Máu Đọng

Chương 42: Chương 42: CHƯƠNG 42




Sau ngày Thiệu Kính gặp chuyện, Cố An Ninh có hẹn gặp Lục Tiểu Trăn.

Lục Tiểu Trăn mặc váy dài màu đen, ngồi ở một góc quán cà phê xem tạp chí, thấy Cố An Ninh vào chỉ liếc một cái.

Cố An Ninh nhìn qua đã thấy bạn mình, lúc này cô cảm thấy Lục Tiểu Trăn vô cùng xa lạ; tình yêu có thể có bao nhiêu ma lực? Làm người ta trở nên điên cuồng, cũng có thể làm người ta thay lòng đổi dạ.

Lục Tiểu Trăn đợi cô ngồi vào chỗ rồi mới cười cười: “Mày hẹn tao vội như thế là có chuyện gì?”

Cố An Ninh nhìn nụ cười hoàn hảo đó, thở hắt ra: “Vì sao lại gửi chỗ ảnh đó đến cảnh sát? Tiểu Trăn, mày xem trộm đồ tao đưa”

Lục Tiểu Trăn hơi nhướng mày, dường như không ngờ tới: “Có người gửi ảnh cho cảnh sát? Tao chả hiểu cái gì cả?”

Cố An Ninh mím môi, Lục Tiểu Trăn bị vẻ nghiêm túc của Cố An Ninh chọc cười: “Mày yêu anh ta thật à? An Ninh, mày vì thằng đấy mà trở mặt với tao ấy hả?”

Cố An Ninh im lặng vài giây, cuối cùng nói hết những lời trong lòng mình: “Tiểu Trăn, mày là bạn tốt nhất của tao. Chuyện mày và Trang Nhiên chính là một ví dụ, tao không muốn sau này cũng phải hối hận sau khi mất đi. Trước kia tao không dám thừa nhận, nhưng khi biết thân phận thật sự của anh ấy, biết anh ấy vì tao mà làm bao nhiêu việc, tao thừa nhận tao có rung động. Tao không phải tường đồng vách sắt, có một người chân thành với tao, tao không thể vờ như không quan tâm”

Do cách thức biểu hiện sai lầm của anh mà cô cảm thấy xấu hổ khi thừa nhận phần tình cảm này. Đôi khi ngẫm lại, có lẽ do ở bên nhau nhiều năm, tự nhiên cô cũng có tình cảm với anh. Nếu không vì sao anh nói gì cô cũng tin tưởng không hề nghi ngờ?

Đáng tiếc… Tình cảm này chưa kịp đâm chồi đã bị chính tay anh phá hủy.

Lục Tiểu Trăn bình tĩnh nghe cô nói xong, mỉm cười nghiêng nghiêng người về phía cô: “Thật hả? Vậy mày đi nói với anh ta đi, nói xong anh ta sẽ rất vui đấy, ngồi tù cũng thấy đỡ hơn”

Lúc Lục Tiểu Trăn nói lời này, vẻ mặt vô cùng ngọt ngào, khuôn mặt lại thanh tú, trông cực kỳ đơn thuần vô hại; nhưng giọng nói lại làm cho người ta thấy không thoải mái, có vẻ đùa cợt châm chọc.

“Ảnh chụp đó vô dụng” – Cố An Ninh cũng rất bình tĩnh, không bị giọng điệu của bạn mình chọc giận – “Mày phải biết rõ sự thật là như thế nào, Ảnh tao đưa cho mày không phải vậy. Bằng thế lực nhà họ Trang, nếu muốn tấn công Thiệu Đình thì chuyện chỉnh sửa ảnh là rất đơn giản”

Lục Tiểu Trăn không trả lời, nhưng ánh mắt lại rất đáng sợ: “Sao mày biết ảnh chụp là giả? Mày biết rất rõ Thiệu Đình là loại người thế nào còn gì?”

Cố An Ninh nắm tay lại theo bản năng, nhưng không hề tỏ ra hoảng hốt.

Lục Tiểu Trăn khẽ cười, nói: “An Ninh, nếu mày cảm thấy chuyện anh ta bị bắt là do mày, có cảm giác tội lỗi, thì không cần đâu. Tao cũng không dùng ảnh của mày, chỉ là tao tìm người giống để chụp thôi…”

“Mày không cần tao đưa ảnh, là vì mày biết tố cáo anh ấy tội cưỡng hiếp là vô ích”

Cố An Ninh liếc mắt một cái là nhìn thấu bạn mình: “Ảnh này chụp không đủ rõ ràng, chỉ chụp anh ấy ở ghế lô ép buộc tao, hơn nữa mặt tao bị che khuất, chuyện này mày biết rõ. Mày cũng sợ tao sẽ che giấu cho anh ấy mà không thừa nhận là bị ép buộc, cho nên mày mới tìm hiểu nguồn gốc rồi tìm ra người chụp ảnh, vừa khéo trước đó người kia cũng chụp được cảnh Thiệu Đình ra tay với người trong ảnh kia”

Lục Tiểu Trăn nhìn cô một lúc, không trả lời cô, mắt ánh lên vẻ bi thương: “Bọn mình là bạn tốt, tao chỉ trả thù cho chồng tao, hơn nữa anh ta là bị trừng phạt đúng tội. Mày còn thắc mắc cái gì, chẳng nhẽ tao làm sai?”

Cố An Ninh cầm đồ rồi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống người bạn tốt ngày xưa của mình, suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: “Mày giúp Trang Nhiên báo thù, tao không oán mày. Nhưng nếu Thiệu Đình gặp chuyện không may, tao cũng sẽ lựa chọn làm chuyện tương tự. Đến lúc đó mày cũng không cần tha thứ cho tao”

Lục Tiểu Trăn ngạc nhiên mở to mắt, không thể tin được một Cố An Ninh nhu nhược không có chủ kiến lại có thể nói ra những lời này.

Cố An Ninh định đi thì Lục Tiểu Trăn không nhịn được mà gọi: “Này, ảnh chụp đều là thật! Thiệu Đình vào tù là ngồi đúng chỗ của mình. Cố An Ninh, nguyên tắc của mày đâu? Người như anh ta, hai tay đầy máu. Vì anh ta mà mày không cần phải trái đúng sai à?”

Cố An Ninh chầm chậm quay lại: “Anh ấy ngồi tù, tao có thể chờ, nhưng nếu như nhìn anh ấy chết, tao không thể. Nhà họ Trang tìm mọi cách bỏ tù anh ấy chỉ để ngồi tù thôi ấy hả?”

Lục Tiểu Trăn giật mình, không ngờ Cố An Ninh lại biết nhiều như thế.

Cố An Ninh cười nhạt, chua xót nhìn Lục Tiểu Trăn: “Dù Thiệu Đình có chết, Trang Nhiên cũng không sống lại được”

Gương mặt nhợt nhạt nhỏ nhắn của Lục Tiểu Trăn cuối cùng cũng không bình tĩnh được nữa, đôi mắt trong trẻo đong đầy nước mắt: “Không phải thế… Cả đời này, là tao thiếu Trang Nhiên”

Cố An Ninh nhìn bạn mình một cái, nhắm mắt lại: “Đúng thế, nếu không phải vậy, cả đời này cũng là tao thiếu Thiệu Đình”

Lúc Cố An Ninh ra ngoài, bước chân nặng nề tưởng không nhấc lên nổi. Lục Tiểu Trăn là bạn thân duy nhất của cô, không ngờ cũng có ngày phải đối đầu nhau thế này.

Hơn nữa, lại là vì đàn ông.

Cố An Ninh không biết mình là vì muốn đền bù hay sửa sai với Thiệu Kính, nhưng ít nhất bây giờ cô biết mình không thể mặc kệ Thiệu Kính. Chuyện đã có liên quan đến Lục Tiểu Trăn, vậy thì cứ tra theo Lục Tiểu Trăn là được.

---

Tìm được người chụp ảnh liệu có giúp được gì không? Cố An Ninh suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định tìm được người đã rồi tính. Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt lên bất ngờ cũng nên.

Cố An Ninh chưa từng thấy người chụp ảnh, lúc đó cô bị “Thiệu Đình” xa lạ lại dữ tợn ở bar Hoàng Hôn làm cho sợ hãi, đến lúc bỏ chạy lại va vào tay nắm cửa, thế là bị Diệp Cường phát hiện ra rồi dẫn vào.

Có lẽ vẻ khiếp sợ và chán ghét trong mắt cô quá rõ ràng, trong lúc sợ hãi lại nói ra lời làm tổn thương anh, “Thiệu Đình” bỗng dưng đè cô lên ghế…

Thân hình rắn chắc của anh ở trên cô, vật nam tính nóng bỏng giận dữ của anh thảo phạt bộ vị tư mật của cô. Cố An Ninh chưa từng nghĩ người đàn ông mà mình rất tin tưởng lại dùng cách này để đối xử với mình. Sự tuyệt vọng cùng sự sợ hãi lan tỏa khắp toàn thân, bàn tay nắm chặt lấy đệm ghế, lúc nghiêng đầu đi lại thoáng nhìn thấy ánh flash lóe lên ở cửa.

Cô không nhìn rõ người đứng đó là ai, chỉ biết màn sỉ nhục của mình lại bị người khác chụp được; anh lại quá mạnh bạo, đẩy cô lắc lư, trong lúc hốt hoảng cô chỉ kịp nhìn thấy người đó có hình xăm rất đặc biệt, trông giống totem ( Động vật hay thực vật người nguyên thủy sùng bái, coi là tổ tiên của thị tộc: Tô-tem của người Việt nguyên thuỷ là con cá sấu. Sùng bái tô tem. Tôn giáo của người nguyên thủy, coi một thứ động vật hay thực vật nào đó là tổ tiên của mình và thờ nó. –vi.oldict.com)

Sau đó cô bị “Thiệu Đình” giữ trong nhà vài ngày, có lẽ không biết nên làm thế nào với cô, hoặc sợ cô xúc động mà đi báo án làm loạn.

Cuối cùng cô vẫn chạy trốn thành công, sau đó về Cố trạch thu dọn, sau đó lại thấy ảnh chụp trong hòm thư… Có lẽ người kia muốn uy hiếp cô? Hoặc muốn cùng cô đối phó với Thiệu Đình?

Tóm lại lúc đó Cố An Ninh cũng chưa kịp nghĩ đến đối sách thì người của Thiệu Đình lại tìm tới cửa, cô đành tạm thời thu xếp mang theo chỗ ảnh đó.

Sau đó, để không bị Thiệu Đình phát hiện, cô giao tất cả cho Lục Tiểu Trăn, lúc đó cô cũng có tính toán một chút, nghĩ rằng có thể dùng để uy hiếp Thiệu Đình.

Khi đó cô đúng là bị “Thiệu Đình” ép buộc đến phát sợ, anh càng ép buộc cô càng muốn trốn, nhưng ảnh thì cô vẫn để lại chỗ Lục Tiểu Trăn, sau đó dù chán ghét thì cũng không thật sự quyết tâm đem chỗ ảnh đó ra.

Rõ là Lục Tiểu Trăn đã xem trộm ảnh chụp, Cố An Ninh phỏng đoán dựa vào khoảng thời gian Thiệu Kính bị bắt. Có điều cô nhớ rất rõ, ảnh mình đưa cho Lục Tiểu Trăn không có mấy tấm “Thiệu Đình” hành hung người khác.

Rõ ràng Lục Tiểu Trăn tìm thấy người chụp ảnh! Bằng năng lực bản thân thì chuyện tìm người chụp ảnh đối với cô là quá khó khăn, trong biển người mờ mịt này mà chỉ có gương mặt mờ nhạt với hình xăm ở cánh tay để tìm, nhưng mà Lục Tiểu Trăn thì khác.

Cố An Ninh theo dõi Lục Tiểu Trăn rất nhiều ngày, nhưng cuộc sống của Lục Tiểu Trăn rất đơn giản, mỗi ngày nếu không ở nhà thì là ở chỗ mộ Trang Nhiên, có đôi khi ngồi ở mộ hết cả ngày.

Cố An Ninh nhìn hình bóng cô đơn của bạn mình, trong lòng ngoài thổn thức thì còn thấy phiền muộn, nhưng theo từng ngày trôi qua, tâm lý càng lúc càng lo âu và buồn bực.

Không biết người chụp ảnh kia đã bị nhà họ Trang xử lý chưa, hay cầm tiền chạy biến đi nơi nào rồi…

Cuối cùng cũng có bước ngoặt, lòng tham không đáy, người chụp ảnh kia quả nhiên lại liên hệ với Lục Tiểu Trăn, nhưng Cố An Ninh cũng không ngờ rằng tìm được người này chả có gì tốt, mà còn dập tắt hy vọng của chính mình.

• Cô Lục cho tôi rất nhiều tiền, dù sao tôi cũng cần tiền nên đưa hết ảnh cho cô ấy. Ảnh chụp đều là thật, không hề photoshop…

---

Một tháng sau, Trì Phi đến đón Thiệu Kính.

Thiệu Kính đi ra cửa chính của trại giam, vẫn đóng bộ vest như trước, nhưng gương mặt hình như còn lạnh lùng hơn cả ngày trước. Trì Phi im lặng nhìn vào kính chiếu hậu đánh giá anh vài giây: “Về nhà trước?”

Thiệu Kính không nói gì, Trì Phi nói thêm: “Cô ấy đi rồi, sau ngày ra tòa thì chuyển đi ngay”

Thiệu Kính chỉ hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không có phản ứng gì, qua một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Về công ty, chỗ biệt thự kia xử lý hộ tao”

Trì Phi há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không tiếp tục, nhưng lại như vô tình nói một câu: “Không ngờ ảnh đó lại là giả…”

Cùng lúc đó, Cố An Ninh gửi nốt kiện hành lý cuối cùng, Cố Bá Bình đứng từ xa nhìn thân hình nhỏ bé của con gái, nhịn không được thở dài một tiếng: “Không biết con nhóc này nghĩ cái gì…”

Mục Chấn nhìn về phía Cố An Ninh, không phát biểu ý kiến.

Cố Bá Bình giơ tay vỗ vỗ vai Mục Chấn: “Lần này thật sự phải cám ơn cháu đã giúp đỡ”

Mục Chấn cười cười: “Ai bảo bác là ân nhân của cháu, mọi thứ của cháu đều là bác cho, nếu thật sự bị phát hiện thì cùng lắm rắc rối thêm chút thôi”

“Nhưng chuyện tráo bằng chứng là chuyện lớn, nhà họ Trang…”

Cố Bá Bình vẫn lo lắng, Mục Chấn mỉm cười, xua tay: “Cháu sẽ lo được, không sao đâu. Bác và Cố An Ninh phải chăm sóc bản thân tốt nhé”

Cố Bá Bình muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Quên đi, không có chuyện này thì cũng có người không rõ được lòng mình. An Ninh vì Thiệu Kính mà làm nhiều chuyện như thế, nói vậy cũng là tự hiểu bản thân rồi. Có điều hành vi đánh tráo này quá cực đoan”

“Đại khái là ở bên Thiệu Kính quá lâu, mưa dầm thấm đất” – Mục Chấn vẫn còn đùa được, Cố Bá Bình cũng bật cười – “Còn phải cám ơn cháu đã giúp, bằng không con bé cũng phải vào tù thay rồi”

Mục Chấn cười cười: “Thật ra còn có Lục Tiểu Trăn, cháu đoán cô ấy cũng âm thầm giúp đỡ, không thì nhà họ Trang cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.