Máu Đọng

Chương 52: Chương 52: PHIÊN NGOẠI HẢI ĐƯỜNG – THIỆU ĐÌNH: YÊU NHIỀU ĐAU NHIỀU




1. Trước khi Hải Đường và Thiệu Đình kết hôn, mối quan hệ của họ không tốt lắm, mỗi lần gặp nhau đều như đánh giặc, nồng nặc mùi khói súng. Sau khi kết hôn thì tình hình càng không có khả năng thay đổi: cô đã sớm nghe nói Thiệu Đình này giỏi tâm kế như thế nào, tâm tư tàng thâm, hỉ nộ vô thường.

Rõ ràng giây trước vẫn còn ra cái vẻ dịu dàng vô hại, giây tiếp theo đã bộc lộ bản mặt hung ác.

Hải Đường giằng co với hắn một lát, hai mắt thản nhiên bình tĩnh: “Em so với anh càng sợ anh ấy biết phần tâm tư này, Thiệu tiên sinh khẩn trương quá”

Cô nói xong thì nghiêng người lách qua người hắn rồi đi. Bóng hình mảnh khảnh mang theo hơi thở cô đơn đi càng lúc càng xa, Thiệu Đình nhìn một hồi, bực bội đấm mạnh lên giá sách.

Tối hôm sau hai người đến nhà họ Hải ăn cơm, nói là ăn cơm chứ thật ra là bàn chuyện hợp tác. Thiệu Đình tự mình lái xe; hôm đó hai người tan rã không vui, giờ ngồi chung xe cũng không nói chuyện được. Hải Đường quyết định giả bộ ngủ, chỉ là mấy ngày liền áp lực tinh thần mệt mỏi, một lúc sau đã ngủ luôn thật.

Đến lúc dậy xe đã dừng lại, thân thể lại bị hãm chặt trên ghế không nhúc nhích được, môi còn cảm giác ấp nóng mềm mại, lỗ tai cảm nhận được đầu lưỡi dây dưa cật lực, như là…

Hải Đường đột ngột mở mắt ra, khoảng cách quá gần, hoảng hốt thấy lông mi anh cụp xuống, mũi cao thẳng cọ cọ vào gương mặt mình. Anh rất biết quan tâm, vòng cánh tay chắc chắn ra giữ sau lưng như sợ sẽ đánh thức cô.

Hải Đường vẫn cảm thấy sợ hãi, sau khi kết hôn bọn họ vẫn phân phòng ngủ, đây là quy định đề ra trước hôn nhân. Mấy ngày liền hai người đều cố tình giữ khoảng cách, hiện tại, người này lại dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Ti bỉ!

Anh vẫn ở trong miệng cô khuấy liếm, tỏ ra thích thú như đang ăn một chiếc bánh ngọt; Hải Đường cố gắng che giấu sự khác thường, giơ tay định cho anh một cái bạt tai.

Không nghĩ tới người đàn ông này cũng nhanh nhẹn, chớp mắt đã ngăn được, giữ lấy tay cô, còn dám trêu chọc bừa bãi, tiếp tục cuốn lấy lưỡi cô rồi mút mát, dường như có mạnh hơn một chút.

Hải Đường tức không tả được, cô cũng học Taekwondo và Tán thủ, nhưng sức khỏe không bằng anh. Vặn vẹo người chỉ làm người này càng vừa lòng, hoặc có thể kích thích hormone giống đực, cô không cố gắng gì hết, cứ không nhúc nhích như không có cảm giác gì.

Thiệu Đình là người sâu săc, rất nhanh chóng hiểu được ý cô, từ từ rời khỏi miệng cô. Anh quay mặt ra ngoài xe, ánh mắt thay đổi trong thoáng chốc.

Hải Đường chẳng sợ hắn, nhìn hắn, chán ghét giơ tay ra sức lau chùi miệng, đến khi làn da trắng nõn phiếm hồng mới dừng tay: “Đủ rồi? Trước chúng ta đã có hiệp nghị, ai phá vỡ sẽ phải đồng ý một điều kiện”

Thiệu Đình tao nhã sửa sang vạt áo, ánh mắt nhàn nhạt nhìn qua kính chiếu hậu: “Đồng ý rồi anh sẽ không nuốt lời”

Hải Đường nhanh chóng nghĩ qua điều kiện trong đầu, chưa kịp nói thì có tiếng gõ lên kính xe.

Cô gái trẻ tuổi vô cùng phấn chấn, đôi mắt loan xinh đẹp, cười tủm tỉm cúi người, đợi cửa kính xe hạ xuống mới trêu ghẹo: “Vợ chồng mới cưới đúng là yêu thương nhau, đến cửa nhà rồi còn quấn quýt”

Hải Đường đầu óc trống rỗng, nghiêng đầu nhìn thì quả nhiên thấy phía không xa kia có một bóng dáng cao ráo. Cô rất khó xử, trước kia cô chưa từng tỏ ra quá đà đến giật mình như vậy trước ai, thậm chí quên trả lời, quên cả vũ khí mỉm cười của bản thân mình.

Người nó đứng dưới ánh hoàng hôn, ánh mắt không thể hiện gì nhìn qua, Hải Đường nắm chặt tay bên hông đến trắng bệch, huyệt thái dương nảy lên.

“Đợi Triệu Mỹ Kỳ thành hôn với anh ba xong thì sẽ càng thông cảm cho tâm tình của chúng ta” –Thiệu Đình bỗng mở miệng, nói xong thì quay người giúp Hải Đường tháo dây bảo hiểm, còn dịu dàng khẽ vuốt tóc cô – “ Bảo bối, xuống xe”

Để hắn nhắc nhở, Hải Đường mới giật mình thấy mình thất thố, liếc mắt nhìn lại, người kia đã đi rồi.

Triệu Mỹ Kỳ đứng ở cửa xe, miệng vẫn cười cười, cẩn thận đánh giá hai người tương tác, nhịn không được than nhẹ: “Thiệu Đình đúng là săn sóc, xem ra Hải Phong lo lắng quá rồi”

Hải Phong là anh ba của Hải Đường.

Từ đầu đến cuối tay Hải Đường bị Thiệu Đình nắm, mười ngón đan vào nhau rất nhanh, sức mạnh đàn ông không hề bình thường, suy nghĩ của Hải Đường cũng bị cảm giác đau đớn này kéo lại.

Triệu Mỹ Kỳ dẫn đầu đi trước, cô gái này không biết có phải thật sự vô tâm tùy tiện không, vẫn ra vẻ si ngốc, vừa đi vừa nói thầm: “Ghét đến chết được, thế mà không đợi người ta…”

Thiệu Đình vẫn chỉ tỏ ra lạnh lùng, Hải Đường chờ Triệu Mỹ Kỳ đi xa một chút mới nhỏ giọng chất vấn: “Anh cố ý?”

Nhớ lại hành vi liếc mắt vào kính chiếu hậu của anh, rõ ràng anh đã biết Hải Phong và Triệu Mỹ Kỳ đứng đó.

Từ góc độ của cô chỉ có thể nhìn thấy cái cằm lạnh lùng của Thiệu Đình, lúc bắt đầu người này dường như không hề quan tâm đến cô, đi thêm một lát mới nghỉ chân: “Đừng quan trọng hóa chuyện riêng của họ, em tưởng Hải Phong để ý? Chẳng qua lúc ấy anh không giữ được, giờ thấy hối hận rồi, tư vị cũng không tốt lắm”

Anh nói xong cũng không quay đầu lại mà đi vào nhà, chỉ còn Hải Đường sững sờ tại chỗ, từng lời từng chữ đều như châm lửa trong lòng cô, lần đầu tiên cô chán ghét một người đến vậy!

---

Bữa ăn diễn ra rất hài hòa, tất cả mọi người đều biết cách cư xử, dù là thông gia với nhà họ Thiệu nhưng không có nghĩa là có thể nói lung tung, chuyện gì phải giấu thì vẫn giấu, không nên lắm mồm.

Quy củ nhà họ Hải cũng không nhiều lắm, anh cả anh hai đều có mấy đứa con, mấy tên nhóc chạy loạn quanh bàn ăn, không khí càng thêm náo nhiệt.

“Cậu ba khi nào mới làm chuyện cần làm đấy, Hải Đường nhỏ nhất cũng kết hôn rồi, cậu vẫn cứ lần lữa”. Việc vặt trong nhà đều do đại tẩu quản *chị dâu cả*, chuyện cưới xin bố cũng để chị lo liệu, xem ra hỏi câu này cũng là do bố chỉ thị.

Đối mặt với một bàn toàn những ánh mắt thắc mắc, Hải Phong không nhanh không chậm tiếp tục ăn gì đó, nuốt xuống rồi mới nói: “Mỹ Kỳ còn nhỏ, đợi cô ấy tốt nghiệp đã”

Triệu Mỹ Kỳ ngẩn người: “Em học nghiên cứu sinh rồi, đâu còn bé nữa?”

Hải Phong mặt không chút thay đổi liếc cô ta một cái. Triệu Mỹ Kỳ mím môi, hơi cúi đầu, bực bội chọc chọc bát cơm không thương tiếc như trẻ con hờn dỗi.

Nhận ra Hải Phong không vui, đại tẩu cũng không hỏi tiếp, chỉ nhắc nhở cho phải phép: “Kết hôn cũng không ảnh hưởng đến việc học của Mỹ Kỳ”

Hải Đường vẫn làm người ngoài cuộc, trên thực tế chẳng phải cô vẫn là người ngoài cuộc sao? Chuyện nhỏ nhất trong nhà cô cũng không có quyền lên tiếng, hơn nữa việc kết hôn của Hải Phong cũng là chuyện đã định, cho dù Hải Phong có cố tình kéo dài với bố thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được.

Sau khi ăn xong, Hải Đường và Thiệu Đình bị lão gia tử gọi vào thư phòng, nói qua nói lại một hồi, đơn giản là nói vợ chồng với nhau, mong Thiệu Đình dễ dàng tha thứ cho Hải Đường một chút.

Thiệu Đình nghe thì liên tục đồng ý, còn nói sẽ quan tâm thật tốt đến Hải Đường.

Hải Đường nghe thì cười nhạt liên tục, càng nói càng cảm thấy người này dối trá đến tận xương tủy.

Lão gia tử cuối cùng chỉ giữ Hải Đường lại. Lúc Thiệu Đình ra ngoài, ở chỗ rẽ hành lang thì nghe được Triệu Mỹ Kỳ to tiếng với Hải Phong. Hải Phong quay lưng về phía anh, vẫn lạnh nhạt cho tay vào túi.

“Anh không phải là vẫn nhớ nó đấy chứ? Anh biết nó không nhớ!” – Hai mắt Triệu Mỹ Kỳ sưng đỏ lên, nói nhỏ như muỗi kêu, có thể thấy là đang rất buồn, trông lại khá đáng thương.

Hải Phong chẳng phản ứng gì, cứ mặc cô ta chỉ trích mắng mỏ, đợi cô ta bình tĩnh lại một ít mới từ từ nói: “Cô ấy quên, tôi không quên…”

Nước mắt Triệu Mỹ Kỳ cuối cùng cũng không cầm được mà rơi xuống, cô ta che miệng lạnh lùng nói: “Hải Phong anh điên à, cô ta kết hôn rồi…”

“Rất xin lỗi, tôi nói rồi, nếu không chịu được cô có thể bỏ đi”

Triệu Mỹ Kỳ nghẹn ngào, cuối cùng cố gắng ôm chặt lấy Hải Phong, dựa vào anh ta, đứt quãng nói: “Qua hết rồi Hải Phong à, hôm nay anh cũng có thể thấy, Thiệu Đình đối với cô ta rất tốt…”

“Để làm gì đâu?” – Hải Đường vỗ vỗ người nãy giờ vẫn đứng sững ở góc tường, thăm dò nghi hoặc nhìn qua. Ánh mắt lướt đến hai người đang ôm nhau thì trở nên ảm đạm: “Anh là đồ biến thái, người ta thân mật cũng đi nhìn”

Thiệu Đình nhìn kỹ cô một hồi, giơ tay nắm lấy bả vai cô, miệng thản nhiên: “Trước họ nhìn anh thì bây giờ anh nhìn họ ấy mà, đi thôi”

“…” – Hải Đường không nói gì nhìn anh một cái, thẳng lưng lên, nhắm mắt đuổi theo bước chân của anh.

Cuối ngày, Hải lão gia tử muốn giữ hai người lại, Hải Đường định từ chối thì Thiệu Đình lại đi trước cô một bước, đồng ý: “Gần đây Hải Đường thay đổi giường hình như không quen, đêm ngủ không ngon giấc, ở nhà một đêm rất tốt”

Lão gia tử cười ha ha, hòa ái nói với Hải Đường: “Quay lại bảo quản gia chuyển giường của con qua đó, con bé này có thói hoài cổ”

Thiệu Đình liếc cô gái bên cạnh một cái, khẽ cười: “Là hoài cổ…”

Hải Đường không muốn ngủ lại, còn một nguyên nhân chính là phòng cô ngay cạnh phòng Hải Phong. Hơn nữa không thể cứ như vậy chung giường với Thiệu Đình được, cô cảm thấy đây không phải chuyện tốt.

Hải Đường đứng trước giường nhìn Đà Lạp Lạp *không biết gì đâu à T_T* ở trên người đàn ông trên giường, toàn thân đều cảm thấy khó chịu, cố lắm mới không phát hỏa: “Chăn gối đệm trong tủ quần áo”

Thiệu Đình nhướng mắt tỏ vẻ không hiểu, Hải Đường tốt bụng giải thích: “Có thể dùng để ngủ trên đất”

Thiệu Đình thản nhiên lật sách đọc, bình tĩnh gật đầu: “Sau đó, em có thể được tự do, không cần tôi giúp gì?”

Hải Đường ngạc nhiên nhìn anh, tên này không hiểu hay giả ngu? Ý là muốn cô ngủ đất? Thiệu Đình thấy cô không nói lời nào thì thả quyển sách xuống: “Anh chưa bao giờ ngủ đất, cũng chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt”

Hải Đường tức đến xì khói, Thiệu Đình chống tay, vui vẻ nhìn cô, nhìn chán mới uể oải ngồi dậy. Anh cười cười, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Có chuyện anh nghĩ em không rõ ràng. Chúng ta kết hôn, không có khả năng ly hôn, cho nên em cho rằng anh sẽ làm khổ bản thân bao lâu?”

Hải Đường cau mày, tuy vậy vẫn không cẩn thận suy nghĩ xem hắn thực sự ám chỉ chuyện gì.

Thiệu Đình cười khẽ, dùng hành động chứng minh lời nói, một tay nhấc người lên giường, đặt dưới thân.

Hải Đường kinh sợ trợn ngược mắt, hít thở không thông, cắn răng cảnh cáo: “Mẹ, nếu không muốn bị liệt thì xuống ngay”

Thiệu Đình cong cong đôi mắt, cúi đầu hôn hôn lên mũi cô: “Bậy thế cũng nói được, xem ra ghét anh lắm”

Hải Đường vô tâm trêu chọc anh, anh đã nhịn lắm rồi, nghe lời dễ dàng thì đã chẳng phải Thiệu Đình. Ánh mắt anh liếc qua từng cm trên khuôn mặt dưới ánh đèn, làn da trắng mịn mềm mại như có thể véo ra nước, ánh mắt xinh đẹp mê luyến lòng người; anh cúi xuống cổ cô hít hà: “Xin lỗi em yêu, hôm nay em xác định rồi”

Lời tác giả: Có người nói tôi viết phiên ngoại đều hay hơn chính văn T T Tôi coi như đây là lời khích lệ.

1. Trước kia Hải Đường và Thiệu Đình hay đánh nhau, hai người bọn họ cứ như nước với lửa, nhìn thấy người kia là muốn động thủ. Không biết có phải anh cố ý hay không, kể ra thường cô cũng chiếm được chút tiện nghi.

Nhưng lúc này đây, người đè lên mình nặng như núi, đôi mắt đen chăm chú kiên định không biểu lộ gì.

Cô chợt giật mình, phát hiện ra sức hai người cách xa nhau thế nào.

Tay kia Thiệu Đình đã giở trò làm càn xoa nắn người cô, có xu hướng tấn công về nơi bí ẩn.

Hải Đường hít sâu, lúc ngón tay anh định đưa vào chỗ sâu trong quần lót thì mở miệng: “Trước kia anh trộm hôn em, đã nói em có thể đưa ra điều kiện, gọi là được bồi thường”

Thiệu Đình dừng động tác, có lẽ cũng không nghĩ cô sẽ dùng chuyện kia trao đổi điều kiện vào lúc này, tuy nhiên mặt cũng không lăn tăn gì nhiều, chỉ hơi nâng đôi mắt đen sâu nhìn cô.

Hải Đường hoàn toàn không biết được anh đang nghĩ gì, kiên trì nói tiếp: “Điều kiện chính là anh không được tiếp tục! Đàn ông bình thường có nhu cầu sinh lý thì em biết, cho nên những chuyện vừa rồi em có thể bỏ qua. Chịu khó một đêm, ngày mai anh có thể tìm được một cô gái xinh đẹp, kỹ thuật lại tốt hơn nhiều để giải quyết. Tính thế nào cũng không phải anh thiệt”

Thiệu Đình đơ mặt ra nghe, nghe đến câu cuối thì hơi cười cười, không kiềm chế được còn ra tiếng, cứ như nghe được câu chuyện cười ngớ ngẩn nào đó: “Cho nên bây giờ vợ mới cưới của anh vì trốn tránh nghĩa vụ vợ chồng mà chủ động đề xuất ngoại tình?”

Hải Đường á hự không nói nổi, sau đó lại nghĩ anh chàng này con riêng còn mang về được, còn cái gì ngoại với không ngoại?

Nghĩ vậy cô tự dưng ưỡn ngực, nói liền một hơi thoải mái: “Anh yên tâm, em có thể nuôi con bé vô điều kiện, hơn nữa đối với nó còn..”

Thiệu Đình giơ tay ngăn cô lại, ngón trỏ đặt nhẹ lên đôi môi cô.

Cái vẻ tươi cười kia làm Hải Đường thấy da mình ngứa ngáy, quả nhiên lời anh nói ra chẳng thơm tho gì: “Em nghĩ anh để ý đến suy nghĩ của em?”

Hải Đường nhìn gương mặt đẹp trai gần sát mình, cô hận không thể đem từng từ từng ngữ đó nhét lại vào mồm người đàn ông này! Trong cơn giận dữ, ngực cô phập phồng, thế lại càng làm cho anh không kiềm chế nổi.

Nhìn cô tức giận chật vật, anh cười cười cúi xuống: “Sờ vào đây, ngại ngùng cái gì”. Tay cô bị anh đặt xuống nơi đã cương cứng, chính là một cây gậy cứng rắn to lớn, dao động rơi vào lòng bàn tay.

Hải Đường buồn nôn muốn rút tay lại nhưng sức anh quá khỏe, còn ép cô phải nắm thật chặt, cọ xát qua lại bộ lông. *ọe*

Đầu óc Hải Đường choáng váng, mặt đỏ lựng, đây là lần đầu tiên cô chạm vào thứ đó của đàn ông, không nghĩ lại thế này…tởm quá đi mất!

Cô cố hết sức ngẩng đầu lên, cả thân mình lao đi, đập vào trán anh; Thiệu Đình không đề phòng, trán bị va nên lùi về phía sau.

Vào lúc anh lơi lỏng, cô gái kia lại vung quyền đến, nắm tay nhỏ nhưng lại rất mạnh, Thiệu Đình cảm nhận được cô dùng toàn lực, nếu anh không phản ứng kịp thì mặt nở hoa chắc luôn.

Hải Đường cuối cùng cũng làm cho người đàn ông kia phải lùi bước như ý muốn.

Thiệu Đình đứng bên giường, đưa tay sờ sờ vết sưng trên trán.

Hải Đường vội vã nhảy ra khỏi giường, chỉnh lại cổ áo, trừng mắt đề phòng: “Tưởng là đàn ông thì làm bậy được à? Còn tiếp nữa thì em đảm bảo sẽ không đá sai chỗ đâu”

Thiệu Đình thoáng cười, Hải Đường biết đây là điềm báo cho việc anh tức giận, quả nhiên tiếp theo anh từ từ cởi khuy áo, từ từ cuộn tay áo sơ mi lên một cách vô cùng tao nhã.

“Anh nói rồi, anh không bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi, chẳng qua mới đầu muốn em ngoan ngoãn nghe lời thì lại khiến em ấm ức” – anh xoay cổ - “chẳng bằng ai mạnh hơn thì được”

Hải Đường không kịp kháng nghị bởi vì Thiệu Đình vừa nói xong thì đánh luôn.

Trước mắt anh vẫn chú ý động tĩnh nên Hải Đường cũng không gặp bất lợi. Hai người cũng đã đánh nhau đủ để hiểu đối phương, mấy chiêu ra vào, có điều đồ đạc trong phòng cũng suýt gặp tai ương.

Sợ đánh thức lão gia tử, hai người vẫn cẩn thận né tránh, có ddiefu dù che giấu động tĩnh thì vẫn ảnh hưởng đến người ngoài.

Cửa phòng ngủ bị gõ dồn dập, lúc Thiệu Đình mở cửa thì thấy vẻ mặt ẩn nhẫn của Hải Phong…

---

Người tên Hải Phong này, ít nói, ít cáu.

Anh ta không thích chuyện giao thiệp thương trường nhưng thật ra lại rất thủ đoạn, cho nên anh ta cũng hiểu vào lúc này mà quan tâm một người thì sẽ bị nghi ngờ. Có điều bây giờ anh ta không chịu nổi nữa, ánh mắt chẳng kiêng dè mà nhìn về phía Hải Đường, xác định cô quần áo chỉnh tề, người không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.

Lại nhìn về phía Thiệu Đình, ánh mắt lạnh đi: “Anh đánh em ấy?”

Thân hình cao lớn của Thiệu Đình như vô tình che khuất Hải Đường sau lưng: “Anh ba nói đùa, Hải Đường là vợ em, làm sao lại đánh cơ chứ”

Đôi mắt dài của Hải Phong nheo lại, lộ ra tia sáng nguy hiểm, tầm mắt lại dừng ở người Hải Đường rất lâu, từ lúc gặp nhau buổi tối đến giờ, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn cô táo bạo như vậy.

Hai người đứng rất xa nhau, nhưng dường như lại âm thầm truyền đạt một điều gì đó qua khoảng không.

Thiệu Đình lạnh lùng quan sát từ đầu đến cuối, nhắc nhở đúng lúc: “Muộn rồi sao anh ba chưa ngủ?”

Hải Phong không trả lời, vẫn cứ nhìn Hải Đường: “Em ấy tuy là con nuôi nhưng vẫn được bố chiều chuộng, Thiệu tiên sinh hẳn là biết rõ chuyện này. Nếu em ấy bị bắt nạt, chúng tôi sẽ không để yên”

Thiệu Đình khoanh tay, ung dung nhìn anh ta: “Cho nên?”

Hải Phong mím môi mỏng đến trắng bệch, ánh mắt lại liếc Hải Đường; Hải Đường lại không nghĩ Hải Phong đột ngột xuất hiện, nhất thời ngây ngẩn, đến khi chạm vào ánh mắt anh ta thì vội vàng giải thích: “Bọn em đùa thôi”

Hải Phong không trả lời, dừng chân vài giây rồi xoay người đi: “Vậy em tiếp tục đi”

Cánh cửa khép lại, Thiệu Đình đứng bên cửa thật lâu, quay người lại quả nhiên cô đang thất thần, gương mặt xinh đẹp khôn khéo lại ửng hồng đến chói mắt, chói mắt đến ngớ ngẩn, chói mắt đến điên rồ!

Thiệu Đình đi qua, cậy mạnh, bực bội nắm bả vai cô ấn lên tường.

Hải Đường trợn tròn mắt, hơi sợ hãi, như chú chim non e sợ nhìn anh: “Em bây giờ không có tâm trạng đánh”

Thiệu Đình cau mày nhìn cô, cô gái mạnh mẽ này giờ lại lộ ra bộ dáng quyến rũ mê người.

Nếu đây là chuyện bình thường thì anh cũng không để ý, có điều lúc này, trong mắt cô đong đầy hình ảnh của ai khác không phải anh…

“Lại nghĩ đến anh ta, trinh tiết như thế thì gả cho tôi làm gì!” – Ánh mắt Thiệu Đình nổi lên hai ngọn lửa, đỏ rực nhưng lo lắng.

Hải Đường ngang ngạnh cố chấp nhìn lại anh: “Chẳng lẽ anh thì không có người con gái khác? Đứa bé trong nhà kia anh giải thích thế nào?”

Thiệu Đình giận trừng mắt nhìn cô, khóe môi giật giật, cuối cùng lại chẳng nói gì nữa.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc hỗn loạn của hai người, nhưng là từ phòng bên cạnh, giọng người nữ ngâm nga đứt quãng, thanh âm có thể gây chết người, vừa đau lại vừa sướng, lên xuống như muốn căng hết tai người nghe ra. *Đệch mình ghét thể loại người mình yêu có người khác, thế là hành hạ người yêu mình nhé. Vì thế vote (-) Hải Phong, càng về sau càng ghét thêm các bạn ạ*

Hải Đường đờ người, như bị đóng đinh lên tường.

---

Đêm đó Thiệu Đình cũng không cưỡng ép cô thêm, Hải Đường cũng quên mất mình làm sao ngủ được, chỉ nhớ rõ cảm giác ấm áp, lòng lạnh lẽo cùng dần dần ấm lên.

Tay Thiệu Đình rất lớn, vẫn nhẹ nhàng che tai cho cô, ôm cô vào lòng.

Trong một khắc mơ mơ màng màng, cô thậm chí nghĩ cứ vậy đi, dù sao người này nhất định muốn giữ cô ở bên cạnh cả đời.

Từ đó về sau Hải Đường cố gắng không về nhà họ Hải, tránh gặp mặt Hải Phong; bây giờ thì cô thấy mình may mắn rồi, tình cảm đơn phương chưa được thổ lộ, nếu không sẽ chỉ làm gặp nhau thêm khó xử mà thôi.

Cô thỉnh thoảng cũng nghe được chuyện từ chị dâu cả và chị dâu thứ kể về Hải Phong, tỷ như anh ta vẫn khắc khẩu với Triệu Mỹ Kỳ, hay Triệu Mỹ Kỳ vì anh ta mà tự sát.

Đủ loại việc, nhưng Hải Phong vẫn không hề có ý định kết hôn.

Lại sau đó nữa, chị dâu cả lặng lẽ nói cho Hải Đường: “Cậu ba có người trong lòng, nghe mẹ Mỹ Kỳ nói trước kia khi cậu ba đi học thì quen một cô bé, chưa ai được gặp. Nghe nói còn sinh con cho cậu ấy…”

“Đó là do Mỹ Kỳ định tự sát nên mới nói hết ra…”

Hải Đường nghe, cũng chỉ cười cười.

Hóa ra ai cũng là một kẻ ngốc, ai cũng một lần dại dột, ai cũng một lần cuồng điên. Nhớ đến ý tứ trong lời nói của Hải Phong, nói cho cùng, cũng chỉ là tình cảm anh em mà thôi.

Hải Đường chuyển nơi làm việc, hai nhà Hải Thiệu bối cảnh đều không sạch sẽ, vài năm nay vẫn cố gắng gột rửa, đầu tư không ít hạng mục vùng duyên hải. Hải Đường suy nghĩ đến chuyện rời thành phố Dung, dù đã kết hôn với Thiệu Đình nhưng bọn họ vẫn là ai sống đời người nấy.

Đôi khi liếc qua báo chí thấy chuyện trăng gió ngoài đường của Thiệu Đình cũng chỉ cảm than một câu rằng ánh mắt của Thiệu Đình càng ngày càng không tốt.

Giữa bọn họ từ trường vẫn quá yếu, không thể hấp dẫn nhau được.

Lão gia tử đưa tin đến, nói: “Nhà máy điện tử mới ở Huệ Sơn gần đây quản lý có sơ sót, công nhân biểu tình bãi công, con qua xem vì sao”

Thật ra chuyện này vốn do anh cả chịu trách nhiệm, Hải Đường không biết lão gia tử vì sao lại gọi mình, có điều lúc gần cúp điện thoại thì ông nhắc nhở một câu: “Người sống khó tránh được chuyện không như ý, đôi khi hồ đồ một chút sẽ thoải mái hơn”

Hải Đường suy nghĩ thật lâu nhưng cũng không suy nghĩ cẩn thận, đôi khi lại hoài nghi không biết có phải lão gia tử nhìn thấu tâm tư của mình, nghĩ thế lại càng không muốn ở lại thành phố Dung thêm, đêm đó đã thu dọn ra sân bay.

---

Cô gọi cho Thiệu Đình nhiều lần nhưng bên kia luôn tắt máy, Hải Đường nghĩ anh có thể đang trầm luân bên người đẹp nào đó, biết điều chỉ gửi tin nhắn, sau đó cũng tắt máy.

Lúc đến Huệ Sơn trời đã khuya, Hải Đường nằm lên giường lớn ở khách sạn mới nhớ ra phải bật máy lên, chỉ nhận được tin nhắn chỉ thị về chuyện đi Huệ Sơn, Thiệu Đình thì vẫn không có tin tức gì.

Hải Đường không chịu được mà nhìn lên đồng hồ, hai giờ sáng, đã mấy tiếng trôi qua… nghĩ lại chuyện mình từng nắm cái ấy thì cắn vào lưỡi, thậm chí còn đen tối nghĩ cái chỗ dưới ấy của Thiệu Đình thật là thể lực kinh người, không biết mấy cái người tay nhỏ chân nhỏ trên báo ấy làm sao mà chịu được.

Nghĩ đến đấy lại thấy hơi buồn, vợ chồng chia cách đến mức này, chồng sau đêm tân hôn thì mang về một đứa bé con không rõ thân phận, tin tức lăng nhăng đầy trời, nghĩ đến anh đi cùng người phụ nữ khác làm chuyện xằng bậy thì chẳng biết buồn hay vui nữa.

Hải Đường khe khẽ thở dài, ném di động sang một bên, kéo chăn lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.