Mẫu Hệ Xã Hội: Đa Phu Ký

Chương 9: Chương 9: Đừng cắm dương vật




Editor: demcodon

Ưng thích làm tình với chủ nhân từ sau lưng, thích ôm mông trắng hồng và tiếng bốp bốp bàn tay đánh vào mông.

Hắn rút dương v*t ra lật cô quay lại để cô đưa lưng về phía hắn: “Tôi muốn ** từ sau lưng chủ nhân, bò giống như chó đứng vậy.”

Bạch Tuyết Thường cũng cảm thấy kích thích, nghe theo hắn nói quỳ xuống, mông cong chổng cao lên.

Ưng bắt lấy mông thịt của cô xoa nắn vài cái, tách cánh mông ra thưởng thức cúc huyệt và âm hộ hồng hào, lỗ nhỏ đang nhỏ dịch nhờn.

Hắn cúi đầu liếm liếm, tách ra môi âm hộ, đỡ dương v*t thô to cắm vào. Sau đó rời khỏi một đoạn lại cắm sâu vào, quy đầu tiến vào tử cung làm hắn sướng đến phát điên. Giống như bị âm hộ có cái miệng nhỏ hút lấy mình.

Bởi vì trước đó hắn đã cắm ở trong miệng cô thật lâu nên lần này cũng không có kéo dài thời gian.

“Tôi muốn bắn!” Ưng cắm sâu vài cái, giơ tay lên vỗ một cái lên mông trắng của cô, cả người run rẩy một hồi lượng lớn tinh dịch bắn vào âm đ*o cô.

Ưng thở dốc một hồi mới lau sạch âm hộ của chủ nhân mình. Sau khi ôm cô nằm song song xuống lại phát hiện tình dục trong mắt cô chưa lui.

“Em chưa tới?” Hắn hỏi.

Bạch Tuyết Thường ngượng ngùng gật đầu: “Lần này anh làm ngắn.”

Ưng tác chân cô ra vói hai ngón tay vào, cảm thấy âm đ*o nóng đến kinh ngạc, ngón tay mới vừa đi vào đã bị kẹp lấy.

“Ưng, tôi muốn ba ngón tay.” Cô nhỏ giọng nói.

Ưng lại cắm thêm một ngón vào, ba ngón tay cắm vào rút ra trong âm đ*o, sờ đến tử cung vòng quanh khiêu khích nó. Bên tai vang lên tiếng rên rĩ của cô ngày càng lớn, ngón giữa hắn dùng một chút lực về phía trước cắm vào tử cung.

Có cái lỗ nhỏ hút lấy ngón tay hắn, lỗ nhỏ kia đang run rẩy. Hai chân của chủ nhân đang quơ loạn, đôi bàn chân xinh đẹp không ngừng co rút, rên rỉ biến thành tiếng hét chói tai vang ở bên lỗ tai hắn.

Chủ nhân cao trào. Ưng lập tức ghé vào giữa hai chân cô, vươn đầu lưỡi nhắm ngay cửa âm hộ.

Bạch Tuyết Thường nghe được tiếng Ưng nuốt: “Tại sao anh luôn thích ăn dịch nhờn của tôi vậy?”

“Bởi vì dịch nhờn của chủ nhân chảy ra ăn ngon, ăn vào trong bụng rất thoải mái.”

Bạch Tuyết Thường nhớ tới lúc ăn tinh dịch của hắn ở trong miệng rất nhạt hỏi: “Ưng, anh không ăn qua muối phải không?”

Đôi mắt Ưng mờ mịt: “Muối là cái gì?”

“Chính là đồ vật rất mặn, ăn nhiều sẽ khát nước, còn ho khan.”

Ưng lắc đầu.

Thì ra Ưng thích ăn dịch nhờn của mình là thân thể thiếu muối! Bạch Tuyết Thường đã hiểu.

“Hết mưa rồi.” Ưng vui sướng nói.

Hắn xốc mành cửa động lên, ánh mặt trời sung túc tốt đẹp chiếu vào hốc cây, thân thể ấm áp.

Bạch Tuyết Thường mặc cái áo sơ mi to đi ra hốc cây. Sau cơn mưa thời tiết rất tốt.

“Chúng ta về Đường Bộ đi, mưa liên tiếp ba ngày bộ lạc đều thiếu đồ ăn, không biết có người đói bụng hay không.”

“Đường Bộ có xa lắm không? Nếu như không xa, trước khi đêm xuống có thể đi tới thì không nên gấp gáp. Tôi mệt mỏi quá, nghỉ một lát có được không?” Bạch Tuyết Thường cao trào ba lần liên tiếp, tay chân rụng rời, có thể đứng lên đã không tệ.

Ưng lấy ra một miếng da thú từ hốc cây bày ở trên tảng đá lớn để cho cô nằm xuống nghỉ ngơi.

Ánh mặt trời rất ấm áp, không bao lâu Ưng nhặt được một đống lá cây phơi khô, lấy ra bật lửa của Bạch Tuyết Thường thử ấn một cái, nhìn thấy ngọn lửa hiện ra lập tức đốt cháy lá cây. Hắn tìm ra thịt thỏ chưa ăn hết cắt từng mảnh, dùng nhánh cây xâu lên đặt ở trên lửa nướng.

Ưng thấy nướng đã chín lập tức đưa cho chủ nhân đang nghỉ ngơi.

Bạch Tuyết Thường ăn mấy xâu thịt thỏ nướng, không có muối cũng chỉ có thể tạm chấp nhận ăn. Dù sao cũng ngon hơn ăn thịt tươi.

“Ưng, Đường Bộ có sử dụng lửa hay không?”

“Ba năm trước đây, ở nơi phía tây rất xa, phải đi ba ngày ba đêm mới có thể tới. Một ngày nọ, một ngọn lửa lớn đột ngột bùng phát dưới mặt đất và thiêu hủy mọi thứ chung quanh. Lão tù trưởng dẫn chúng tôi đi lấy mồi lửa, thiêu chết mười mấy người mới mang theo mồi lửa trở về.”

Là núi lửa phun trào đây mà!

“Sau đó thế nào?” Bạch Tuyết Thường thấy sắt mặt Ưng ảm đạm, cảm thấy hắn còn có chuyện.

“Mùa hạ năm trước mưa to một tháng, chúng tôi đã đốt hết củi. Vì mồi lửa đã tắt nên sau đó vẫn luôn ăn thức ăn thô.”

Thật đáng thương, trình độ cuộc sống của Đường Bộ cũng không tốt hơn loài vượn người nguyên thủy bao nhiêu?

“A, Ưng đang làm gì vậy?”

Ưng cầm dao làm cá của cô đang gọt một gậy gỗ nhỏ, nghe được cô hỏi thì đi tới: “Chủ nhân, xoay người chổng mông lên.”

“Có ý gì?” Bạch Tuyết Thường nhìn gậy gỗ trong tay hắn hơi sợ hãi.

“Dùng gậy gỗ cắm vào cúc huyệt của em, cúc huyệt của em thật chặt. Như vậy không tốt, sẽ bị thương.”

Tại sao sẽ bị thương? Bạch Tuyết Thường không hiểu ý của hắn dùng sức lắc đầu.

“Ngoan, nghe lời, gậy này không to, chờ em thích ứng lại đổi gậy to.”

“Không...... tôi không cần......”

“Việc này không phải do em nói.” Sắc mặt Ưng nghiêm, mặc kệ cô tay đấm chân đá, với hắn mà nói cánh tay non mịn và chân của cô đá đánh chỉ xem như gãi ngứa cho hắn. Hắn ôm lấy cô lật người lạ, còn mình ngồi trên tảng đá để cho cô nằm trên đùi, nhấc vạt áo lên, tách ra cánh mông trắng nõn, cúc huyệt hồng hào lộ ra.

Hắn cúi đầu hôn hôn, đầu lưỡi liếm vào nếp uốn, phun một chút nước bọt lên cúc huyệt, ngón tay cắm vào moi trực tràng một hồi.

“Đừng như vậy.” Bạch Tuyết Thường nằm trên đùi Ưng cầu xin.

“Ngoan, nghe lời, một lát là xong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.