Chuyện Yến đế cách chức Ngự Sử đại phu và bổ nhiệm Lục Sự tòng quân Thẩm Thiên Nguyên đảm nhiệm chức Ngự sự đại phu trên triều đã truyền đi rất nhanh trong thành Bình Lăng. Tới khi thánh chỉ tới Thẩm phủ, người của Thẩm gia vẫn còn chưa kịp phản ứng. Thái giám tuyên đọc xong thánh chỉ, cả nhà vội tạ ơn và đưa chút bạc. Khi thái giám đi rồi, lão phu nhân vui mừng khôn xiết, biết rằng lần này hoàng thượng chắc chắn vẫn nhớ đến Mẫu đơn. Tin tức này cũng đã an ủi lão phu nhân, chỉ là lão tam đột nhiên trở thành quan lớn tam phẩm nhưng lão đại vẫn là quan viên dưới tòng thất phẩm. Trong lòng bà ấy cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng sự không thoải mái này chỉ là thoáng qua, bây giờ bà ấy đã không còn hồ đồ tới mức như trước kia.
Sau khi thái giám đi rồi, người của Thẩm gia chúc mừng Thẩm Thiên Nguyên một lượt. Nói ra thì Thẩm Thiên Nguyên đột nhiên nhận được chức quan này, ông ấy hơi ngỡ ngàng nhưng rất nhanh đã nghĩ thông rồi. Chức Ngự sử phụ trách việc giám quan duy trì trật tự, ông ấy tin chắc rằng bản thân đủ khả năng để đảm nhiệm chức vụ này. Sau một hồi náo nhiệt, Du thị lo lắng bước lên trước nói: “Tam đệ, bây giờ đệ đã là Ngự Sử đại phu, đại quan viên chính tam phẩm. Nhị tẩu xin đệ một chuyện. Nếu đệ có gặp hoàng thượng, có thể… giúp tẩu hỏi thử Thần Nhi nhà tẩu sao rồi.”
Từ sau khi Thẩm Phương Thần để lại một lá thư rồi bỏ đi thì chỉ có một tin tức mà Mẫu Đơn nói với họ lần trước, sau đó thì không còn nghe nói gì nữa, bây giờ Du thị rất là lo lắng.
Thẩm Thiên Nguyên nói: “Nhị tẩu yên tâm, nếu có cơ hội đệ sẽ hỏi thử.”
Thẩm Thiên Nguyên nhậm chức Ngự sử đại phu, có người vui kẻ buồn. Chi chính Thẩm gia vẫn chưa hết cảm khái, người bên ngoài có thể vẫn đang suy đoán nguyên nhân Thẩm phi không được sủng ái nhưng chi chính Thẩm gia lại không cảm thấy vậy, dù sao trước đây Yến đế vì Thẩm phi ra mặt ở Thẩm gia vẫn còn rành rành trước mắt, kết quả trước mắt này vẫn còn nằm trong dự liệu. Chỉ có Thẩm Tuệ Bảo là tức giận khó dằn xuống được, nó và Mẫu Đơn một hai câu cũng nói không rõ lúc ăn tết, vốn tưởng rằng có thể thấy chuyện cười của Mẫu Đơn nhưng lại xảy ra chuyện này. Trong lòng ả tức giận, muốn đập phá đồ đạc, nhưng nghĩ đến sự cường thế của đích mẫu mấy ngày nay và sự lạnh nhạt của phụ thân, cuối cùng ả cũng không dám phát cáu, chỉ nằm sấp trên giường khóc hu hu.
Từ sau chuyện hộp trân châu, mấy tỷ muội Thẩm gia đều lục tục đính hôn. Nhưng chuyện hôn nhân của ả lại chậm chạp không thôi. Danh tiếng của ả trong thành Bình Lăng nhà nhà đều biết, ai mà dám tới cửa cầu hôn chứ.
Thẩm Nhạn Dung nhìn Thẩm Phương Thần ử ngoài cửa, hơi sững sốt hồi lâu. Phía sau đệ ấy còn có một đội binh sĩ mang binh khí mặc áo giáp đen. Thẩm Phương Thần mỉm cười nói: “Lục tỷ, tỷ cũng ở đây à? Đệ tới đón nương nương hồi kinh.” Tên tiểu tử này đã cao lên không ít, vừa cao vừa đen vừa cường tráng, mặt mũi tuấn tú, trên chiến trường lập được không ít quân công, trước mắt đã là Chiêu Võ giáo uý, chức quan trên chính lục phẩm. Đã làm quan rồi, tự biết lễ nghĩa quân thần, tứ tỷ nhà mình trước mắt đã là phi tử của đế vương, đệ ấy tự nhiên không dám tuỳ ý gọi tỷ ấy là tỷ tỷ rồi.
Sau khi mời Thẩm Phương Thần vào nhà, Thẩm Mẫu Đơn đang ở trong viện chơi với Cửu Nguyệt. Cửu Nguyệt đã hơn 6 tháng tuổi, đã biết nhận người rồi, mỗi ngày thích nhất là dính lấy Mẫu Đơn. Lúc này Mẫu Đơn đang bế nó, Cửu Nguyệt đang cầm con búp bê vải trong tay, miệng y y a a, rất thích con búp bê trên tay, thỉnh thoảng bỏ vào trong miệng liếm liếm, làm cho đám nha hoàn bên cạnh cười không ngớt.
“Nương nương, thuộc hạ phụng mệnh tới đón nương nương hồi kinh.” Miệng Thẩm Phương Thần cung kính nói nhưng mắt lại không rời khỏi Cửu Nguyệt đang nằm trong lòng Mẫu Đơn. Đứa bé này dáng vẻ kháu khỉnh bụ bẫm, nhìn thật đáng yêu.
Mẫu Đơn quay đầu nhìn Thất đệ nhà mình, cười tủm tỉm nói: “Mau qua đây để Tứ tỷ xem nào, cũng đã trưởng thành, cao lớn, tráng kiện rồi,… lúc trước đệ để lại một bức thư rồi chạy mất, không biết nhị thẩm lo lắng cỡ nào, may mà tất cả đều mạnh khoẻ.” Nàng nhìn thấy khôi giáp trên người đệ ấy, cười nói: “Không tệ nha, bây giờ đã là Chiêu Võ giáo uý rồi. Tới đây, mau qua gặp điệt nhi của đệ, nhũ danh Cửu Nguyệt.”
Thẩm Phương Thần cười hì hì tiến lên trước đón lấy Cửu Nguyệt từ tay Mẫu Đơn. Cửu Nguyệt không sợ người lạ, lúc này được Phương Thần bế, cảm thấy rất thích thú với khôi giáp lành lạnh trên người đệ ấy liền cúi đầu xuống cắn, doạ tới Thẩm Phương Thần không biết phải làm sao.
Dám nha hoàn bà tử bên cạnh đều không phản ứng kịp. Câu nói đón nương nương hồi kinh khi nãy của Phương Thần bọn họ đều nghe được rất rõ ràng.
Mẫu Đơn sai nhũ nương bế Cửu Nguyệt về phòng, hỏi Thẩm Phương Thần mấy câu, biết rằng bây giờ Yến đế đã bình an về tới Bình Lăng, lúc này mới gật gật đầu nói: “Nếu đã vậy, hôm nay thu dọn một chút, ngày mai sẽ khởi hành hồi kinh.” Sau khi thu xếp ổn thoả cho Thẩm Phương Thần, nàng gọi tất cả nha hoàn nô bộc tới nói chuyện về Bình Lăng một phen, nói: “Nếu các ngươi bằng lòng thì theo ta về Bình Lăng, nếu không muốn đi Bình Lăng thì ta sẽ trả khế ước bán thân lại cho các ngươi, sau này tự sống cuộc sống của bản thân đi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng 4 nha hoàn và mấy trù nương đồng ý cùng về Bình Lăng, những người khác đều có gia đình đương nhiên không chịu. Mẫu Đơn cũng không nhiều lời, trả hết khế ước bán thân cho bọn họ, lại còn cho họ 10 lượng bạc rồi để họ tự rời khỏi phủ.
Đám nha hoàn và trù nương tuỳ tiện thu dọn đồ đạc, sáng sớm hôm sau liền khởi hành.
Lúc Mẫu Đơn dẫn Cửu Nguyệt về Bình Lăng là ngày 10 tháng 4 năm Thái Sơ thứ hai. Cả đoạn đường Cửu Nguyệt đều rất ngoan ngoãn, không khóc không nháo, chỉ là đường đi thật sự rất xốc nảy, lúc về tới Bình Lăng, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm đã gầy đi không ít, làm cho Mẫu Đơn đau lòng không thôi.
Khi về tới vương phủ, thị vệ của vương phủ đã tăng lên không ít, vương phủ cũng được xây thêm, đầu tiên để cho quản gia sắp xếp cho đám nha hoàn và nô bộc xong. Khi Mẫu Đơn về tới phòng, Đậu Nhi và Thuý Nhi