Một buổi sáng đầu đông, trời mưa xối xả, sân trường mẫu giáo
chả khác nào chìm trong biển nước cả. Xe của các bậc phụ huynh đậu ngay cửa lớp
để mấy cô cậu nhóc khỏi bị ướt. Và dường như vì kiểu thời tiết ẩm ương này nên
giờ vào lớp trễ hơn mọi khi.
...Trong lớp, mấy cô cậu đã ngồi vào vị trí của mình đâu vào
đó. Cô giáo vào lớp và bắt đầu tiết học đầu tiên, tiết tập viết. Quỳnh Băng ngồi
với nhóm bạn ở phía gần cuối lớp. Bàn hôm nay chỉ có bốn người. Lạ thật! Bình
thường, trong lớp đủ chỗ mà. Sao hôm nay lại thừa một chỗ thế nhỉ? Chưa kịp
nghĩ ngợi nhiều thì cô giáo đã dẫn một cậu nhóc đẹp ơi là đẹp, mắt nâu nâu, da
trắng bóc và Băng thích nhất là cái đầu tóc nâu nâu cứ xoăn tít lại của cậu
chàng.
_ Hôm nay con ngồi đây nhé.- Cô giáo nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Dạ!- Cậu nhóc gật đầu.
_ Băng ơi! Con ngồi nhích sang một tí cho bạn Luân ngồi.
Ngay lập tức, Quỳnh Băng kéo quyển vở xuống. Và trong lúc
Luân lấy tập vở ra thì Băng mở to mắt nhìn cậu con trai cao hơn mình một cái đầu
này với một vẻ hết sức ngạc nhiên.
_ Nguyễn...Hải...Luân!- Băng đánh vần tưng chữ một được ghi ở
mặt trước quyển vở của Luân.
_ Uhm! Thế tên gì?
_ Sao là thế? Cô giáo bảo phải xưng hô đàng hoàng.
_ Mày tên gì?
_ Không được gọi bằng mày!
_ Thế phải gọi bằng gì?- Luân nhăn trán.
_ Uhm...lớn hơn người ta một cái đầu. Gọi bằng anh em.
_ Chung một lớp mà anh em.- Luân trố mắt ngạc nhiên
_ Kệ!
_ Cũng được! Thế em tên gì?- Luân nở một nụ cười đẹp ơi là đẹp
_ Quỳnh Băng ạ!- Băng cười thật tươi.
Đoạn cô bé lật mặt trước tập vở ra cho Luân xem.
_ Tên đẹp nhỉ?!- Luân nhỏen cười.