứng lên chào hỏi Mẫu Đơn.
Uyển Nương trải qua mấy ngày nay cũng càng ngày càng ốm đi. Mẫu Đơn thở dài, cũng không giấu giếm chuyện gì, kể lại một lượt chuyện Miêu lão phu nhân bỏ rơi bà ấy, lại nói mình là cháu ngoại của bà ấy. Đào Uyển Nương hơi ngây người, không ngờ chuyện lại như thế.
Mẫu Đơn nhìn dáng vẻ của bà ấy, hỏi: “Di mẫu, bây giờ dì và Tam Nương đều không có chỗ nào để đi, có thể theo con về nhà được không?” Mặc kệ như thế nào, dung mạo của bà ấy và mẫu thân giống nhau như vậy, bản thân cũng không đành lòng để bà ấy chịu khổ.
Nhưng Uyển Nương lại cười khổ lắc đầu: “Mẫu Đơn cô nương, không cần đâu. Bây giờ ta chỉ muốn dẫn Tam Nương về huyện Khai Bình, bình bình an an ở cùng với cha mẹ. Bọn họ cũng già rồi, cần ta ở bên cạnh chăm sóc. Mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng đã nuôi dưỡng ta mấy chục năm. Ta cũng chỉ cảm thấy bọn họ mới là phụ mẫu của ta.”
Mẫu Đơn cũng không khuyên can gì nữa, lại nói chuyện với hai người một hồi rồi mới từ biệt. Sau đó nàng lén lút bảo điện hạ cho hai mẹ con họ nhiều ngân lượng một chút rồi mới nhờ điện hạ tiễn họ về huyện Khai Bình.
Tới tối sau khi trở về, Mẫu Đơn nói hết chuyện này cho Thẩm Thiên Nguyên. Ông hơi sửng sốt, một lúc sau mới cười khổ.
Mẫu Đơn hỏi ý kiến của Thẩm Thiên Nguyên, ông mới nói: “Lúc trước mẫu thân con thường càm ràm bên tai ta, nói nếu gặp được muội muội của mình, kêu ta nhất định phải đối xử tốt với muội ấy. Khi mẫu thân con qua đời, ta vẫn luôn muốn giúp mẫu thân con tìm vị muội muội này. Nói ra thì, đối với vị di mẫu này của con cũng chỉ cảm thấy bà ấy là muội muội của mẫu thân con, là di mẫu của con. Ta nghĩ nếu thật sự tìm được, nếu muội ấy gặp khó khăn, ta nhất định sẽ giúp đỡ. Bây giờ muội ấy không đồng ý ở nhà chúng ta thì cũng hết cách, may mà điện hạ đồng ý đưa hai người họ về huyện Khai Bình, như vậy ta cũng yên tâm một chút.”
Mẫu Đơn mấp máy môi, nói ra thì nàng quả thật có ý muốn di mẫu chăm sóc cho phụ thân nàng. Bây giờ xem ra phụ thân nàng cũng vô ý nên không nói thêm gì nữa, nhưng không ngờ Thẩm Thiên Nguyên lại nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười nói: “Mẫu Đơn, mẫu thân con là nữ tử mà ta yêu nhất trên đời này, mặc kệ gặp được bao nhiêu nữ tử ưu tú khác, hoặc là nữ tử có dung mạo tương tự, đối với ta mà nói, trái tim ta chỉ có mẫu thân con, bất kỳ ai cũng không thể thay thế được vị trí của nàng ấy. Mẫu Đơn, con với A Hoán đều lớn rồi, cũng không giấu gì các con, kỳ thực ta không có ý định tái hôn. Ta nghĩ có thể thấy các con bình an, khoẻ mạnh mà lớn lên, lập gia đình, thì đó là chuyện may mắn nhất trong suốt cuộc đời này.”
Hết chương 89.