Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký

Chương 11: Chương 11: Đổi cây gậy gỗ to




Editor: demcodon

Ưng chui ra hốc cây trên lưng cõng ba lô của Bạch Tuyết Thường, gậy gỗ dùng để săn thú đã bị hắn vứt bỏ. Túi đồ của chủ nhân quả thực là bảo bối, có rất nhiều chức năng. Hắn cắm dao quân đội Thụy Sĩ ở bên cạnh ba lô, gặp được nguy hiểm trở tay là có thể rút ra.

“Ưng, không yêu cửa sau có được không?” Bạch Tuyết Thường thấy hắn, khó khăn từ trên tảng đá đứng lên nhưng không thể đứng thẳng, cong người dựa ở trong ngực hắn. Ưng ôm cô, ngón tay lơ đãng đụng tới gậy gỗ cắm giữa cặp mông trắng lắc đầu: “Không được!”

Bạch Tuyết Thường thất vọng mà thở dài, cả người nhẹ hẫng bị hắn bế lên giữa không trung.

“Chủ nhân, tôi dẫn em về Đường Bộ.”

“Tôi không có mặc quần, bị người nhìn thấy sẽ chê cười.”

“Em không thể mặc quần với tình trạng này. Bên cạnh đó, làm gì có ai chê cười, em cho rằng ai cũng giàu có giống như em sao? Mấy bộ quần áo thay đổi không nói, tất cả vật phẩm trong túi đều là bảo bối.” Ưng kinh ngạc với lai lịch của chủ nhân. Những bảo vật kỳ quái đó hắn đừng nói chưa thấy qua, cho dù nghe cũng chưa nghe qua. Mọi lúc đều có thể lấy ra mồi lửa, dao sắc bén, đồ ăn ngon.

Còn có dịch nhờn trong âm hộ cô chảy ra ăn ngon. Trong miệng Ưng ứa ra nước bọt, hắn lại muốn liếm.

“Chẳng lẽ da lông che đậy trên người mọi người cũng thiếu sót hả?” Bạch Tuyết Thường hỏi, thấy hắn nhíu mày hỏi tiếp: “Tại sao anh không nói lời nào?”

Ưng đang tự hỏi ý nghĩa của hai chữ “thiếu sót“. Mấy ngày qua hắn vẫn luôn nghiêm túc học tập ngôn ngữ của cô. Đêm khuya tĩnh lặng, ôm cô trao đổi đối thoại, ý nghĩa mỗi một chữ đều phải cân nhắc rõ ràng: “Mùa hạ trời nóng, cơ bản không mặc cái gì, hơn nữa thuận tiện làm tình.”

Đàn ông chỉ cần quấn một miếng da lông ở phần dưới phòng ngừa lén lút thủ dâm. Phụ nữ có quyền lợi không mặc cái gì.

Trong lòng Bạch Tuyết Thường hơi choáng váng, chẳng lẽ mình cũng phải sống giống dã thú sao? Một đám người trần truồng ở bên nhau?

Trong đầu cô xẹt qua hình ảnh bốn con khỉ giao cấu bên ngoài hốc cây mấy ngày trước. Trong lòng Bạch Tuyết Thường bắt đầu thấp thỏm.

- -- ---

Đến giữa trưa còn chưa đi ra cánh rừng.

Ưng bắt được một con nai, lóc da và nội tạng đặt ở trên lửa nướng.

Loại động vật này tên con nai, chất thịt tinh tế tươi ngon. Bạch Tuyết Thường đã ăn ở Trung Quốc, ở triều đại nhà Thanh chỉ có hoàng đế mới có tư cách ăn nai. Xã hội hiện đại có rất nhiều nai được nuôi nhân tạo để kiếm tiền.

Không thể tưởng được châu Âu còn có nai hoang dã, thật là quái dị.

Loại động vật hoang dã này chỉ tồn tại ở Trung Quốc trong quá khứ. Nhưng nó đã bị tuyệt chủng vào thời nhà Thanh, giống như con con hổ Hoa Nam biến mất trong dòng sông dài của lịch sử.

“Anh cởi trói cho tôi đi, không cần anh đút.” Bạch Tuyết Thường chỉ có thể sử dụng cánh mông ngồi trên đầu gối Ưng không dám ngồi xuống, sợ dùng chút sức sẽ đau cúc huyệt, có thêm gậy gỗ ở trong bụng thật đáng sợ.

“Chủ nhân, tôi thích đút cho em ăn cơm.”

Bạch Tuyết Thường đành phải há miệng để hắn đút thịt nai nướng vào.

Cơm nước xong, Ưng lật người Bạch Tuyết Thường qua kiểm tra gậy gỗ trong cúc huyệt. Hắn cầm một đầu lộ ra chậm rãi đẩy vào trong.

Bạch Tuyết Thường đau đến run rẩy, cái mông co rút lại kẹp chặt gậy gỗ: “Đừng cắm vào trong, đau...”

“Chủ nhân thả lỏng, đừng dùng sức kẹp, nghe lời, sẽ bị thương.” Ưng thấy mông cô không căng chặt nắm gậy gỗ chậm rãi cắm vào rút ra.

“Đừng... mau rút ra... cầu xin anh...”

Chủ nhân hắn như vậy không thể được! Ưng thở dài buông tay, để Bạch Tuyết Thường bò trên cỏ: “Nghe lời, tôi đi một chút sẽ về, cứ bò một lát.”

Nước mưa trên mặt cỏ đã bị ánh sáng mặt trời hút lên đám mây. Cô bò lên trên cũng không có việc gì, chỉ là không thể cử động thật là buồn.

Cách đó không xa truyền đến tiếng chặt cây. Cô quay đầu nhìn lại thấy Ưng lại làm hai cây gậy gỗ, có một cây rất to, so với dương v*t của Ưng còn to hơn.

Bạch Tuyết Thường bị dọa sợ. Lúc Ưng đi đến cũng quên giãy giụa.

Ưng ngồi xuống bế cô bò trên đùi mình, tách cánh mông ra nắm đầu gậy gỗ rút ra bên ngoài.

Hai chân Bạch Tuyết Thường không muốn sống đã loạn giãy giụa. Lúc này làm đau bụng cũng không để bụng: “Cầu xin anh... cứ cho tôi cây nhỏ này, đừng đổi. Ưng... cầu xin anh...”

Bạch Tuyết Thường khóc đến nước mắt và nước mũi giàn giụa, thở hổn hển.

“Chủ nhân, tôi không muốn làm cho em bị thương!” Ưng rất bất đắc dĩ. Có lẽ mình quá nóng vội, đáng tiếc sắp tới Đường Bộ rồi, không còn nhiều thời gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.