Máu Đọng

Chương 26: Chương 26: CHƯƠNG 26




Khi còn bé Thiệu Đình đã biết mình có một người anh, mẹ gần như không có một lúc nào không nhớ đến anh, mỗi lần xem báo với TV mà thấy chuyện liên quan đến anh mẹ đều ngẩn người nhìn thật lâu, cuối cùng còn gom lại được thành một cuốn album.

Khi đó Thiệu Đình đã cảm thấy rất lạ, vì lý do gì hắn và mẹ phải sống khổ sở như thế, tiền chữa bệnh cho mẹ không có, mà anh mình trên TV lại rất cao sang?

Tám năm trước, anh tìm được hắn ở nước Mỹ, khi đó hắn đang là lính đánh thuê, sống trong đao thương biển máu, so với hắn chật vật, anh đương nhiên thanh lịch và bình ổn hơn.

Anh mặc bộ vest may riêng rất quý giá, trông thì giống hắn, nhưng khí chất lại khác biệt.

“Anh muốn tìm em giúp một việc” – Câu đầu tiên anh nói với hắn là như thế, không có sự vui mừng khi gặp lại người thân, cũng không có sự kích động vì anh em tìm được nhau sau nhiều năm xa cách.

Ánh mắt anh nhìn hắn giống như ánh mắt một người xa lạ.

Thiệu Đình đối với người anh này cũng chẳng có tình cảm gì, chẳng do dự mà cự tuyệt: “Tôi không có hứng thú”

Lúc ấy hắn mặc bộ quân phục ngụy trang, trên lưng còn dính bẩn, cánh tay rắn chắc căng cứng, nhìn người đàn ông đối diện chuẩn bị rời đi.

“Em cần tiền, anh có thể cho em tất cả”

Anh rất biết đàm phán, tất cả thương nhân đều nắm rõ kỹ năng đàm phán, Thiệu Đình thực sự cần tiền, hắn từ bé đã sợ nghèo, ngoài tiền ra thì chẳng cần gì hết.

Hắn lạnh lùng nhìn cái người được gọi là “anh” này, im lặng thật lâu rồi mới ném điều thuốc vào người “anh”: “Chuyện gì? Giết người hay đưa hàng, tôi phải xem có lời không đã”

Đáp án của anh lại làm hắn bất ngờ: “Anh bị ung thư não, có điều anh có vợ và con gái, anh muốn đổi thân phận với em, đưa mọi thứ anh đang có cho em, kể từ giờ, em chính là anh, là Thiệu Đình thật”

Thiệu Đình âm thầm nhìn anh, khi còn bé mỗi lần hắn xem TV hay đọc báo đều rất hâm mộ anh, cậu bé Thiệu Đình cũng đã từng khờ dại ảo tưởng mình một ngày cũng có thể giống anh, nhưng hắn cố gắng nhiều năm như vậy cũng không thể chạm đến.

Bây giờ, anh lại tự tay đưa cái ước mơ xa vời đó vào tay hắn.

Thiệu Đình cảm thấy nực cười, cánh tay bên hông nắm chặt, lát sau nhếch mép: “Ở với vợ và con gái anh?”

Anh lúc ấy nhất định là do dự, ánh mắt của hắn u uất, Thiệu Đình quá biết kiểu đó, nhìn hắn giễu cợt.

Quả nhiên anh nói: “Anh chỉ mong cô ấy hạnh phúc, anh thiếu nợ cô ấy rất nhiều, nhưng rõ ràng cậu không phải ứng viên tốt nhất”

Đây là người lớn lên bên cạnh Thiệu Lâm Phong, cũng dối trá như Thiệu Lâm Phong, miệng thì nói mong vợ con hạnh phúc nhưng vẫn không thể chịu được người đàn ông khác tới gần cô ấy.

Thiệu Đình không nghĩ tiếp, bởi vì chuyện này và những nhiệm vụ trước kia hắn tiếp nhận không giống nhau, hắn có thể vì tiền thuê mà thay chủ giết người, lại không nghĩ đến kiểu này, hàng ngày đối mặt với vợ con người ta mà đóng kịch.

Thiệu Đình lúc đó đang muốn về nước tảo mộ cho mẹ, ngoài ý muốn gặp Cố Bá Bình ở cửa, vất vả lắm mới biết được địa chỉ của mẹ nhưng vẫn chậm một bước, đến nơi thì chỉ có chiếc bài vị không tên.

Cố Bá Bình ngồi dưới tán cây hoa quế trong sân, nhìn linh vị qua những khung cửa, cuối cùng nặng nề thở dài: “Cô ấy không muốn làm liên lụy đến ta, đưa cháu lặng lẽ rời đi, nếu như ta ở bên cạnh chăm sóc cháu thì cũng không phải sớm thế này…”

Thiệu Đình im lặng lắng nghe, cùng Cố Bá Bình yên ổn uống rượu trong tiểu viện, nghe được từ Cố Bá Bình sự thật từ nhiều năm trước.

Ví dụ như, vì sao mẹ là một thiên kim tiểu thư ngàn vạn sủng ái lại rơi vào tay hắc bang ở một nhà hàng mới mở, mẹ đã chịu đựng nhẫn nhịn như thế nào để sinh bọn họ, mẹ đã che giấu như thế nào để đưa hắn trốn đi, lại khổ sở lăn lộn để dẫn hắn trốn tai mắt của Thiệu Lâm Phong ra sao, vất vả nuôi hắn lớn lên, bọn họ nghèo rớt mồng tơi còn người đàn ông kia làm tiêu xài mọi thứ thuộc về mẹ hắn.

Thiệu Đình nhớ lại lúc mẹ qua đời, hắn mới chỉ bảy tám tuổi, khi đó trong nhà chỉ có mình hắn, ôm tấm thân lạnh lẽo của mẹ mà khóc thật lâu.

Về sau người trong thôn giúp tổ chức hậu sự cho mẹ, Thiệu Đình mới bảy tám tuổi đã cõng một khoản nợ, sau đó cùng các chú trong thôn vào thành phố làm việc.

Về sau nữa hắn đã trải qua những gì cũng không ai biết, chỉ là Thiệu Đình cứ thế biến mất, đến nhiều năm sau mới xuất hiện lại ở nhà của mình, ánh mắt của Thiệu Đình trưởng thành chỉ còn lại sự lạnh lẽo.

Thiệu Đình nhìn bài vị trống không của mẹ, trong lòng vừa chua xót vừa phẫn nộ.

Cố Bá Bình đi rồi, Thiệu Đình quỳ gối trước linh vị trống của mẹ mình cả đêm, ngày hôm sau hắn đồng ý với anh hắn, chính thức làm “Thiệu Đình”.

Làm một người đàn ông suốt đời khó có thể được hạnh phúc.

---

“Đã thoát khỏi quá khứ cũ, bắt đầu một cuộc sống mới không tốt sao?” – Ánh mắt đen thăm thẳm của người kia nhìn hắn, không lẫn tạp chất, có thể thấy anh thật sự quan tâm Thiệu Đình.

Thiệu Đình đang trong hồi ức hơi giật mình, không dời mắt: “Nếu hôm nay là để giảng giải với em thì anh phải thất vọng rồi, thu hồi quyền lợi của anh và làm rõ danh phận còn nhanh hơn”

Lông mày người kia chau lại: “Nếu anh muốn vạch trần thì đã không giúp em làm xét nghiệm cha con”

Thiệu Đình không liếc nhìn anh, người kia thở dài: “Anh cũng biết rằng hận không phải nói buông là buông, huống hồ bố thật sự là quá đáng, dù thế nào cũng không nên đuổi tận giết tuyệt hai mẹ con, chỉ là người làm anh thì muốn khuyên em một câu, em muốn làm gì…làm ngay đi”

Thiệu Đình nghi hoặc nhìn hắn, người kia nhắm mặt nặng nề tựa vào sô pha.

Thiệu Đình biết rõ giờ anh không có sức mà để ý mấy chuyện này, thấy rằng khí sắc anh ngày càng kém, nói với mình mấy câu như vậy đã hao tốn thể lực lắm rồi.

Thiệu Đình đứng dậy rời đi, đứng trong thang máy nhìn ảnh mình trong gương. Anh có thể đơn giản khuyên hắn từ bỏ thù hận là vì người tận mắt nhìn bi kịch của mẹ không phải anh, cả đời khổ sở cũng không phải anh.

Thiệu Đình dùng sức nắm chặt tay, khẳng định lại suy nghĩ của mình, hắn chỉ lấy lại mọi thứ thuộc về mẹ, mọi thứ thuộc về hắn, tìm lại công lý cho mẹ mà thôi.

Đúng thế, hắn căn bản không hề sai!

---

Cố An Ninh đang tắm rửa cho Ngạo thì thấy xe của Thiệu Đình đi vào trong sân nhỏ, giờ này hắn lại từ công ty về, cô ngừng lại, một tay vuốt cái cổ ướt sũng của Ngạo, một tay còn lại cầm ống nước.

Thiệu Đình từ trong xe đi ra, ánh sáng đầu đông phủ lên người hắn, con người đen sâu nhìn thẳng vào cô.

Cố An Ninh vội đứng lên: “Sao tự nhiên lại về?”

Thiệu Đình trầm mặc đi qua, bắt đầu cởi khuy áo vest: “Để anh tắm, nước lạnh lắm, mấy ngày này em không nên dùng nước lạnh”

Cố An Ninh bị lời nói của hắn làm cho mặt nóng lên, mấy hôm nay cô đến tháng, đúng là không nên chạm vào nước lạnh, có điều người này quay về chắc không phải chỉ vì tắm cho Ngạo hộ cô chứ?

Thiệu Đình chỉ mặc sơ mi trắng, cuộn ống tay áo lên để lộ làn da màu lúa mạch, cầm lấy ống nước từ tay cô, khẽ liếc cô một cái: “Công ty không bận, anh muốn về ăn cơm với em”

Cố An Ninh ngẩn người, Thiệu Đình nói tiếp: “Hôm nay cũng không muốn lo chuyện công việc”

Hai người đứng rất gần, Cố An Ninh có thể nhìn thấy quầng thâm mờ dưới mắt hắn. Gần đây bọn họ không chung giường nhưng cũng có vài lần giữa khuya cô thấy đèn thư phòng của hắn vẫn sáng.

Con gái dễ mềm lòng, Cố An Ninh cũng không biết mình làm sao, ma xui quỷ khiến nói: “Để tôi nấu canh an thần cho anh, trước kia Lý tẩu cũng làm cho tôi, rất tốt cho mất ngủ”

Thiệu Đình nghe vậy, động tác cũng dừng một chút, không nhìn cô, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.

Thiệu Đình tháo đồng hồ đưa Cố An Ninh, Ngạo thuận thế dụi vào một chân Thiệu Đình, chẳng giống lúc ở với cô tí nào, đúng là được chiều quá hóa hư.

Lúc Ngạo được Thiệu Đình tắm cho thì không dám ngọ nguậy tí nào, tay hắn dính một chút nước, còn cả người khô nguyên.

Cố An Ninh nhếch miệng, oán hận trừng Ngạo, quả nhiên chỉ có trung thành với chủ.

Cô nhàm chán nghịch đồng hồ của Thiệu Đình thì phát hiện ra đằng sau có khắc hai chữ cái tiếng Anh; lặng lẽ nhìn người đàn ông đang tắm cho Ngạo rất tập trung, cô từ từ xoay hai chữ đó về phía mình.

Hai chữ này cũng kỳ lạ, không phải tên viết tắt, mà là “S.J”, Cố An Ninh đoán mãi không ra, đến khi người đối diện bỗng nhiên nói: “Ngốc, ngồi cạnh làm gì, ướt giày rồi”

Lúc này Cố An Ninh mới tỉnh, Thiệu Đình cau mày nhìn cô, vẻ mặt cổ quái: “Đờ ra đấy làm gì? Đi thay giày đi”

Đại khái là cô đơn quá lâu, bình thường đều là Cố An Ninh ăn cơm một mình, hôm nay Thiệu Đình ăn cùng cô lại có phần không thích hợp, hai người hai đôi đũa cùng gắp một chỗ sẽ vội vã bỏ ra.

Thiệu Đình ăn cơm không nói chuyện, hoặc là gần đây hắn càng lúc càng trầm mặc, trước kia hắn vẫn lấy lăn lộn với cô làm thú vui, giờ thì có vẻ cũng mệt mỏi.

Hình như là bắt đầu từ sau chuyện Đinh viện trưởng…

Cố An Ninh nghĩ vậy, nhịn không được hỏi: “Có phải ốm từ lần sốt trước vẫn chưa khỏi không?”

Thiệu Đình chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt có chút hoang mang.

Cố An Ninh biết mình hỏi câu vô nghĩa, dứt khoát nói thẳng: “Mấy ngày nay hình như anh sao sao ấy, nếu không thoải mái thì đi kiểm tra xem sao, nhỡ có biến chứng gì…”

Cô chưa nói xong Thiệu Đình đã buông bát đũa, không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm; ánh mắt đó quá nóng bỏng, Cố An Ninh còn đang há miệng đã bị bỏng mà ngậm mồm nuốt lời lại.

“An Ninh”

Thiệu Đình dường như đang cân nhắc điều gì đó, ngón tay thon dài đan vào nhau, ngay cả gọi tên cô cũng trầm thấp êm tai cực kỳ; hắn trầm ngâm một lát mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rất chăm chú: “Đã lâu rồi không có ai quan tâm đến anh, anh chỉ mong em có thể dành thời gian cho anh. Anh muốn em ở lại bên anh cả đời, nhưng cuộc sống này của anh… có lẽ sẽ không còn dài.”

Đã gây ra nhiều chuyện như vậy, hắn sớm biết mình không thể có khả năng tìm được hạnh phúc, nhưng vẫn ích kỷ không buông tay, đời này hắn chẳng có gì, cũng chỉ muốn ích kỷ được một lần.

“Trước đây, em cũng thật kiên nhẫn…”

Cố An Ninh nghe mà chả hiểu cái gì, con mắt đen láy nhìn hắn chăm chú, có chút khó tin: “Anh…anh bị ung thư?”

Thiệu Đình nhìn cô vài giây, nhịn không được bật cười thành tiếng, chống tay lên thái dương nhìn cô: “Em thật đúng là…”

Nhìn cô nàng ngơ ngơ trước mặt, tâm tình của hắn tự nhiên tốt lên, đi qua cúi xuống hôn lên đôi môi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết ấy *khiếp tả sinh động dài dòng quá*, chóp mũi cọ cọ cô: “Hôm nay anh nghỉ, hẹn hò đi, giống như các cặp đôi khác ấy”

Cố An Ninh nhìn hắn gần trong gang tấc, trống ngực càng lúc càng nhanh, cô rũ mắt xuống tránh ánh mắt của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Được”

Quả nhiên cô vừa hé miệng, đầu lưỡi hắn đã tiến quân thần tốc.

Tên này…đồ xảo quyệt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.