Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!

Chương 2: Chương 2




“Tiểu thư người sao thế? Vẫn còn sốt ư”

“Ta không sao Tiểu Mai, ta đang suy nghĩ thôi mà” Khi ta thức đậy ta vẫn cứ ngỡ là một giấc mộng nhưng đời không như ta nghĩ. Mộng vẫn là mộng. Như lời Tinh Quân nói thì hiện tại ta đang trong thân thể Liễu Viên Nguyệt và thời hạn cho ta làm vương gia yêu ta chỉ có một năm vì nếu quá thời gian đó thân thể thật của ta sẽ tiêu tan. Nguyên khi ta rơi vào nước, do khi cứu hộ cứu được ta thì nguyên thần do thiếu dưỡng khí qua lâu nhưng nhờ vào phép thuật Tinh Quân thân duy trì thân thể ta sống đời thực vật. Nếu qua 1 năm thì thân thể ta sẽ chết đúng nghĩa. Vậy có coi là may mắn không nhỉ? May mắn thứ 2 là cơ thể này khi này chỉ có 18 tuổi, ta có cũng vui khi trở về với tuổi trẻ mình như vậy.

Qua lời Tinh quân ta biết đây là một quốc gia xa lạ, được gọi là Long Quốc đang được trị vì bởi Vương Tiêu hoàng đế nguyên là đại hoàng tử anh của “phu quân” ta và may mắn là đất nước yên ổn, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Còn Tiểu Mai chính là người hầu của Liễu Viên Nguyệt được nàng ấy thu nhận khi còn ở Bích Hoa lầu.

Haizzz!! Ta thở dài. Không biết tên vương gia ấy thế nào, làm sao ta có thể làm hắn yêu ta khi mà hắn không thích ta (ý là khối thân thể này). Bởi thế hắn mới nói những câu làm người ta đau lòng đến thế.

“Tiểu thư! Người đừng buồn vương gia. Tiểu Mai tin nhất định có một ngày vương gia hồi tâm chuyển ý” Tiểu Mai nói thế nhằm an ủi tiểu thư vì ai cũng biết trong phủ vương gia giai nhân vô số. Từ tiểu thư của tể tướng đương triều đến tiểu thư khuê các, danh kỹ.

“Tiểu Mai ta không sao đâu, ngươi đừng suy nghĩ nhiều”. Thấy Viên Nguyệt tinh thần như thế Tiểu Mai nàng cũng thấy bớt lo.

“Tiểu Mai”

“Tiểu thư có gì căn dặn?”

“Ta đói”

“….”

Trước khi làm gì thì lo cái bụng trước đã mới có sức chứ. Hiện tại cứ nghỉ ngơi, thời gian còn dài mà. Hắc hắc.

Trước kia ta cũng từng yêu nhưng người ấy lại phụ ta lấy một người khác vì người con gái ấy giúp hắn có tiền đồ hơn. Từ đó ta mất đi lòng tin với cái gọi là tình yêu. Giờ nói ta quyến rũ, để hắn yêu ta. Thật ta không biết làm sao. Nếu làm người đàn ông yêu thì dễ nhưng thật lòng thì khó mà cái đó chính là nguyện vọng Liễu Viên Nguyệt. Nếu ta biết cách lấy lòng quyến rũ thì đâu mất Thương Hạnh. (người yêu tỷ ấy ở tương lai)

Nhưng ta không thể không buông xuôi vậy được, vì về nhà ta phải cố gắng. Để người đàn ông yêu mình thì:

Thứ 1: Làm mới mình. Trang phục của Mẫu Đơn thường màu sắc đậm, đỏ. Ta chọn vài bộ màu sắc tươi sáng, đơn giản như bộ màu hồng phấn này vậy. Trang điểm cũng không cầu kỳ, đơn giản. Ta cũng rất vừa ý tay nghề Tiểu Mai.

“Xong rồi, tiểu thư người xem thích không” Tiểu Mai đưa gương cho ta xem. Thật kỳ lạ chỉ cần thay đổi chút là thấy ta xinh tươi thoát tục hẳn. Ôi ta tự kỷ rồi nhưng công nhận ta đẹp thật. Hì!

Thứ 2: Biết giặc biết ta trăm trận trăm thắng. “Tiểu Mai! Sinh hoạt vương gia bình thường thế nào?”

Tiểu Mai há hốc mồn nhìn ta, rồi như hiểu ra rồi nói. “Bình thường vương gia ở thư phòng đọc sách, ngoài ra ngài cũng thường ra hoa viên ngắm hoa với Hồng Ngọc ạ.”

Hồng Ngọc là thiếp thân mà vương gia sủng ái nhất trong phủ. Nghe nói nàng xinh tươi như hoa, cầm kỳ thi họa tinh thông làm người người ngưỡng mộ. Tiểu Mai nói một hơi một hồi nhưng dừng lại như thấy gì đó rồi nói: “Nhưng dù nàng thế nào cũng không bằng 1 phần tiểu thư.”

Ta ở đây cũng 4 ngày rồi, suốt ngày chỉ ăn và ngủ cảm thấy thật buồn chán. Ta quyết định hôm may không ngủ sớm. Trời khuya gió mát đi hóng gió là tốt nhất, tâm trạng tốt hơn nhiều. Tiết trời vào xuân thật mát mẻ, ta đi dạo một vòng rồi không biết khi nào lại bước tới hoa viên. Hương hoa thoang thoảng, mùi hoa quỳnh trong gió làm người ta thấy an tĩnh, nhàn nhạ. Không tiếng ồn ào phố chợ, không khí trong lành, không khói bụi chỉ có tiếng ve kêu làm ta nhớ lại tuổi thơ khi còn nhỏ. Mẹ thường dẫn ta về quê thăm bà. Đêm khuya vắng lặng làm người ta hay nhớ chuyện xưa, nhớ mối tình xưa. Ta bỗng ngân nga khúc nhạc “Sự thật – Trương thiều hàm”

“Tôi cố gắng ngẩng cao mặt lên

Để những giọt nước mắt mình

Đừng rơi xuống

Cảm giác bất an rốt cuộc như thế nào

Lối sống chúng ta thật sự không giống nhau tí nào

Muốn nói ra rồi tôi lại im lặng

Tay tôi như chùn xuống không tí cảm giác nào

Bầu trời bỗng nhiên rộng lớn đến lạ

Thì ra anh thật sự xa tôi rồi

Thế giới không anh tôi thật sự không quen tí nào

Nhưng vẫn phải chấp nhận cuộc sống này…”

Khi hát đến đó, tôi tự hỏi khi Thương Hạnh nói chia tay sao tôi không níu kéo lại, nhưng níu kéo chi một kẻ vì danh vọng bỏ rơi mình.

“Sao không hát nữa? Bổn vương lâu không gặp ngươi. Không ngờ ta lại để quên 1 bông hoa Mẫu Đơn có giọng hát hay như thế này” Một giọng nói vừa âm lãnh vừa mạnh mẽ vang lên.

Bổn vương? Kẻ xưng bổn vương kia không ai khác là thất vương gia mà Liễu Viên Nguyệt yêu?

Ta vội vàng xoay người: “Thỉnh an vương gia. Làm người cười chê rồi”

Vừa nói ta vừa quan sát hắn. Thân hình cao lớn, gương mặt hắn cực kì tuấn tú, đôi mắt màu đen sâu thăm thẳm hút hồn, lại trong suốt như một viên pha lê quý giá, nhưng thập phần lạnh lùng cương nghị, cái mũi cao cùng bạc môi khiêu gợi, tóm lại chỉ có một chữ “mỹ”. Nếu so dưới ánh trăng, một thân trường bào có vẻ dường như rất tiêu soái… Không! Phải nói là rất chói lọi, tỏa sáng, cho dù hắn có đứng lẫn vào đám người đông đúc, khẳng định là vẫn dễ dàng nhận biết được, bởi vì hắn có khí chất sang trọng, quý phái, vẻ bề ngoài xuất sắc.

Ta ngơ ngẩn đánh giá hắn. Bỗng một giọng nói trầm bổng đánh gãy suy nghĩ ta.

“Bổn vương thật thích giọng hát ngươi, ngày kia ta tiếp đón xứ thần lân bang. Ta muốn ngươi chuẩn bị thật tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.