_ Đại ca!
_ Mọi việc sao rồi?
_ Đã tiến hành đúng theo ý của anh.
_ Tốt! Cát Nguyên mày muốn hạ màn vậy thì tao sẽ giúp mày hạ
màn để cho mày thấy cái giá mà mày phải trả khi dám mạt sát tao.
Tiếng cười man rợ vang lên giữa chốn hoang dã khiến cho ai
đi ngang qua cũng có cảm giác nơi này bị nguyền rủa.
“...cốc...cốc...cốc...”, tiếng gõ cửa phòng vang lên khiến Cất
Nguyên có chút giật mình. Anh vội chỉnh sửa lại tư thế ngồi rồi quay về phía cửa.
_ Vào đi!
Một cô nhân viên bước vào và để trước mặt Cát Nguyên một tập
hồ sơ.
_ Sếp! Có hồ sơ cần sếp thông qua ạ!
_ Được rồi!- Cát Nguyên đưa tay lên chống đầu.- Cô cứ để đó.
Cô ra ngoài đi!
_ Dạ vâng!- Cô nhân viên nhìn sếp của mình với đôi mắt đầy
ái ngại.
Bước thật nhẹ, cô nhân viên tiến về phía cửa phòng.
_ À khoan đã!- Như sực nhớ ra điều gì đó, Cát Nguyên vội gọi
cô nhân viên lại.
_ Sếp cần gì ạ?- Cô nhân viên quay ại.
_ Xoan Đào đã đi làm chưa?
_ Dạ vẫn chưa ạ!- Cô nhân viên khẽ lắc đầu.- Cô ấy nghỉ gần
một tuần rồi ạ.
_ Uhm! Tôi biết rồi! Cô đi làm việc của mình đi!
_ Vâng!
Cánh cửa phòng từ từ khép lại. Cát Nguyên đưa cả hai tay lên
chống đầu. Giờ đây, anh không biết mình phải làm gì và làm như thế nào để Xoan
Đào quay trở về. Anh biết rằng anh không thể dùng quyền lực và tiền bạc của
mình để bắt cô quay trở về. Có lẽ mọi thứ đã đi trệch đường mất rồi.
_ Xoan Đào!- Cát Nguyên thì thầm tên cô trong tuyệt vọng.
Mọi thứ dường như đã sai. Và giờ, dường như nó đã nằm ngoài
tầm kiểm soát của Cát Nguyên. Giờ, anh chỉ mong gặp lại Xoan Đào mà thôi. Anh ước
gì anh có thể quay ngược thời gian trở lại khoảnh khắc ấy, cái khoảng khắc Xoan
Đào bỏ đi...
“_ Đồ ngu!- Cát Nguyên hét lên trong điện thoại.- Có bấy
nhiêu việc mà cũng không làm xong thì còn làm được việc gì.
_ Cậu Hai! Chúng tôi xin lỗi.
_ Chúng mày cứ làm sai rồi đi xin lỗi à? Xin lỗi có giúp
chúng mày sửa sai được không?
_ Thưa..lúc đó chúng tôi đã theo rất sát chiếc xe của cô Ba
rồi. Nếu áp sát hơn nữa sẽ bị lộ. Và lại...sau đó...chúng tôi không thấy xe của
cô Ba đâu nữa.
_ Nó đổi xe! Tụi bây có hiểu không hả? Sao tụi bây ngu thế?-
Cát Nguyên ngồi phịch xuống ghế.- Chết tiệt! Giao cho tụi bây mỗi một việc theo
dõi Hoài Thu với con nhỏ Quỳnh Băng đó mà cũng làm không xong.- Anh ta khẽ thở
ra.- Nghe cho kỹ đây! Không thể để chuyện này kéo dài được. Càng kéo dài càng rắc
rối. Đến lúc kết thúc cuộc chơi rồi. Khử Havir cho tao.
Tiếng đồ vật rơi liền sau đó là tiếng guốc vang lên ở bên
ngoài cửa phòng khiến Cát Nguyên giật mình. Anh vội chạy ra cửa vvaf nhìn thấy
dáng chạy rất vội vàng, có phần hốt hoảng của Xoan Đào.
_ Xoan Đào!
Cát Nguyên vội đuổi theo Xoan Đào ra đên tận thang máy nhưng
khi anh ta vừa tới nơi cũng là lúc cánh cửa thang máy khép lại.
_ Chết tiệt!
Đá vào cánh cửa thang máy một cái Cát Nguyên vội chạy vào lối
cầu thang bộ. Trong lúc này, anh ta không thẻ nào nghĩ được điều gì nên hồn cả.
Anh ta chỉ biết chạy, chạy hết tốc lực để có thể giải thích với Xoan Đào mà
thôi. Anh ta biết cô đã nghe thấy tất cả cuộc nói chuyện điện thoại của anh. Giờ
anh ta chỉ biết có vậy. 12 tầng lầu, Cát Nguyên vừa chạy vừa thở. Vf giờ trông
bộ dạng anh ta thật đáng thương. Đến bàn tiếp tân gần như là bò lên, anh ta vội
hr nhân viên.
_ Xoa...Xoan...Đào...Đào...đâ...đâu?
_ Dạ cô ấy vừa chạy ra ngoài...
Chỉ nghe có thế, Cát Nguyên lại tiếp tục chạy ra cổng. Và
ngay lập tức anh nhìn thấy Xoan Đào. Cố gắng vận dụng chút sức lực còn lại của
mình, Cát Nguyên vội chạy về phía Xoan Đào và nắm lấy tay cô.
_ Xoa...Xoan Đào...nghe anh nói đã.
_ Nói gì nữa?- Xoan Đào quay ngoắt về phía Cát Nguyên và tiến
về phía anh ta từng bước một khiến anh ta phải lùi lại.- Nói rằng đó mới chính
là bộ mặt thật của anh sao? Nguyễn Lâm Cát Nguyên! Tôi những ngày qua, tôi
nghĩ...dù tôi không nói ra nhưng...tôi tin rằng anh biết tôi đã chấp nhận lời đề
nghị của anh. Nhưng bây giờ...tôi không ngờ anh lại là một con người đáng sợ đến
vậy. Dám thuê người giết cả em trai của mình cơ đấy. Dù gì đi chăng nữa Hải
Luân của là anh em huyết thống của anh thế mà anh lại...
_ Nghe anh giải thích đã.
_ Đủ rồi! Tôi không muốn nghe anh giải thích nữa. Những gì
tôi vừa nghe được đã là quá đủ rồi. Nguyễn Lâm Cát Nguyên! Tôi ghê sợ con người
anh.
Dứt câu, Xoan Đào vội chạy đi bỏ mặt Cát Nguyên đang khụy dần,
khụy dần cho đến khi hai đầu gồi anh chạm đất. Đưa tay để chống đỡ cả thân người
khong bị đổ rạp xuống đất, anh đưa mắt nhìn về phía Xoan Đào vẫn đang hớt hãi
chạy đi. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má của anh. Anh khóc! Phải!
Lần đầu tiên trong đời anh khóc vì một cô gái...”
Mảnh ký ức hiện về trong tâm trí của Cát Nguyên thật sống động.
Trái tim của anh đau nhói như bị ai đó bóp nghẹt. Anh gục đầu lên bàn làm việc.
Bất lực. Đau khổ. Gần một tuần nay anh như người đã chết, anh không thể nào làm
được việc gì cả. Và ngày nào, sau khi tan làm, anh lại đến nhà Xoan Đào nhưng
chào đón anh chỉ là cái nhìn lạnh và sắc của Xoan Đào. Dù anh có giải thích như
thế nào cô cũng không nghe và chấp nhận. Chiều qua, anh lại đến nhà trọ của cô
nhưng đón chào anh là cánh cửa im lìm khóa trái. Hỏi những người xung quanh,
anh mới biết Xoan Đào đã chuyển chỗ...
Gió chiều men theo triền sông thổi vào bờ khiến cho không
khí trở nên se lạnh hơn. Mùa này không phải là mùa mưa của thành phố thế nhưng
hơi ẩm vẫn len lõi vào trong từng ngóc ngách nhỏ của nơi này và khiến cho không
gian rộng lớn trở nên ảm đạm đôi phần. Ngồi lặng im bên bờ sông, Thanh San nghĩ
nhiều về câu chuyện bố cô đã kể, cô nghĩ nhiều về số phận, về quá khứ, về tình
yêu và cả sự hy sinh. Đến giờ, dù đã chấp nhận sự thật nhưng Thanh San vẫn như
chưa thể nào tin vào điều đó. Đôi với cô nó tựa như một giấc mơ, một giấc mơ
dài đầy mảng tối.
Hy vọng càng nhiều thất vọng càng tràn trề. Có ai đó đã từng
nói như thế và giờ đây Thanh San mới thấm thía hết ý nghĩa của câu nói đó. Kết
thúc với Hải Luân, Thanh San hy vọng nhiều ở Việt Hoàng. Không hẳn là vì cô muốn
quên đi tình cảm cô dành cho Hải Luân mà vì cô thật sự có tình cảm với Việt
Hoàng. Một tình cảm thật đặc biệt và khó lý giải. Và thật không ngờ rằng cô và
Việt Hoàng lại là hai anh em sinh đôi. Mọi thứ đều trở nên quá đỗi bất ngờ với
cô...
Những ngày qua, Thanh San đã suy nghĩ rất nhiều và rất kỹ.
Quá khứ đã lùi xa và trở thành dĩ vãng. Con người sống không thể cứ ôm mãi quá
khứ được. Và điều qua trong hơn ai hết mà cô cần làm và muốn làm trong lúc này
là tìm lại thân phận thật sự của mình...
Khẽ hít vào rồi lắc đầu mấy cái, Thanh San lấy điện thoại ra
và bắt đầu bấm số.
_ Alô!- Đầu giây bên kia, Việt Hoàng lên tiếng.
Thanh San lặng người. Chất giọng trầm ấm của Việt Hoàng thật
gần gũi biết bao. Lại hít một hơi đầy căng, Thanh San chậm rãi lên tiếng.
_ Anh...trai!
Phải cố gắng lắm, Thanh San mới có thể gọi Việt Hoàng là anh
trai.
_ Thanh San!?- Việt Hoàng khá ngạc nhiên.
_ Uhm! Là em đấy!
_ Mấy ngày nay em sao rồi?
_ Em ổn! Còn anh thế nào?
_ Anh vẫn bình thường.
Hai bên im lặng. Cái im lặng thật lạ và khó tả thành lời.
Cái im lặng ấy chất chứa bao nhiêu dòng cảm xúc đan xen vào nhau...
_ Anh! Em...muốn gặp má!- Thanh San nghẹn ngào.- Có được
không anh?
_ Em đang ở đâu? Anh sẽ đến đón.
_ Em ở chỗ bờ sông.
_ Vậy em cứ ở đó chờ anh. Anh sẽ đến ngay. Má mong gặp em lắm.
_ Vâng!
Đóng điện thoại lại, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của
Thanh San nhưng cô vẫn nở một nụ cười thật tươi.
Quỳnh Băng đã để ý thái độ của Hoàng Chương mấy ngày nay rồi.
Nó thấy anh trai nó những ngày gần đây cứ là lạ. Lúc thì trầm ngâm suy nghĩ,
khi thì lại thở dài. Nhiều khi anh nó chả tập trung làm được việc gì cả.
_ Hoàng Chương!
Vừa kêu tên anh trai, Quỳnh Băng vừa ngồi gần anh nó và nhìn
anh bằng đôi mắt hình sự.
_ Hoàng Chương!- Quỳnh Băng vỗ vai Hoàng Chương một cái.
_ Hả?- Hoàng Chương giật mình
_ Anh sao thế?- Quỳnh Băng cười ranh mãnh.- Sao tâm hồn treo
ngược trên cành cây thế kia?
_ Làm gì có!- Hoàng Chương chối bay biến
_ Thiệt không? Gương mặt anh đang tố cáo anh kìa! Nói! Mấy
ngày nay có chuyện gì mà anh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ thế.
_ Ừ thì....- Hoàng Chương chần chừ.
_ Nói nhanh!- Quỳnh Băng lay cánh tay Hoàng Chương.
_ Ừ thì...hôm nay, anh muốn đề nghị Thương làm bạn gái của
anh.
_ Wowwww!
Tình hình hiện giờ là Quỳnh Băng mở căng cả mắt ra nhìn
Hoàng Chương bằng đôi mắt vô cùng ngạc nhiên.
_ Thảo nào em cứ thấy anh trầm tư mãi. Thì ra anh mất ăn mất
ngủ mấy bữa nay là vì chuyện này.- Quỳnh Băng bật cười.
_ Anh của em đang rối lên này! Đi chỗ khác chơi!
_ Ơ! Sao tự nhiên cáu với em? Anh kỳ thật! Không muốn em
giúp một tay à. Dù gì em cũng là con gái lại học chung lớp với Thương mà.
Hoàng Chương quay lại nhìn cô em gái của mình đầy ngờ vực.
_ Thế em biết gì?
_ Thương thích Sting, thích ăn bánh trán trộn, còn ăn tối
Thương thích nhất là hủ tíu. Uhm...Thương thích đến Lottel để...ngắm nghía
thích đến Siêu thị sách Cây Gõ ở bên quận sáu. Còn một điều nữa Thương cực kỳ
thích đó là đi dạo xung quanh nhà thờ Đức Bà vào đêm giáng sinh.
Hoàng Chương khẽ mỉm cười.
_ Vậy thì tối nay, anh sẽ dấn Thương ra nhà thờ Đức Bà.
_ Còn nữa! Hãy tặng Thương một ông già tuyết nhỏ xinh,
Thương thích lắm.
_ Ok!
Nói dứt câu, Hoàng Chương vội đứng lên.
_ Ế! Anh đi đâu thế?- Quỳnh Băng ngạc nhiên.
_ Đi chuẩn bị những thứ cần thiết.
Hoàng Chương vội xỏ giày rồi tiến về phía cổng. Quỳnh Băng
khẽ mỉm cười rồi cũng đứng lên và đi về phía cổng nhà.
_ Tối nay khỏi đợi cơm anh nhé.
_ Em biết rồi! Chúc anh tối giáng sinh vui vẻ.
_ Em cũng vậy! Anh sẽ cố về sớm.
Mỉm cười thật tươi, Hoàng Chương vội rời khỏi con hẻm nhỏ.
Quỳnh Băng vẫn đứng đó dõi theo cây xe của anh trai mình cho đến khi nó khuất hẳn.
“Reng...reng...” Chuông cửa ở phía cổng sau vang lên khiến
Quỳnh Băng giật mình. Nó vội vàng khóa cổng trước lại rồi vội vã chạy ra phía
sau.
_ Chờ chút! Ra liền đây!
Và khi cánh cửa mở ra, Quỳnh Băng không khỏi ngạc nhiên.
_ Cải Bắp!- Quỳnh Băng reo lên
Hải Luân mỉm cười thật tươi với Quỳnh Bằng rồi chậm rãi dắt
xe vào trong.
_ Trong em vui chưa kìa?!
_ Thế anh không thích à?- Vừa đóng cổng, Quỳnh Băng vừa quay
lại hỏi Hải Luân.
_ Thích! Tất nhiên là thích chứ.- Nụ cười của Hải Luân dãn rộng
thêm ra.- Thế...anh trai em đâu?
_ Anh ấy à...anh ấy đang bận đi tỉnh tò. Vào nhà đi.
......................
Dừng xe đứng trước bờ sông rộng lớn mênh mông, Cát Nguyên tiến
lại gần bờ sông hơn. Gió từ triền sống thổi vào dường như không thể nảo xóa tan
đi mây mù trong lòng Cát Nguyên. Anh suy nghĩ nhiều về những gì đã qua. Về quá
khứ, về người mẹ đã khuất của anh, về ba của anh về người mẹ kế mà anh chưa một
lần tôn trọng, về cậu em cùng cha khác mẹ của mình và cả về Xoan Đào nữa. Chưa
lúc nào anh lại nghĩ nhiều như thế này. Những con người đã bước vào đời anh,
đây là lần đầu tiên anh nghĩ về họ. Và anh tự hỏi trong bao nhiêu năm qua điều
gì đã khiến anh trở nên như thế này? Liệu rằng nếu không có Xoan Đào, anh có
khác đi không?
Câu trả lời có lẽ là không! Thế nhưng giờ đây...anh khao
khát yêu và được yêu. Chỉ đơn giản vậy thôi! Trận chiến “huynh đệ tương tàn” do
chính anh khơi mào khiến anh đã quá mệt mỏi. Anh đã được những gì trong trận
chiến này? Và câu trả lời là con số không tròn trĩnh. Không tiền bạc, không quyền
lực, không người thân, không tình yêu. Anh mất trắng mọi thứ...
Có lẽ, mọi thứ đã quá trễ! Anh ước gì anh có thể làm lại từ
đầu. Điều ước ấy liệu có thể trở thành sự thật không???
Gió từ triền sông vẫn tiếp tục thổi vào mỗi lúc một lớn hơn.
Mà đêm cũng bắt đầu buông xuống. Và đêm cũng đang ngập dần trong đôi mắt u uẩn
của Cát Nguyên. Con đường khía trước anh không phải là một con đường dăng đầy
sương mù. Bở trong sương mù, đôi khi ta vẫn xác định được phương hướng. Con đường
trong mắt anh rõ ràng là một con đường tối và không có lấy ánh sáng chỉ dường.
Bởi...ánh sáng chỉ đường đã từ bỏ anh rồi. Giờ đây anh chả khác nào kẻ chột chữ
chốn đời bon chen này cả...Muốn quay về...sao lại khó khắn đến thế???
“Reng...reng...reng...”, điện thoại của Cát Nguyên đổ
chuông. Anh vội lấy ra xem. Là cô em gái của anh gọi đến.
_ Qiriond!- Chất giọng của Cát Nguyên đầy mệt mỏi.- Có chuyện
gì thế?
_ Sanyuan!- Chất giọng của Hoài Thu đầy gấp gáp.- Anh vào bệnh
viện nhanh đi.
_ Ra là thế!- Quỳnh Băng khẽ thở dài.- Đúng là không dám tin
đó lại là sự thật.
_ Đúng thế! Thanh San sock nặng nên mấy ngày nay mới nghỉ học!
_ Thế cậu ấy giờ sao rồi anh?- Quỳnh Băng vội hỏi.
_ Anh nghĩ rồi San cũng sẽ chấp nhận chuyện này thôi. Cô Trần
có lý do mà.
_ Gia đình đoàn viên được thì tốt. Nhưng mà...sau này Thanh
San và Việt Hoàng sẽ ra sao đây.- Quỳnh Băng lo lắng.
_ Rồi hai người ấy cũng sẽ phải chấp nhận sự thật thôi. Đó
là cách duy nhất. Em biết mà!
_ Thì cũng chỉ còn có cách đó thôi!
Một cách nhẹ nhàng, Hải uân vòng tay qua ôm Quỳnh Băng.
_ Cười lên nào! Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
_ Uhm!- Quỳnh Băng gật đầu và nở một nụ cười tươi.
Thật nhẹ, Quỳnh Băng tựa đầu vào vồng ngực của Hải Luân. Hơi
ấm từ ngực của Hải Luân phải ra mang theo mùi vị nam tính khiến nó cảm thấy ấm
áp và được bảo bọc. Và nụ cười của nó cũng rộng dần ra.
_ Tối nay đi chơi giáng sinh với anh nhé.
Không lên tiếng trả lời, Quỳnh Băng chỉ gật đầu.
_ Anh sẽ dẫn em đi ăn tối rồi đi chơi luôn.
_ Lại giống như năm ngoái à?
Không nói gì, Hải Luân chỉ mỉm cười.
“Reng...reng...reng...”, chuông điện thoại reo vang, Hải
Luân vội rút ra nghe.
_ Alô!
_ Havir!- Giọng Hoài Thu bên kia đầy gấp gáp.- Vào bệnh viện
nhanh lên! Má bị ngất xỉu rồi.
_ Sao? Ngất xỉu?
Quỳnh Băng thấy Hải Luân có phần hoản hốt, nó lo lắng ngước
nhìn cậu.
_ Được rồi! Em vào liền!
Hải Luân vội đóng điện thoại và đứng lên.
_ Hải Luân! Có chuyện gì thế?- Quỳnh Băng vội giữ tay Hải
Luân lại.
_ Má anh bị ngất xỉu. Anh phải vào bệnh viện.
Nói dứt câu, Hải Luân vội rảo bước đi.
_ Hải Luân! Cho em đi với!
_ Không được đâu Quỳnh Băng! Cả em và anh giờ vẫn bị
paparizi theo dõi. Hơn nữa, trong bệnh viện chắc chắn sẽ có Cát Nguyên. Em
không nên vào.
_ Nhưng...
_ Em yên tâm! Có gì anh sẽ gọi điện cho em mà.
_ Anh nhớ nhé!
_ Uhm!
Gật đầu đầy chắc chắn, Hải Luân vội dắt xe ra khỏi cổng nhà
của Quỳnh Băng.
_ Em vào nhà đi!
Gật đầu, Quỳnh Băng chậm rãi đóng của lại mà trong lòng
không khỏi lo lắng.
Bầu trời đêm không có ánh sao nhưng điều đó không có nghĩa
là buổi tối kém phần lãng mạn. Cùng nhau tản bộ trên con đường dài. Hoàng
Chương dẫn Thương vào một quán hủ tíu nhỏ ven đường. Cái se lạnh bên ngoài tràn
vào trong quán nhưng hơi nóng bốc lên từ tô hủ tíu đã lấu át vào khiến cho cái
lạnh phải lùi dần đi...
Ánh đèn đường nhập nhoạng soi sáng một vùng nhỏ thôi. Nhưng
cũng đủ để cho ta có thể nhìn thấy gương mặt đối diện ta...
_ Cảm ơn em đã nhận lời đi chơi với anh!- Hoàng Chương mỉm
cười thật tươi với Thương.
_ Có gì đâu!- Thương cười đáp lại Hoàng Chương.- À! Quỳnh
Băng dạo này sao rồi anh? Trên trường, Quỳnh Băng vẫn cười nói. Nhưng em không
biết cậu ấy có ổn không.
_ Quỳnh Băng vẫn ổn! Bây giờ tinh thần nó rất tốt. Và...-
Hoàng Chương hít một hơi đầy căng.-...Quỳnh Băng cũng đã khuyên anh nên đến gặp
em trong đêm nay.
_ Vì sao?- Thương tròn mắt ngạc nhiên.
_ Vì...anh có điều quan trọng muốn nói với em- Hoàng Chương
nhìn thật sâu vào mắt của Thương.
Một chút lúng túng, Thương hơi cụp mắt xuống.
_ Có chuyện gì anh cứ nói đi.
_ Anh nói ra điều này có lẽ là quá đường đột.
Nhưng...Thương...em có thể làm bạn gái anh không?
Thương ngạc nhiên nhìn Hoàng Chương. Cô không biết nên nói
gì trước lời đề nghị ấy của Hoàng Chương. Cô quá bất ngờ.
_ Nói ra, có lẽ em không tin. Em sẽ cho là anh đùa. Nhưng thật
sư, ngay từ lần đầu tiên anh gặp em, anh đã rất ấn tượng về em rồi. Quỳnh Băng
bảo anh bị trúng tiếng sét ái tình. Ban đầu anh còn bán tín bán nghi.
Nhưng...những ngày qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Và anh biết rằng...anh yêu
em. Thương à! Thật sự là anh đã yêu em.
_ Em....em...- Thương lúng túng thấy rõ.
Một cách nhẹ nhàng, Hoàng Chương nắm lấy tay Thương.
_ Em không nhất thiết phải trả lời anh ngay bây giờ đâu. Em
hãy cứ suy nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời anh. Anh sẽ chờ câu trả lời của em. Thời
gian chngs ta quen nhau chưa lâu, nên vì vậy em hãy cứ suy nghĩ thật kỹ đi nhé.
Thương nhìn vào đôi mắt của Hoàng Chương, đôi mắt chất chứa
biết bao nhiêu yêu thương. Cô chậm rãi gật đầu.
Kim giây vẫn chạy và không ngừng nghỉ khiến cho mọi người có
mặt trong căn phòng này có phần căng thẳng.
_ Đã hơn một tiếng rồi!- Hải Luân khẽ lắc đầu.
_ Má cần nghỉ ngơi! Rồi từ từ má sẽ tỉnh thôi.- Hoài Thu vỗi
vai Hải Luân.- Em đừng quá lo lắng.
Khẽ gật đầu, Hải Luân chậm rãi ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh.
Còn Cát Nguyên, từ lúc vào bệnh viện đến giờ, anh chỉ ngồi bất
động một chỗ không nói không rằng gì cả. Anh như một pho tượng sống căn phòng
này. Nhưng kỳ thực trong anh đang có biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lội vào nhau.
Anh đang cố nghĩ thông tất cả.
_ Má cần theo dõi và nghỉ ngơi!- Hoài Thu nhẹ đưa tay lên chống
đầu.
_ Vậy là...sẽ cần ở trong bệnh viên vài ngày?!- Cuối cùng,
Cát Nguyên cũng lên tiếng.
_ Chắc là thế!
_ Thế đã chuẩn bị đồ đạc gì đâu!- Hoài thu khẽ lắc đầu.-
Thôi! Anh ở đây với Hải Luân. Em về nhà lấy ít đồ.
_ Để tôi đi! Cô Ba cứ ở đây đi!- “Vận thần” của bà Ba lên tiếng.
_ Thôi khỏi! Cháu tự đi được mà!
_ Tôi đi!
Dứt câu, Cát Nguyên đứng lên rời khỏi phòng trước sự ngạc
nhiên của ba người còn lại.
Dừng xe trước của nhà, Việt Hoàng quay lại nhìn Thanh San.
_ Em sẵn sàng chưa?
Hít một hơi thật sâu, Thanh San gật đầu.
_ Vậy thì chúng ta vào thôi!- Việt Hoảng mỉm cười.
Cả hai chậm rãi bước vào nhà. Thanh San cố gắng điều hòa nhịp
thở. cô đưa mắt quan sát xung quanh và không khỏi ngạc nhiên trước sự đơn giản
của ngôi nhà.
_ Ngôi nhà đơn giản thật!
_ Uhm!- Việt Hoàng đồng tình.- Má thích sự giản dị. Và anh
cũng thế.
Nói đoạn Việt Hoàng kéo Thanh San vào phòng khách.
Và trước mặt Thanh San lúc này là một người phụ nữ trung
niên. Người phụ nữ có dáng người cao và gầy. Thời gian đã để lại những nếp nhăn
trên gương mặt phúc hậu của bà. Và toát lên cả người phụ nữ ấy là sự cao sang,
nghiêm nghị.
Bà Trần chậm rãi đứng lên khi nhìn thấy Thanh San. Ánh đèn
sáng hắt vào khiến cho giọt nước mắt nơi khóe mắt của bà trở nên ẩn hiện hơn. Đứng
đối diện bà lúc này là côn con gái 19 năm xa cách. 19 năm rồi bà không được gặp
đứa con gái bé bỏng của mình.
_ Thanh San!- Bà Trần khẽ lên tiếng.
Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài, lăn dài trên
gò má của Thanh San. Người phụ nữ đứng trước mặt cô chính là người mẹ mà cô hay
gặp trong mơ. Niềm hạnh phúc lúc này đây mới thật sự vỡ òa.
_ Má!
Thanh San vội chạy về phía bà Trần và ôm lấy bà. Những giọt
nước mắt nóng hổi như quấn chặt lấy hai mẹ con Thanh San. Sự trùng phùng sau ngần
ấy năm trời xa cách...
_ Má xin lỗi con! Má thật sự xin lỗi con!
_ Không! Má không có lỗi! má làm thế là vì tụi con.- Thanh
San nghẹn nào.
_ Đúng thế!- Việt Hoàng khẳng định chắc nịch. Và cậu chậm
rãi tiến về phía mẹ mình.- Con và Thanh San đều hiểu cả. Chúng con lớn rồi má
à. Chúng con hiểu hết tất cả những gì má làm.
_ Con tôi!
Nói đoạn, bà Trần đưa một tay ra ôm ấy Việt Hoàng.
_ Cảm ơn các con!
Xoay nhẹ cái nắm tay, Cát Nguyên mở cửa phòng của bà Ba và
chậm rãi bước vào. Căn phòng rất ngăn nắp và gọn gàng. Anh đảo mắt nhìn xung
quanh để tìm vài thứ cần thiết. Bước những bước chậm rãi, anh vào phong vệ sinh
cạnh đó để lấy bàn chải, kem đánh răng và lược. Rồi sau đó anh tiến về giá treo
đồ và xếp ít đồ lại cho bà Ba. Cuối cùng, anh tìm đến ngăn kéo để lấy túi xách.
Mọi việc diễn ra nhanh chóng và nhịp nhàng. Nó sẽ nhanh kết thúc nếu Cát Nguyên
không nhìn thấy cuốn sổ màu xanh sậm giữa lớp đồ. Tò mò, anh cầm quyển sổ lên
xem và không khỏi ngạc nhiên khi nhận ra đó là quyển nhật ký của người mẹ kế của
anh...
.................
Từng con chữ với những cung bậc cảm xúc khác nhau cứ thế mà
đập vào mắt anh. Những mảnh ký ức về tình yêu của bà Ba dành cho ba anh, sự yêu
thương của bà dành cho anh và Hoài Thu, sự chịu đựng của bà. Rồi những băn
khoăn của bà...đều được bà ghi cả vào trong quyển nhật ký nhỏ này. Quyển nhật
ký nhỏ chất chứa bao nhiêu niềm vui nỗi buồn, niềm tin yêu sự hy vọng của bà Ba
dành cho ba đứa con. Và cả bản năng bảo vệ con của một người mẹ nữa...
Ngồi thụp xuống đất, ngay giữa sàn nhà. Cát Nguyên đưa tay
lên chống đầu. Và...một giọt nước mắt lăn dài trên gò má của anh. Giọt nước mắt
hối hận! Anh đã phạm phải quá nhiều sai lầm. Và giờ, anh cảm thấy mệt mỏi, vô
nghĩa lắm. Lúc này đây, anh muốn quay trở về. Anh muốn quay trở về là một Cát
Nguyên bình thường, vô tư được sống trong sự yêu thương của gia đình. Anh chỉ
mong có vậy mà thôi...
“Reng...reng...reng...” chuông điện thoại reo lên. Cát
Nguyên chậm rãi rút điện thoại ra nghe.