Máu Đọng

Chương 12: Chương 12: CHƯƠNG 12




Thiệu Đình nhìn Cố An Ninh say, cảm thấy không có gì khác bình thường, sau đó đứng dậy chỉnh lại tư thế ngủ cho cô. Miệng nhỏ nhắn của cô còn hé ra lẩm bẩm gì đó, gương mặt hồng hồng, dưới ánh đèn vàng trông cực kỳ quyến rũ. Một cánh tay Thiệu Đình giữ bên hông cô, tay kia đã không kìm được xoa xoa cánh môi mềm mại.

Cố An Ninh cảm giác có điều khác thường, liền mở mắt. Đôi mắt mờ mịt, lại có chút hoảng hốt. Cô đưa cánh tay vô lực lên, cố đẩy hắn: “Tránh ra, đáng ghét”

Thiệu Đình cười nhẹ bất đắc dĩ: “Tôi biết”

Bọn họ bắt đầu không xong, ngay cả quá trình cũng rối tinh rối mù, kết cục… đại khái là chẳng đi đến đâu.

Ánh mắt Thiệu Đình ảm đạm. Hắn ôm tấm lưng mảnh khảnh của Cố An Ninh, đưa tay kéo chiếc áo sơ mi hơi nhăn nhúm ra, trên tấm thân trắng nõn nà chỉ còn lại bộ nội y ren màu đen khéo léo giấu ngực vào bên trong.

Hai sắc thái trắng đen nổi bật, mồ hôi lấm tấm trên khe ngực, từng sợi lông tơ đều trở nên nổi bật dưới ánh đèn vàng. Trước cảnh này, thân dưới của Thiệu Đình rất nhanh có phản ứng.

Cô không phải là dạng người đầy đặn, ngay cả những nơi cần thiết đều không có nhiều thịt, nhưng cặp gò bồng đảo thật đáng yêu, hai đỉnh màu hồng nhạt giống y như của một người thiếu nữ…

Hắn đang nhớ lại thì người con gái trong lòng đột nhiên đưa tay nắm lấy vạt áo sơ mi của hắn, nước mắt trong đôi mắt mờ mịt rơi xuống không tiếng động: “Vì sao lại lừa tôi?”

Thiệu Đình không nói gì, chỉ âm trầm nhìn cô. Dù sao cô cũng đã say rồi, chẳng thể gây ra chuyện gì được. Tuy nhiên, ánh mắt ủy khuất ấy vẫn làm tâm hắn hơi lay động. Đôi mắt trong suốt nhìn cô gắt gao, dường như muốn tìm ra gì đó: “Em để ý?”

Cố An Ninh nhìn hắn, gật đầu: “Để ý. Tôi tin tưởng anh, coi anh như bạn, nhưng anh… Sao anh lại đáng sợ đến thế?”

Thiệu Đình hơi mím môi, lấy chăn đắp kín người cô, ánh mắt lảng đi: “Như thế nào thì không đáng sợ, như Bạch Thuật Bắc à?”

Nghe đến cái tên này, quả nhiên Cố An Ninh bình tĩnh lại, nhắm mắt rồi không nói gì nữa.

Thiệu Đình trong lòng bực bội, đứng dậy định đi thì góc áo lại bị một lực đạo yếu ớt nắm lấy. Cử động vô thức này làm trái tim hắn mềm nhũn. Hắn ngồi xuống, kìm lòng không được cúi đầu hôn môi cô.

Dường như Cố An Ninh đang ngủ, thở rất nhẹ, ánh đèn mờ ảo. Hình ảnh đẹp đẽ đến mức hắn không nỡ lòng phá hỏng.

Thiệu Đình thò tay nắm lấy hai luồng thịt mềm đang phập phồng, ngón tay luôn ra phía sau cởi khuy áo lót, cặp ngực tuyết trắng ẩn bên trong rung rung bật ra, biến hóa thành nhiều hình dạng trong bàn tay hắn.

Cặp môi nóng ẩm quấn lấy nhau, người con gái trên giường không nhịn được mà than nhẹ, không khí trong phòng trở nên mập mờ.

Thiệu Đình cảm nhận được sự mềm mại trong lòng bàn tay mình; của cô rất nhỏ, nằm gọn trong tay hắn. Nghe nói những người con gái có kinh nghiệm sớm trong chuyện ấy sẽ gặp trở ngại trong việc phát dục. Thiệu Đình không biết điều này có căn cứ khoa học hay không, nhưng của Cố An Ninh chỉ như vậy cũng làm cho hắn cảm thấy không kiềm chế được.

Bên dưới căng cứng khó chịu, Thiệu Đình muốn tách chân cô ra để đi vào, ánh mắt liếc qua lại thấy Ngạo ở bên giường đang ngẩng đầu chăm chú nhìn. Thiệu Đình nhướng mày bảo nó: “Đi ra ngoài”

Ngạo nhìn Cố An Ninh trên giường, sau đó không cam lòng cụp tai ra ngoài.

---

Cô còn khá khô, Thiệu Đình không muốn làm tổn thương cô, bèn ra đầu giường lấy lọ bôi trơn. Trước kia số lần hoan ái của họ cũng không nhiều lắm, đều tệ như nhau, khó có lần nào cô thuận theo nhiều như lần này.

Sau khi bôi trơn, Thiệu Đình tiến vào rất thuận lợi, nhưng dị vật xâm nhập vẫn làm cô hơi nhíu mày.

Trong thoáng chốc, cô có vẻ muốn kháng cự, thân mình vặn vẹo muốn tránh hắn, không biết rằng thân thể uốn lượn trong chăn lại càng hấp dẫn, làm người ta huyết mạch sôi sục, muốn dừng mà không được.

Thiệu Đình thay đổi phương thức, lấy tay giữ chắc lấy vòng eo đang vặn vẹo của cô, thiên hạ trên giường không biết gì nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, đôi mi thanh tú nhướng lên, hơi nghiêng người đi: “Không cần”

Thiệu Đình không thể nhẹ nhàng dỗ dành được, chính mình đẩy đến nơi sâu nhất: “Bảo bối, anh sẽ nhẹ nhàng thôi”

Hắn thật sự rất ôn nhu, mỗi lần va chạm đều chỉ dùng lực vừa phải, nhưng cô lại nhanh nóng, siết chặt lấy trụ cán của hắn như bàn tay mềm mại nhỏ bé, khiến hắn ngứa ngáy.

Trên trán Thiệu Đình đầy mồ hôi. Hắn rất nhẫn nại, vác chân cô lên vai, thế này cô mới mở thêm một ít, khiến hắn dễ vào hơn. Tư thế này cũng khiến hắn chứng kiến được sự kết hợp ở chỗ đó, lại có thể khiến cô nhận mình thật sâu. Hoa tâm hồng phấn sung huyết xinh đẹp cực kỳ, có chút ngọ nguậy phối hợp.

Hô hấp của Thiệu Đình trở nên nặng nề. Trước kia cũng có mấy lần làm khi cô đang ngủ nhưng cô không có phản ứng, lần này cảm giác hoàn toàn không giống. Cô láu lỉnh như con mèo nhỏ, lười biếng giãn ra dưới thân mình, không có phản ứng thống khổ cũng như kháng cự.

Thiệu Đình cúi người hôn lên đôi môi mềm vẫn còn mùi bia, đột nhiên cô mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt. Hắn thẳng người lên nhìn nàng, thân dưới vẫn tiếp tục; tóc Cố An Ninh xõa tung, hai tay vô lực đặt lên gối bên cạnh.

Cô hình như chưa tỉnh hẳn, mở to mắt nhìn hắn vài giây, đột nhiên ngồi dậy ôm cổ hắn.

Sự nhiệt tình bất ngờ này làm Thiệu Đình ngơ ngác mất một lúc, nhưng chỉ một giây sau, người con gái không lưu tình này đã đẩy hắn vào địa ngục. Cô ghé vào tai hắn, khẽ khàng gọi: “Thuật Bắc”

Rất nhẹ nhàng, rất rõ ràng.

Không khí trong phòng đông lại. Ánh mắt Thiệu Đình thay đổi thoáng chốc, mây đen ngập tràn.

Đây không phải lần đầu tiên cô gọi cái tên này khi ngủ. Thực sự là hắn kiên nhẫn kinh khủng, bằng không sẽ không ở bên cô, nhìn cô bên người đàn ông kia hai năm, ẩn nhẫn chờ thời cơ mà hành động. Có điều hắn cũng không nghĩ được rằng trong lòng cô không thể nào quên được kẻ đó.

Nhớ tới những lần từng giúp cô chọn quà cho kẻ đó, mua quần áo cho kẻ đó nhưng đều là hắn thử, những lần đó cô đều nói: “Thuật Bắc mặc vào chắc chắn cũng sẽ đẹp”

Biết là cô vô tâm, nhưng hắn vẫn ghen tỵ.

Rõ ràng là người con gái của hắn, nhưng lại trao hết trái tim cho người đàn ông kia.

Lại còn muốn tự mình đưa nàng đi, mỗi lần lái xe qua, nhìn bọn họ cùng nhau xem phim xem biểu diễn, nhìn nàng trước mặt hắn tỏ vẻ thẹn thùng ôn nhu.

Vẻ hung ác trên mặt Thiệu Đình càng lúc càng rõ ràng, bỗng hắn nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo tay cô ra.

Cố An Ninh bị hắn nắm rõ đau, tầng hơi nước trong mắt càng rõ ràng, khóe mắt càng ẩm ướt.

Con ngươi đen nhánh của Thiệu Đình nhìn cô chăm chú, bỗng hắn cười ác liệt: “Em vẫn không nhận ra tình cảnh hiện tại của chính mình”

---

Cố An Ninh nằm mơ, dường như rất dài, nhưng cũng rất ngắn, ngắn đến mức cô chưa kịp sa vào sự tốt đẹp của giấc mơ đó thì đã bị dội nước lạnh.

Đúng là nước lạnh!

Cố An Ninh mở mắt. Tầm mắt bị bức tường bê tông che khuất, nước dội xuống làm không mở nổi, cô cúi đầu cố tránh dòng nước lạnh nhưng lại cảm giác thân mình bị một lực lớn kìm giữ.

Cô hơi nghiêng đầu, thấy cái người như ác ma kia, cơ hồ muốn nổi điên, đáy lòng lại mơ hồ e ngại: “Thiệu Đình! Anh điên à?”

“Đúng, anh điên rồi đấy”

Thiệu Đình ném vòi hoa sen đi, quần áo hắn cũng ướt đẫm, dính chặt vào thân thể cường tráng, nước nhỏ giọt trên tóc, đáy mắt lại hồng dọa người.

Cố An Ninh ngã ngồi lên sàn gạch, cảm thấy thân dưới lạnh lẽo, cúi xuống đã thấy mình không mảnh vải che thân, cô cả kinh vội vàng bảo vệ thân thể, phẫn nộ trừng mắt ngước lên bao quát nam nhân của mình.

Thiệu Đình chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cô, đánh giá cô cẩn thận.

Hắn không nói lời nào, khuôn mặt anh tuấn toàn là nước. Cố An Ninh vốn sợ hắn, cứ thế giằng co từng phút từng giây, sự sợ hãi tận cùng của nội tâm dần dần lộ ra.

Cô co chân dịch ra: “Thiệu Đình, anh muốn gì tôi cũng có thể cho anh, anh buông tha cho tôi đi? Anh biết là tôi sợ… tôi xin anh đấy”

Thiệu Đình ngồi im nhìn sự sợ hãi trong mắt cô, bàn tay trong túi quần dường như nắm rất chặt, gân xanh trên thái dương nổi rần rần. Hắn đi qua, lẳng lặng đứng trước mặt cô, khóe môi rất căng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Đứng lên”

Cố An Ninh lo lắng nuốt nước bọt, do dự, sau đó chậm chậm đứng lên.

Cô vốn nhỏ gầy, đứng trước hắn lại càng có vẻ nhỏ bé yếu ớt. Thiệu Đình vừa định sờ gò má trắng bệch của cô, Cố An Ninh đã sợ hãi nghiêng mặt tránh đi.

Sắc mặt Thiệu Đình càng khó coi, hắn ôm luôn cô: “Vấn đề là giờ tôi muốn em, cái gì khác cũng không muốn, còn muốn đưa ra điều kiện với tôi, tôi sẽ dùng tư thế em ghét nhất để thượng em”

Cố An Ninh chạm vào da thịt nóng bỏng của hắn, sắc mặt trắng bệch như giấy trắng. Lời nói của Thiệu Đình càng làm cho cô nói năng lộn xộn, túm lấy cửa phòng tắm nhất định không buông: “Anh đã nói không làm gì tôi…”

Thiệu Đình mỉm cười, há mồm liếm cổ tay cô, Cố An Ninh quả nhiên như bị điện giật mà buông tay.

Thiệu Đình thuận thế ôm người ra ngoài: “Đã qua 12h, thân ái, một vòng chi ước đã qua”

---

Cố An Ninh nằm trên giường hai ngày, Thiệu Đình chẳng biết đi đâu, cả cái biệt thự to như vậy chỉ có cô cùng quản gia và người giúp việc ở. Cô không dám nhớ lại chuyện đêm đó, thực sự lại càng sợ Thiệu Đình thêm.

Quản lý đài đã thông báo cho cô nghỉ ngơi, Đài trưởng còn gọi điện, thái độ cực kỳ khó chịu: “Hiện tại ngày nào phía dưới cũng toàn phóng viên, tôi cũng không dám đi gặp quản lý đài. Cô vẫn là nên nghỉ ngơi một thời gian đi, tiết mục sẽ có người làm thay.”

Cố An Ninh còn muốn giải thích, Đài trưởng đã nói tiếp: “Cô làm ở chuyên mục tình cảm, vậy mà lại phá chuyện nhà người khác, mấy ngày nay quản lý chuyên mục nhận được không ít điện thoại, tất cả đều là mắng chửi cô. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô, cô suy nghĩ lại cẩn thận đi”

Đài trưởng đã nói thế, Cố An Ninh có nói thêm gì cũng không phải.

Công việc xem như đã mất, hiện tại cô hoàn toàn nhàn rỗi, mỗi ngày đều ngẩn người ở giường, nhìn ánh mặt trời chiếu thay đổi góc độ.

Ngạo miễn cưỡng nằm bên cô, bộ lông đen thui hóa ra lại sáng rực dưới ánh mặt trời. Cố An Ninh trở nên trầm mặc ít nói, mà thực ra cũng không có ai để trao đổi. Ngay cả một người nói chuyện, cô cũng không có.

Ánh mắt của bọn hạ nhân nhìn nàng đều rất cổ quái, pha chút thương hại.

Tin tức của báo chí càng lợi hại hơn nhưng Cố An Ninh không được đọc báo, Thiệu Đình đều bày mưu tính kế thu dọn hết chỗ báo chí trong nhà.

Cố An Ninh cũng lười lên mạng, đại khái cô cũng có thể đoán được tình hình.

Không chỉ bố mà giờ ngay cả cô cũng mang tiếng xấu. Một cô gái bết bát như thế còn muốn gì nữa, quả là không nên làm tiểu tam.

Thủ đoạn của Hải Đường quả nhiên rất ghê gớm, không cần làm gì nhiều, chỉ dùng mấy câu nói, lợi dụng dư luận đã có thể cho danh dự nhà họ Cố đi quét rác.

Cố An Ninh tưởng Thiệu Đình đại khái cũng đã xử lý những dư luận mang tính dây chuyền này nhưng trong lúc vô tình nghe người làm nói chuyện, cô lại được biết rằng giá cổ phiếu của công ty Thiệu Đình giảm thê thảm, vấn đề cũng khó giải quyết.

Cố An Ninh không quan tâm đến những chuyện này, cô chỉ muốn biết tin của bố. Nếu những chuyện này có liên quan đến Hải Đường, chứng tỏ Hải Đường cũng không tìm được bố cô, nếu không sẽ không trút giận lên cô.

Cố An Ninh không hề nghĩ rằng vào thời điểm cô vì bố mà hết đường xoay sở, tin tức về bố lại xuất hiện trước mặt cô, không hề được báo trước….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.