Máu Đọng

Chương 33: Chương 33: CHƯƠNG 33




Buổi tối, Cố An Ninh tắm xong thì nhận được điện thoại của Lục Tiểu Trăn, bạn cô líu ríu nói chuyện một hồi rồi mới lắp bắp hỏi: “Hôm nay, người đi cùng Trang Nhiên đúng là bố Thiệu Đình hả?”

Động tác lau tóc của Cố An Ninh hơi dừng lại, tim đột nhiên đập rộn lên: “Ừ”

Đầu bên kia, Lục Tiểu Trăn im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Cố An Ninh nghĩ rằng bên đó cúp điện thoại rồi thì bạn cô mới mơ hồ nói: “Tao nghe Trang Nhiên nói rằng Thiệu Đình có vợ rồi”

Cố An Ninh nhắm mắt lai, hơi thở yếu ớt, cô thật sự không biết nên nói thế nào với Lục Tiểu Trăn, bây giờ xem ra Thiệu Lâm Phong đã nói hộ cô rồi.

Lục Tiểu Trăn nhẫn nại thở dài, nhưng lại không giận dữ mắng mỏ như Cố An Ninh nghĩ, bạn cô lại tỏ ra nhẹ nhàng, hiếm hoi lắm nói được mấy câu sâu sắc: “Hóa ra mày biết rồi? An Ninh sao mày ngu thế, làm người thứ ba có mấy người có kết quả tốt? Dù Thiệu Đình đối với mày thế nào thì cũng là người đã có vợ”

Cố An Ninh cắn môi, gật đầu mạnh: “Tao biết, tao…”

“Hơn nữa bây giờ Thiệu Đình gặp khó khăn, bố anh ta và Trang Nhiên nói trừ phi anh ta đoạn tuyệt quan hệ với mày, còn không sẽ mặc kệ anh ta sống chết. Bây giờ anh ta vì mày mà chống đối, nhưng đến lúc anh ta không chịu được nữa thì sao? Có mấy người đàn ông vì mỹ nhân mà bỏ giang sơn đâu?”

Cố An Ninh cố nuốt nghẹn, nghĩ hóa ra đó là lý do lần trước Thiệu Lâm Phong đến nhà rồi hai người đó cãi nhau. Cô còn nghi ngờ tại sao Thiệu Lâm Phong lại nhẫn tâm mặc kệ con mình, tại sao phải cân nhắc quan hệ với cô… nếu Thiệu Đình vì thế mà phá sản…

Cố An Ninh không dám nghĩ tiếp, ngực như bị tảng đá ngàn cân đè lên khiến cô không thở được.

Lục Tiểu Trăn không nhìn thấy phản ứng của cô lúc này, còn cố gắng khuyên giải: “Dù anh ta và vợ có tình cảm hay không thì cũng vẫn chưa ly hôn; ban đầu tao còn thấy anh ta rất hoàn hảo, nhưng riêng chuyện này là hết cả cảm tình. Từ ngày mai trở đi, tao giới thiệu cho mày vài người phù hợp, mày tranh thủ thời gian mà chia tay anh ta đi…”

Lục Tiểu Trăn chưa kịp nói tiếp thì điện thoại đã bị cúp.

Cố An Ninh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, vóc dáng hắn rất cao, che khuất hơn nửa ánh sáng, khuôn mặt khuất sáng ẩn trong bóng tối không rõ biểu lộ, giọng nói lại lạnh lùng xa cách: “Tóc vẫn dính nước, trời lạnh thế mà không sợ cảm à?”

Một tay hắn tắt điện thoại ném vào trong chăn, tay kia chụp khăn tắm lên đầu cô, nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô: “Nói chuyện điện thoại khi nào chả được, ốm rồi thì chả khỏe được”

Cố An Ninh cụp mắt suy nghĩ, ánh mắt dừng ở đầu ngón tay cuộn lại của mình.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng khăn ma sát với tóc sột soạt, cô nghĩ nghĩ, nói nhỏ như muỗi kêu: “Nếu bố anh có thể giúp anh, em…”

“Không cần” – Thiệu Đình ngắt lời cô, giọng hơi trầm xuống – “Tóc dài rồi, cắt đi, anh thích dáng vẻ em trước kia”

Lúc này Cố An Ninh mới ngẩng đầu đối mặt với hắn; ánh mắt Thiệu Đình dừng trên gương mặt cô, dường như tuyết đang từ từ tan chảy, lấp lánh, nhưng hơi lạnh.

Hắn giữ cằm cô, lực tay rất lớn: “Anh không muốn nói, An Ninh, chúng ta bây giờ mới bắt đầu đỡ, anh không muốn cãi nhau với em. Anh hứa sẽ thả em đi, trước lúc đó, em hãy kiên nhẫn một chút”

Cố An Ninh nhìn hắn chăm chú, vẻ mặt ấy lạnh lùng, lời nói ra lại có vẻ hèn mon không dễ phát giác, trái tim cứ như bị cắn một phát, thật nhanh, nhanh đến độ không kịp phát hiện ra.

Thiệu Đình cúi người, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngón tay lạnh lẽo giữ lấy tay cô: “Anh biết em không vui, chính là anh ích kỷ muốn giữ em ở bên người. Anh không ngừng cố gắng làm em yêu anh, nhưng bây giờ lại không muốn nữa, em cứ tiếp tục hận anh, chán ghét anh, như vậy… tương lai em mới không phải khổ sở”

Cố An Ninh thấy khó hiểu, nhăn mặt lại, Thiệu Đình cũng không giải thích thêm, cúi đầu dịu dàng hôn triền miên lên cổ cô.

Hình như hắn rất thích hôn phía sau tai cô, lần nào cũng lưu luyến ở đó thật lâu, đầu lưỡi nhẹ nhàng mơn man liếm láp đến tận khi nơi đó ửng hồng.

Về sau Cố An Ninh cầm gương tự soi mới phát hiện ra chỗ đó có một nốt ruồi nhỏ màu hồng, không để ý sẽ không thấy.

Cố An Ninh trong lòng vẫn không quen với chuyện này, có điều không kháng cự thì sẽ được yên, cho nên lại tiếp tục nhắm chặt mắt kiên nhẫn, lòng không ngừng khẩn cầu chuyện xong sớm một chút.

Có điều đêm nay Thiệu Đình lại đặc biệt kiên nhẫn, tại nơi đó của cô ra vào, nhìn hoa tâm thường co rúm của cô tách mở, quấn chặt lấy hắn, dần dần trở nên hồng hào và tiết ra mật hoa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng lên, hơi thở dốc vẫn còn bị kiềm chế nhiều, Thiệu Đình nhỏ nhẹ dụ dỗ bên tai cô: “Kêu lên đi anh sẽ sớm bỏ qua cho em”

Cố An Ninh mở con mắt mờ mịt ra nhìn gương mặt đẹp trai mạnh mẽ *convert nó ghi là “dung long, bác Gúc thì bảo là “đầu lâu”* ấy ở phía trên, thái dương rỉ mồ hôi, đôi mắt đen sâu như vực không đáy.

Cô xấu hổ, lắc đầu: “Ôi, thôi không cần đâu…”

Thiệu Đình bực bội càng tăng sức lực va chạm, cuối cùng cũng ép cô rên rỉ khóc lóc, lí nhí xin tha.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, Thiệu Đình càng ôm cô chặt hơn, đem tất cả của mình phun vào nơi sâu nhất của cô, rồi ở mãi trong đó không muốn đi ra.

---

Vì Lục Tiểu Trăn gọi điện, Cố An Ninh càng rối loạn, cô cảm thấy cảm giác của mình với Thiệu Đình càng lúc càng không bình thường, lúc đầu cô lo lắng hay là mình đúng là bị hội chứng Stockholm rồi *hội chứng yêu kẻ giam cầm mình*

Có điều về sau cô lại nhận ra không phải đơn giản như vậy, nhưng lại không dám suy nghĩ kỹ càng hơn.

Thiệu Đình ngủ rất sâu, cánh tay rắn chắc bá đạo vòng qua bụng cô, chiếc mũi cao thẳng dụi vào trán cô. Cô lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Đây là lần thứ mấy cô mất ngủ vì Thiệu Đình?

Gần đây Thiệu Đình làm cô hay nghĩ lại quá khứ, hơn nữa dường như hắn đã giăng một cái lưới khổng lồ để cô từ từ thấy được thế nào là “yêu” như hắn nói, càng ngày càng thấy được nhiều việc hắn đã làm vì mình.

Tuy hắn vẫn yêu kiểu cường thế phách đạo như trước, thậm chí có hơi vặn vẹo, nhưng cô lại không thể không xúc động, chuyện hắn thật sự vì cô mà từ chối sự giúp đỡ của Thiệu Lâm Phong khiến cô không thể nào không rung động.

Nhưng tình cảm này thật sự quá nặng, nặng đến mức cô thấy khó thở, cũng không thể thừa nhận, thậm chí có phần sợ hãi.

Cố An Ninh xoay người nhìn thẳng vào gương măt thâm thúy của Thiệu Đình; trước giờ hắn ngủ vốn rất cảnh giác, chỉ cần cô hơi động là tỉnh, không biết có phải gần đây quá áp lực hay không mà ngủ hoàn toàn không đề phòng gì.

Chần chờ đưa tay vuốt ve hàng mi anh tuấn của hắn, không nhịn được thở dài.

Hôm sau Thiệu Đình không nói chuyện này, ngồi đối diện cô ăn điểm tâm một cách bình tĩnh, thỉnh thoảng còn thò chân chọc chọc Ngạo. Lòng Cố An Ninh thì chẳng có lúc nào yên ả.

Đầu cứ nghĩ về cú điện thoại của Lục Tiểu Trăn, về chuyện Thiệu Đình vì cô mà từ chối sự giúp đỡ của Thiệu Lâm Phong, nếu như lần này Đình Thụy không thể vượt qua nguy cơ thì…

Cô vội vàng lắc đầu không dám nghĩ tiếp, cúi đầu ra sức cắt omelette.

“Lại suy tư cái gì đấy?” – Giọng nói nhàn nhạt của Thiệu Đình vang lên, biểu lộ cũng lạnh nhạt không đoán ra suy nghĩ.

Cố An Ninh vội vàng hít thở, buông dao nĩa ra: “Chúng ta cần nói chuyện”

“Nói chuyện gì?” – Thiệu Đình cầm khăn ưu nhã lau khóe môi, sau đó mới chống cằm hứng thú nhìn cô – “Hiểu rõ ràng tương lai của chúng ta rồi?”

Khóe miệng Cố An Ninh giật giât, ngón tay nhẹ nhàng gõ dưới mặt bàn: “Em muốn nói chuyện đứng đắn”

“Anh biết” – Thiệu Đình gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc – “Những chuyện không đứng đắn toàn do anh nói”

“…” – Người này từ khi nào mồm mép như vậy…

Thiệu Đình đưa điếu thuốc vào mồm nhưng không châm lửa, ánh mắt thâm trầm liếc cô: “Nếu bởi vì cảm thấy áp lực chuyện bố anh từ chối giúp anh thì không cần, không phải chỉ ông ta mới giúp được, tự anh có chừng mực”

Cố An Ninh á khẩu, những lời muốn nói đều đã bị hắn nói trước hết rồi.

Thiệu Đình nhìn cô, khóe miệng cười mập mờ vui vẻ, còn nói thêm: “Nếu bởi lời của Lục Tiểu Trăn mà lại có ý định chạy trốn thì anh khuyên em nghĩ cũng đừng nghĩ, như vậy chỉ có hại cho em thôi”

Cố An Ninh trợn ngược mắt, bao nhiêu xúc động bay sạch: “Em nói rồi em sẽ không trốn nữa”

“Tốt đấy” – Thiệu Đình đẩy ghế ra đứng lên – “Còn gì muốn nói với anh không?”

“…Không có”

Thiệu Đình thỏa mãn gật đầu, tay nắm chặt bả vai cô: “Lên nhà thay đồ, đợi tí nữa đi cùng anh đến lễ tang Trang Khiết”

Trang Nhiên trở về xử lý hậu sự Trang Khiết, do lúc đầu cảnh sát điều tra nên tang lễ phải lùi lại khá lâu; cô nghe lời Thiệu Đình thay một chiếc váy dài màu đen, trong lòng vẫn lo lắng.

Ấn tượng đầu tiên của Cố An Ninh về Trang Nhiên không tốt, dường như đằng sau đôi mắt biết cười ấy là một con thú đang ẩn nấp chờ thời cơ hành động. Không biết liệu có phải vì mối quan hệ với Lục Tiểu Trăn hay không, tóm lại cô không thích Trang Nhiên.

Thiệu Đình ngược lại rất bình tĩnh, dường như còn an ủi cô: “Yên tâm, Trang Nhiên dù có ý kiến với anh cũng không thể biểu hiện ra để mất phong độ, đây còn là tang lễ chị gái ông ta nữa”

Cố An Ninh cảm thấy khó hiểu, đã biết người ta có thành kiến, sao Thiệu Đình còn chủ động tiếp cận đối phương? Nếu nói là Đình Thụy cần ông ta giúp, ai dám cam đoan Trang Nhiên thật lòng giúp đỡ?

Bất quá trước giờ cô không hề hiểu Thiệu Đình, chi có thể nén nghi ngờ của mình lại.

Quả nhiên như Thiệu Đình đoán, Trang Nhiên rất lịch sự, dường như nói chuyện với ai cũng rất chu đáo lễ phép: “Thiệu tổng đã đến”

“Chuyện của chị gái nhà mình thật đáng tiếc, xin hãy nén bi thương” – Thiệu Đình tỏ ra đau thương, nếu không phải Cố AN Ninh biết rõ hắn từ trước đến giờ luôn dối trá thì chắc cũng bị bộ dạng của hắn lừa gạt luôn rồi.

Trang Nhiên không nhìn hắn vài giây, lúc sâu khóe môi mới hơi nhếch lên: “Chuyện Trang Khiết cảnh sát đã chứng minh là ngoài ý muốn, tôi đương nhiên tin tưởng cảnh sát”

Cố An Ninh nhìn hành vi của hai người, cảm giác đang ẩn chứa mười phần thuốc súng.

Trang Nhiên đến tuổi này đặc biệt thâm trầm, sẽ không thể hiện cảm xúc thật sự ra ngoài, nói chuyện phiếm với Thiệu Đình một lúc rồi đi. Cố An Ninh chờ ông ta đi xa, lặng lẽ túm ống tay áo người đi cùng: “Ông ta mà không hận anh chút nào thì quỷ mới tin…”

Thiệu Đình nheo mắt, xoay người nhìn cô, vẻ mặt cực kỳ không đứng đắn: “Động tác kéo ống tay áo tràn đầy tình cảm, từ nay về sau có thể thường xuyên làm”

“…”

Cố An Ninh rất bất mãn với bộ dáng này của Thiệu Đình, Thiệu Đình lại chẳng giải thích, kéo cô đến chỗ dành cho khách, ngồi xuống.

Tang lễ rất lớn, khách đến cũng toàn người có máu mặt. Cố An Ninh nhìn Lục Tiểu Trăn bận rộn, dường như cũng chẳng có thời gian cho mình, lại nhẹ nhàng thở ra, nếu Lục Tiểu Trăn với tính tình bốc đồng như vậy mà gặp Thiệu Đình thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Cố An Ninh nhịn không được lại nhìn về phía Lục Tiểu Trăn, có thể thấy Trang Nhiên rất quan tâm đến bạn mình, cứ một lúc lại quay sang nói chuyện với Tiểu Trăn, còn lau mồ hôi cho Tiểu Trăn, chỉ vài cử chỉ nhỏ đó lại cho thấy người này rất cẩn thận.

Không khó nhận ra người đàn ông này đối với Lục Tiểu Trăn thật sự tốt, có điều Cố An Ninh vẫn cảm thấy người tên Trang Nhiên này không hề đơn giản.

Có người ngồi xuống cạnh hai người, nghe giọng nói quen thuộc Cố An Ninh quay sang nhìn, là Thiệu Lâm Phong.

Mỗi lần ông ta gặp Cố An Ninh cũng không vui vẻ gì, lần này không ngoại lệ, lúc nói chuyện với Thiệu Đình giọng điệu đều lạnh lùng như nói với đồ cặn bã: “Cách Trang Nhiên xa một chút, tôi không muốn có chuyện gì thêm, chuyện Trang Khiết tôi đã che giấu hộ anh rồi, Trang Nhiên không tìm thấy dấu vết để lại”

Lời này dường như làm Thiệu Đình thấy kinh ngạc; hắn nhìn Thiệu Lâm Phong một lúc, cảm thấy thật xa lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.