Bị Tiêu Diệp đùa bỡn trong xe, lúc trở lại Thừa Hương điện, Diệp Huyên ngay cả sức để nhấc chân cũng không có. Xiêm y lộng lẫy khoác loạn lên người, người nàng đầy dấu hôn. Giữa hai chân dinh dính hỗn hợp dâm thủy cùng bạch trọc. Dọc đường đi, căn dâm côn của Tiêu Diệp cũng không có rút ra khỏi hoa huyệt Diệp Huyên.
Nàng bị ép buộc khóa ngồi trên bụng Tiêu Diệp, bị hắn ưỡn thẳng thắt lưng hung hăng trừu sáp, hai chân khoác lên vai hắn, nhìn cự vật đỏ đậm ở hoa khẩu ra ra vào vào. Thậm chí cúc huyệt tinh xảo cũng bị ngón tay Tiêu Diệp chơi đùa một phen, Diệp Huyên không thể không nhếch cao mông, côn thịt trong tiểu huyệt càng thêm cuồng mãnh trừu sáp, tuyết nhũ bị một bàn tay to lớn tàn sát bừa bãi. Bởi vì trong miệng bị nhét tiết khố, tiếng rên rỉ cùng nức nở mới không bị tràn ra ngoài.
Sau khi nàng quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, trong mê man vẫn cảm giác được Tiêu Diệp dùng sức chà đạp nụ hoa nàng, lại vùi đầu nơi hoa cốc từng ngụm từng ngụm nuốt xuống dâm thủy. Sau đó còn nhét côn thịt vào trong miệng nàng, nàng theo bản năng liền hút lấy, một hồi lâu sau, tinh dịch nóng bỏng mạnh mẽ bắn ra, bị nàng nuốt hết vào bụng không sót một giọt.
Trong miệng tựa hồ còn lưu lại hương vị tinh dịch của hắn, Diệp Huyên ngâm trong dục dũng, hai gò má ửng hồng, cũng không biết là bị hơi nước nóng hun đỏ, hay là nhớ lại hình ảnh dâm loạn hoang đường kia mà thẹn thùng không thôi. Lúc nàng tắm không thích có người hầu hạ bên cạnh , trong căn phòng to lớn chỉ có mình nàng. Nàng vừa chà xát thân thể, vừa nhìn quanh bốn vách tường băn khoăn, rốt cuộc thì cửa ngầm bị Tiêu Diệp giấu ở đâu?
Nghĩ đến khi bản thân không biết chuyện, thân thể đã sớm bị Tiêu Diệp nhìn lén, Diệp Huyên liền xấu hổ. Hơn nữa Tiêu Diệp nhìn lén đã hai năm, bản thân lại chưa từng phát hiện ra.
Đây chính là nguyên nhân Diệp Huyên ép Tiêu Diệp đánh cuộc, đại khái là ngày tháng sống trên núi quá thoải mái, Tiêu Diệp nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nói ra lý do mình xuất hiện ở Khúc Thủy các đêm đó, thật ra hắn tính toán đi nhìn lén Diệp Huyên tắm rửa.
Hôm đó, sau khi yến tiệc kết thúc, Tiêu Diệp say khướt đi đến ao ôn tuyền, trong lòng vừa động, liền lệnh cho Cao Thành Phúc đuổi toàn bộ thị vệ, người hầu ở quanh đây, rồi tự mình đi vào. Diệp Huyên quả đúng như hắn dự đoán, ngâm mình trong ao mắt nhắm dưỡng thần. Nhưng vì Tiêu Diệp thật sự đã quá say, trong đầu mê mê trầm trầm, liền nghĩ cảnh đẹp trước mắt là một hồi mộng xuân.
Mộng xuân như vậy hắn đã mơ nhiều lần, ở trong mộng, Tiêu Diệp một lần lại một lần giữ lấy thân thể Diệp Huyên, vì nghĩ cảnh trước mắt cũng là mơ, nên hắn hoàn toàn không đè nén dục niệm, liền nhảy vào trong ao ôm lấy Diệp Huyên.
Sau khi Diệp Huyên nghe xong, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, khó trách lần đó Tiêu Diệp thô bạo như vậy, hóa ra hắn tưởng là mình đang nằm mơ. Nàng hừ một tiếng: “Đừng tưởng chuyện này cứ thể mà cho qua, huống hồ…” Nàng dừng một chút, hiển nhiên là vì ngượng ngùng không chịu nổi, “Nhìn lén nữ tử tắm rửa, điều này không phải một quân tử nên làm.”
Tiêu Diệp hôn lên cái miệng nhỏ đang chu lên của nàng, trêu đùa: “Nương nương tốt của ta, ta không phải là quân từ gì gì đó.” Hắn hạ giọng, thì thầm tai Diệp Huyên , “Nhìn lén nàng tắm rửa, đó cũng không phải là lần đầu tiên.”
Diệp Huyên giật mình sửng sốt, sau đó đỏ bừng mặt xấu hổ: “Chàng…”
Sau khi nói xong Tiêu Diệp có hơi hối hận. Chuyện này cùng một thể loại với chuyện trộm tiết khố của Diệp Huyên, đều là những chuyện hoang đường nhất hắn từng làm. Lúc đó Tiêu Diệp cũng ở trong Thừa Hương điện, mặc dù có địa lợi, nhưng cung tì hầu hạ bên người Diệp Huyên quá nhiều, Tiêu Diệp chỉ nhìn lén được có mấy lần. Sau này hắn xuất cung lập phủ, mấy tháng mới gặp Diệp Huyên được một lần. Tiêu Diệp ngày ngày ở trong vương phủ bị nỗi nhớ tương tư dạy vò, thật vất vả vượt qua ba năm gian nan kia, đợi đến khi hắn ngồi lên đế vị, cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ với Diệp Huyên.
Mệnh lệnh đầu tiên mà hắn ban ra sau khi đăng cơ, không phải là phong thưởng cho công thần, cũng không phải xử lý người có tội, mà là sai người làm một cái cửa ngầm nơi Diệp Huyên tắm rửa. Sau đó, mỗi khi Diệp Huyên tắm rửa, Tiêu Diệp liền tránh phía sau cửa, nhìn thân thể trắng nõn không mảnh vải che thân.
Tuyết nhũ cao ngất của nàng, vòng eo nhỏ nhắn tinh tế, tuyết đồn no đủ căng tròn như một trái đào mật, dụ dỗ Tiêu Diệp miệng đắng lưỡi khô. Càng khiến cho Tiêu Diệp khó có thể tự giữ, là chỗ thần bí giữa hai chân nàng, hoa môi mềm mại, huyệt khẩu thủy nhuận… Tiêu Diệp cấp tốc triệt động côn thịt nơi khố gian, cứ như vậy mà đạt tới cao triều trong lúc rình coi.
Tuy biết rằng Tiêu Diệp khó lòng kìm nổi, nhưng Diệp Huyên vẫn tức giận. Không chỉ không cho Tiêu Diệp lên giường, liền ngay cả một chút hành động thân mật cũng không cho phép. Tiêu Diệp dỗ nàng mấy ngày, cuối cùng dùng kế khích tướng, Diệp Huyên mời đồng ý đánh cuộc với hắn. Vốn dĩ Diệp Huyên muốn khiến Tiêu Diệp thua, để hắn ăn chút đau khổ, không nghĩ tới lại đưa bản thân vào miệng sói.
Trong vòng ba tháng tiếp theo, nàng sẽ mặc cho Tiêu Diệp đùa bỡn. Trong lòng Diệp Huyên vừa thẹn vừa sợ, lại có chút chờ mong khiến nàng kẹp chặt hai chân, chậm rãi ma sát. “Cửu lang…” Nàng thấp giọng nỉ non, từ thân thể đến linh hồn của nàng đều đã luân hãm trong sự ôn nhu của nam nhân, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Đã sửa bởi TiểuSongNgư kute lúc 26.04.2017, 09:43.
Tìm kiếm với từ khoá:
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
8 thành viên đã gởi lời cảm ơn TiểuSongNgư kute về bài viết trên: Bạch Mộc Thảo, HHanh, Tử Nhược Ly, baby tran, honganh28401, maimai0906, mit_mit, mybo199
Có bài mới Hôm qua, 09:41
Hình đại diện của thành viên
TiểuSongNgư kute
Lớp phó lao động
Lớp phó lao động
Ngày tham gia: 23.05.2016, 22:51
Bài viết: 252
Được thanks: 945 lần
Điểm: 5.65
Có bài mới Re: [Cổ đại] Mẫu hậu, ta chỉ cần người ! - Thịt Nướng - Điểm: 12
Chương 22:
Tháng mười này là sinh thần của Tiêu Diệp, một năm thanh bình lại sắp qua đi, hai tháng sau nữa, là Tiêu Diệp đã đăng cơ tròn ba năm. Ba năm, con số này đối với một vị tân đế mà nói có nhiều ý nghĩa. Trong ba năm này, uy thế Tiêu Diệp ngày càng lớn, mà Đại Dận dưới sự thống trị của hắn đã bắt đầu có dấu hiệu của một thời thịnh thế.
Lễ bộ sáng sớm nay đã bắt đầu trình lên tấu chương chuẩn bị cho sinh thần của hắn, đúng lúc vài vị thừa tướng đều có mặt, Ngụy Nguyên tiếp nhận danh sách nhìn một lượt, vuốt râu cười nói: “Lễ bộ đúng là tận tâm.” Hắn có chút xúc động, “Qua tháng mười, quan gia đã hai mươi ba.”
Quan gia tuy còn trẻ tuổi, nhưng xử lý triều chính không hề trúc trắc. Vài vị thừa tướng cũng cảm khái, so với thiếu niên khí phách mà nói, bọn họ đều đã quá già nua.
Trịnh Niên Khoan ở bên nói: “Chỉ tiếc dưới gối hư không.”
Tương Khác ngồi trên ghế không nói chuyện, nghe Trịnh Niên Khoan nói, mi tâm nhảy dựng. Chính sự đường đột nhiên yên tĩnh, tuy lời nói của Trịnh Niên Khoan không xuôi tai, nhưng đó đúng là điều lo lắng của nhiều người.
Tiêu Diệp cũng sắp hai mươi ba tuổi, nam tử bình thường tầm tuổi hắn, dưới gối đã sớm có con trai có con gái dẫy đầy, mà hắn ngay cả hoàng hậu cũng chưa lập. Không chỉ có thế, hậu cung cũng trống rỗng, đừng nói là tần phi, vài năm nay, nghe nói một cung tì được hắn lâm hạnh cũng không có. Nhóm triều thần cho rằng Tiêu Diệp đối với việc lâm hạnh cung tì không có hứng thú, nhưng làm cho người ta lo lắng là, hắn không gần nữ sắc, trong cung không có đứa nhỏ nào ra đời. Một hoàng đế không có con nối dõi, cho dù hắn anh minh đến mức nào, đợi khi hắn băng hà, Đại Dận lại một phen biến loạn.
Triều thần đang đứng trong điện đều là người cũ của Cảnh Tông, đã trải qua cuộc chiến đoạt đích máu chảy đầm đìa. Cảnh Tông không giống với Tiêu Diệp, hắn có chín người con trai, nhưng chỉ vì không có con trai trưởng, liền gây ra cục diện loạn lạc năm năm. Mà Tiêu Diệp bây giờ đừng nói đến con trai trưởng, ngay cả một thứ tử hắn cũng không có, một khi hắn băng hà, cuộc chiến gió tanh mưa máu để tranh đoạt ngôi vị tôn quý nhất thế gian là điều khó có thể tránh khỏi.
Thấy mọi người không nói chuyện, Tương Khác buông ly trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Quan gia còn trẻ.”
“Đúng vậy.” Ngụy Nguyên vội nói, “Chư công ở đây gấp cái gì, quan gia vẫn còn trẻ.”
Nhất thời, không khí trong Chính sự đường có phần lung lay. Tương Khác thở một hơi dài trong lòng , đây không phải là vấn đề tuổi tác của quan gia, hắn nhìn ra được, thì những người khác cũng nhìn ra được, thiên tử căn bản là không chịu đại hôn.
Từ lúc Tiêu Diệp đăng cơ, có rất nhiều triều thần đề nghị hắn tuyển tú, bổ sung hậu cung. Trong số những người này dĩ nhiên là có nhóm ngoại thích, nhưng đại hôn của hoàng đế, vốn là chuyện vì xã tắc thiên hạ. Không có trung cung, không có con trai trưởng, những việc này không chỉ khiến sau khi hoàng đế băng hà sẽ có nội loạn mà còn ảnh hưởng đến địa vị của thiên tử khi còn tại vị. Nhưng lúc đó Tiêu Diệp lại nói, tay chân ly họa, trong lòng hắn bi thương, không có tâm tư để ý mấy chuyện này. Việc này cứ thứ kéo dài, thoáng chốc đã ba năm qua đi. Cho dù bi thương có lớn đến đau bây giờ cũng nên nhạt đi rồi.
Tương Khác hạ quyết tâm, mặc kệ Tiêu Diệp là vì nguyên nhân gì mà không muốn đại hôn, nhưng hắn không thể để thiên tử tiếp tục tùy hứng. Không nói đến là vì Đại Dận, chỉ vì bản thân Tiêu Diệp, hắn cũng phải khuyên nhủ thiên tử. Phải biết rằng, huynh đệ tỉ muội của quan gia có khá nhiều người không an phận. Khó đảm bảo hoàn toàn bọn họ sẽ không lấy chuyện con nối dòng ra chỉ trích Tiêu Diệp.
Vừa vặn sau buổi triều, Tiêu Diệp lưu lại một mình Tương Khác để bàn chuyện, sau khi xử lý xong, Tiêu Diệp đang chờ Tương Khác lui ra ngoài, lão đầu lại chỉnh chỉnh quan phục, hành đại lễ quỳ rạp trên mặt đất: “Bệ hạ, thần còn có một việc muốn bẩm tấu.”
Tiêu Diệp cảm thấy có chuyện chẳng lành, hắn vuốt cằm nói: “Tương tướng làm gì thế, nói đi.”
Vẻ mặt Tương Khác nghiêm túc: “Bệ hạ đã đăng cơ gần ba năm, trung cung đến nay vẫn vô chủ. Thần mỗi khi nhớ đến, trong lòng đều vô cùng lo lắng…”
Tiêu Diệp vừa nghe hắn nhắc đến chuyện này, trong lòng đã bắt đầu không kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, chờ Tương Khác nói xong, thản nhiên nói: “Trẫm đã biết, nhưng hiện giờ chính sự bề bộn, chuyện này để sau lại nói.”
“Bệ hạ.” Tương Khác thấy thái độ Tiêu Diệp qua loa, vội nói “Việc lập hậu, là việc quốc đại sự.” Hắn nhận ra được Tiêu Diệp mất hứng nhưng việc này không thể để lâu thêm nữa, liền hết lời khuyên can Tiêu Diệp. Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Diệp càng ngày càng đen, tay phải cầm cán bút như có như không gõ lên mặt bàn, “cốc cốc cốc”, trong lòng Tương Khác không khỏi lo sợ.
Đợi Tương Khác nói xong, âm thanh “cốc cốc cốc ” cũng dừng lại. Tiêu Diệp híp mắt, lạnh lùng nhìn Tương Khác đang quỳ gối phía dưới: “Việc nhà của trẫm khanh cũng muốn quản?”
Tương Khác biết lúc này Tiêu Diệp đang giận dữ, nhưng hắn không thể lùi bước, nhìn thẳng Tiêu Diệp dõng dạc nói: “Bệ hạ nói lời ấy là sai rồi, bệ hạ là vua của một nước, bệ hạ lập hậu, hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, bệ hạ có con nối dòng, là chuyện liên quan đến giang sơn xã tắc, sao gọi là việc nhà được?”
Tiêu Diệp cười lạnh một tiếng, quăng bút vào mặt hắn: “Tương khanh nói thật hay, có phải trẫm ngủ với nữ nhân nào, dùng loại tư thế nào, các ngươi cũng cho rằng đó là chuyện liên quan đến thiên hạ, các ngươi cũng muốn quản hay không ?”
Tương Khác sợ hãi: “Bệ hạ, oan uổng cho thần!”
Tiêu Diệp vung tay áo, xoay người bước đi.
Tương Khác bị giọng điệu kinh người của Tiêu Diệp chọc tức đến ngã ngửa, ông ta đã già, ôm ngực đứng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, không ngừng than thở. Quan gia đến cũng vẫn là thiếu niên, tính tính ương bướng như vậy, chỉ sợ cho dù triều thần có hợp lực khuyên can cũng vô dụng. Hắn nghĩ tới thái hậu, quan gia cùng thái hậu tình cảm thâm hậu, nếu thái hậu khuyên nhủ, có lẽ quan gia sẽ nghe lọt.