“Cạch...rầm”, cánh cửa bật mở và kèm theo đó là âm thanh của
sự ngang tàng. Cả Việt Hoàng lẫn Quỳnh Băng đều giật mình quay lại nhìn.
_ Gia...Gia Huy!- Quỳnh Băng thốt lên.
Không nói không rằng gì, Gia Huy chậm rãi tiến về phía Quỳnh
Băng và Việt Hoàng. Và lúc này, khi cậu tiến lại gần, nó mới nhìn thấy rõ những
đường nét góc cạnh của gương mặt cậu. Cả gương mặt ấy căng cứng lên. Dường như
cậu đang cố kìm nén điều gì đó.
Quỳnh Băng chậm rãi đứng lên, nó không dám nhìn thẳng vào
đôi mắt Gia Huy. Nhưng nó biết rằng đôi mắt ấy đang soái sâu vào nó như muốn
nhìn thấu tâm can nó.
Gia Huy nhìn Quỳnh Băng với một đôi mắt cực kỳ phức tạp và
khó dò.
_ Cậu đến đây làm gì?- Việt Hoảng đứng hẳn lên hỏi Gia Huy.
Trong chất giọng ấy, người ta có thể nghe thấy sự tức giận.
_ Cậu ở đây được, tại sao tôi lại không thể ở đây?- Gia Huy
hỏi ngược lại Việt Hoàng nhưng cậu vẫn nhìn Quỳnh Băng.- Quỳnh Băng! Chúng ta
nói chuyện với nhau được không?
Quỳnh Băng ngạc nhiên. Nó ngẩn đầu lên nhìn Gia Huy. Gia Huy
muốn nói chuyện với nó? Tại sao? Tại sao không phải là sớm hơn? Tại sao lại là
lúc này? Chẳng lẽ cậu muốn nó bị biến thành trò đùa trước mặt cậu lần nữa sao?
_ Tôi không có gì để nói với cậu! Trò đùa của cậu, tôi không
chơi nổi đâu.
_ Không...
_ Cô ấy là không có chuyện gì để nói với cậu cả.- Việt Hoàng
cắt ngang lời Gia Huy.- Cậu hãy đi đi! Bọn tớ đang ăn tối.
_ Cô ấy có muốn nói chuyện với tôi hay không tự cô ấy biết
rõ. Không cần cậu xen vào. Quỳnh Băng...
_ Tôi đã nói là không rồi!- Quỳnh Băng hét lên.- Tôi không
có gì để nói cả. Đừng có biến tôi thành trò tiêu khiển nữa.
_ Quỳnh Băng...
_ Đủ rồi đấy!- Việt Hoàng túm lấy cổ áo của Gia Huy và cắt
ngang lời của cậu.
_ Việt Hoàng!- Quỳnh Băng thất thanh.
_ Gia Huy! Cậu khiến tôi thấy phát bực đấy. Quỳnh Băng đến với
cậu. Nhưng cậu đã đẩy cô ấy ra. Bây giờ cậu quay lại để làm gì? Cậu đúng là
không thích cô ấy rồi thì thôi tại sao lại không buông tha cô ấy hả?
Gia Huy chậm rãi đưa tay lên và gỡ từng ngón tay của Việt
Hoàng ra khỏi cổ áo mình.
_ Cậu thì hiểu cái quái gì về tôi!- Chất giọng của Gia Huy vẫn
đều đều, nhưng ẩn sâu bên trong giọng nói ấy là cả một sự tức giận.- Lê Việt
Hoàng! Cậu đừng tự cho mình cái quyền phán xét và ngăn cản người khác. Chuyện của
tôi, tôi biết phải làm như thế nào?
_ Chuyện của cậu có liên quan đến Quỳnh Băng?
_ Đó là việc riêng! Cậu không cần biết!
_ Chỉ cần là chuyện của Quỳnh Băng thì tôi không thể làm
ngơ.
_ Đủ rồi đấy!- Quỳnh Băng hét lên.- Hai người thôi đi.
Nói đoạn, Quỳnh Băng tiến về phía Việt Hoàng và Gia Huy.
_ Có gì cậu nói đi!
_ Chúng ta ra ngoài đi!
_ Chúng tôi đang dùng bữa tối!- Chất giọng của Việt Hoàng đã
được đẩy lên đến quãng tám.
_ Chúng ta đi!- Chất giọng của Gia Huy vẫn nhẹ tênh.
Quỳnh Băng bắt đầu tỏ ra bối rối. Có chuyện gì mà Gia Huy lại
không thể nói ở đây cơ chứ? Tại sao lại phải ra ngoài? Rốt cuộc, Gia Huy muốn
nói gì với nó? Nó có nên đồng ý ra ngoài hay không đây?
_ Cô ấy sẽ không đi với cậu đâu!- Việt Hoàng khẳng định chắc
nịch.
_ Lê Việt Hoàng! Cậu tự tin quá đấy!
Dứt câu, Gia Huy nắm lấy tay Quỳnh Băng...
...Trước khi Quỳnh Băng kịp định hình chuyện gì đang xảy ra,
nó đã thấy mình đang dần tiến ra đại sảnh. Phải! Gia Huy đã kéo nó ra khỏi
phòng.
_ Bỏ tôi ra!- Quỳnh Băng kêu lên.- Cậu làm trò gì vậy? Bỏ
tôi ra!
_ Tôi đã nói là chúng ta cần ra ngoài nói chuyện rồi mà.- Vừa
kéo Quỳnh Băng đi, Gia Huy vừa lên tiếng.
_ Trần Gia Huy!
Vừa hét lên, Quỳnh Băng vừa dùng hết sức lực của mình để
vung tay của nó ra khỏi bàn tay thép của Gia Huy...
...Gia Huy dù cầm tay nó rất chặt, nhưng cậu không dám làm
nó đau nên vì vậy, tay nó vùng thoát khỏi tay cậu một cách dễ dàng. Cậu vội
quay lại và thấy nó ngùn ngụt lửa giận.
_ Rốt cuộc cậu muốn cái gì nữa đây? Tôi không phải là con rối
của cậu để cho cậu thích kéo đi đâu thì kéo, thích đối xử như thế nào cũng được.
_ Quỳnh Băng! Tớ...
_ Tớ, tớ cái đầu cậu! Hơn hai tháng rồi, cậu vẫn tiếp tục muốn
biến tôi thành con rối sao?- Nước mắt của Quỳnh Băng bắt đầu rơi.- Cậu tàn nhẫn
lắm! Hơn hai tháng trước, chỉ có tôi và cậu. Còn lần này...cậu muốn cho bàn dân
thiên hạ biết tôi ngu ngốc đến mức nào...phải không? Cho dù cậu có chuyện gì muốn
nói...với tôi đi chăng nữa...cậu cũng không thể tùy tiện kéo tôi đi như một con
búp bê như vậy. Quyền quyết định đi hay không...là ở tôi cơ mà.
Vừa dứt câu, Quỳnh Băng đã vụt chạy thẳng ra giữa đại sảnh.
Không chần chừ, Gia Huy vội đuổi theo nó.
_ Quỳnh Băng! Quỳnh Băng! Nghe tớ nói đã.
Gia Huy càng kêu, Quỳnh Băng càng ra sức chạy nhanh hơn. Nó
không muốn nghe Gia Huy nói gì vào lúc này cả. Nó thật sự cảm thấy rất rối loạn.
Nó vội đẩy cánh cửa kính nặng trìu trĩu ra, gió từ bên ngoài thổi vào kèm theo
đó là những giọt nước mưa lạnh buốt bay vào người nó như những mũi kim nhọn hoắc
đâm vào người, thế nhưng nó mặc, nó vẫn quyết chạy.
_ Quỳnh Băng! Nghe tớ nói đã!- Gia Huy đã đuổi kịp Quỳnh
Băng. Vừa nắm tay nó, cậu vừa hét lên (chả là tiếng mưa át tiếng nói)
_ Tôi không muốn nghe!- Quỳnh Băng cũng hét lại.- Cậu đừng
có biến tôi thành trò cười nữa được không hả?
Nói rồi Quỳnh Băng đẩy Gia Huy ra và nó chạy vào màn mưa...
...Vậy là cuộc rượt đuổi dưới mưa diễn ra ở trong sân nhà
hàng. Người trước, kẻ sau, cả đều nổ lực chạy thật nhanh...Và sau một hồi chạy
cật lực, Gia Huy đã nắm được tay Quỳnh Băng, cậu xoay người nó lại và giữ chặt lấy
nó. Lần này, cậu nhất định không để cho nó chạy thoát một cách dễ dàng.
_ Nghe tớ giải thích đã Quỳnh Băng! Mọi chuyện không...
_ Buông tôi ra! Tôi không muốn nghe cậu nói.
Cả gương mặt Quỳnh Băng ướt đẫm. Không biết là vì mưa hay là
vì nước mắt nó đang rơi không ngừng, không ngừng nữa...
_ Không! Tớ không buông! Cậu nhất định phải nghe tớ nói. Mọi
chuyện không như cậu nghĩ đâu.
_ Trần Gia Huy! Buông tôi ra!- Quỳnh Băng cố vung tay ra khỏi
hai bàn tay đang xiết chặt của cậu.- Tôi đã chờ cậu giải thích hơn hai tháng
nay rồi. Giải thích rằng cậu không hề cố ý chọc tôi. Rằng tôi không phải là một
con ngốc. Rằng tất cả mọi chuyện không như tôi nghĩ. Nhưng cậu đã không giải
thích bất kỳ điều gì cả. Chẳng lẽ cậu ép tôi phải là người giải thích sao? Tôi
là con gái mà! Dù tôi không đẹp nhưng tôi cũng có quyền kiêu hãnh vì điều đó chứ.
Dù tôi không sắc sảo nhưng tôi cũng không ngu đến mức vứt bỏ lòng tự trọng của
mình để đến giải thích với cậu về một chuyện khiến tôi không đủ can đảm nhìn mặt
cậu.- Vừa nói, nó vừa đẩy vào ngực Gia Huy.- Tại sao cậu lại không hiểu điều đó
và đến giải thích cho tôi rằng mọi chuyện đều ổn? Cậu có biết là hơn hai tháng
qua tôi phải sống như thế nào không? Tôi đã phải sống trong sự dè bĩu của lũ bạn.
Bọn chúng nói rằng tôi trèo cao, bọn chúng nói rằng tôi bị cậu đá như thế là
đáng đời. Cậu có biết khi đó, chỉ cần một câu nói của cậu thôi là đủ xoay chuyển
tình thế rồi không? Cậu có biết không? Cậu nói đi chứ!
Nói!? Gia Huy phải nói gì bây giờ khi mà tất cả những gì Quỳnh
Băng nói hoàn toàn đúng? Hơn hai tháng qua, nó đã sống trong sự dè bĩu của mọi
người thế mà cậu, nhân vật chính lại không hề hé răng gì cả. Không phải là cậu
không muốn giúp nó đâu, mà cậu không thể giúp nó được. Bản thân cậu, cậu lo cho
mình còn chưa xong, tính mạng thì có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào thì cậu
làm sao có thể ra mặt giúp nó được đây?...Nhưng...lúc này đây, cậu không muốn mất
nó. Cậu đúng là như Việt Hoàng nói, không để nó tiến lại gần nhưng cũng không để
nó rời xa mình. Định mệnh! Tất cả thuộc về định mệnh chăng? Và nếu đã là định mệnh
rồi thì không ai có thể thay đổi được bất kỳ điều gì. Chúng ta buộc phải tuân
theo sự sắp xếp của nó. Nhưng nếu có thể, Gia Huy vẫn muốn thay đổi định mệnh của
mình. Đó là cậu sẽ gặp lại Quỳnh Băng vào một thời điểm khác tươi sáng hơn để cả
hai không phải chịu đau khổ như thế này...
_ Cậu nói đi!- Quỳnh Băng lại hét lên.- Tại sao cậu lại
không nói? Nói đi chứ! Chẳng lẽ một câu cậu cũng không nói được sao? Trần Gia
Huy! Tôi gh...
Trước khi Quỳnh Băng hoàn tất câu nói của mình, Gia Huy đã đặt
môi mình lên đôi môi mềm của nó. Nụ hôn đầu đời đến với nó quá nhanh khiến nó mở
căng mắt ra nhìn và trong nhất thời nó không nghĩ được gì cả...Cố níu giữ lại
chút tỉnh táo, nó bắt đầu khánh cự để vùng thoát khỏi Gia Huy...
...Nhưng Gia Huy đã nhanh hơn nó, cậu giữ thật đôi tay nó và
vẫn tiếp tục hôn nó những nụ hôn thật sâu...Và rồi tay nó cũng thôi kháng cự. Một
cách nhẹ nhàng, Gia Huy vòng một tay qua ôm eo nó, tay còn lại ôm lấy bờ vai của
nó...Nụ hôn ấy của cậu như muốn kéo dài mãi, nó mang theo biết bao nhiêu niềm
thương nỗi nhớ và cả những đau đớn đang chất chứa mỗi lúc một dày thêm...
...Gia Huy chậm rãi buông Quỳnh Băng ra. Nó thất thần nhìn
Gia Huy. Thật sự lúc này đầu óc nó đã đặc nghẽn rồi, nó không thể nào nghĩ được
điều gì cho ra hồn nữa. Nó đưa cặp mắt đang mất hồn của mình nhìn Gia Huy. Và
nó nhận ra rằng đôi mắt ấy của cậu chất chứa bao nhiêu là nỗi đau, bao nhiêu là
niềm thương nhớ, nó thấy được từ đáy mắt cậu đang thắng lên tia hạnh phúc nữa.
_ Quỳnh Băng!- Gia Huy chậm rãi cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của
Quỳnh Băng.- Anh xin lỗi! Anh rất muốn giúp em, nhưng lại không thể. Anh cũng rất
đau lòng khi phải chứng kiến và nghe thấy em bị dè bĩu. Tha lỗi cho anh nhé! Được
không?
“Anh”! Gia Huy vừa nói gì ấy nhỉ? Cậu xưng anh với nó? Chắc
là nó nghe nhầm thật rồi! Còn nữa, lý do khiến cậu không thể giúp nó liệu có
liên quan đến sự thật mà Việt Hoàng nói rằng chưa tới thời điểm nó nên biết
không? Trời ơi! Đầu óc nó lộn tùng phèo lên rồi. Cứ như thế này chắc nó điên mất.
Váng vất nói thấy chóng mặt và...lạnh quá!
_ Quỳnh Băng! Làm người yêu của anh nhé?
Sock nặng! Nó sock nặng thật rồi! Gia Huy vừa tỏ tình với
nó. Và đây là lời tỏ tình thứ hai nó nhận được trong buổi tối ngày hôm nay. Sao
ông trời lại thích trêu ngươi nó như thế chứ?! Nó đưa đôi mắt lúc này đang mở
căng hết cỡ nhìn Gia Huy với hy vọng tìm kiếm được một chút đùa cợt nào đó trên
gương mặt của cậu. Nhưng điều đó là bất khả thi. Hít một hơi thật sâu, nó lên
tiếng.
_ Trần...Gia Huy! Tôi không thích...đùa với cậu đâu.
_ Anh không đùa!- Chất giọng của Gia Huy đầy nghiêm túc.- Những
lời anh nói đều là thật! Làm người yêu của anh, được không?
Nó vẫn nghệch mặt ra đó.
_ Nếu em cần thời gian, anh sẽ chờ!- Gia Huy mỉm cười.
Nói đoạn Gia Huy buông tay nó ra và chậm rãi bước đi...
...Màn mưa mỗi lúc một dày hơn làm lu mờ nhân ảnh phía xa dù
khoảng cách giữa Quỳnh Băng và Gia Huy là không mấy xa. Mình nó đứng đó với biết
bao nhiêu cảm xúc đan xen vào nhau. Nó thích Gia Huy nhiều lắm, nhiều đến độ nó
cũng không thể nào hiểu hết được. Nhìn thấy Gia Huy cô độc như vậy tim nó nhói
đau vô cùng. Nó muốn được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu. Sẽ không còn nữa một
Gia Huy lạnh lùng, cô độc và mang nhiều nỗi buồn đau. Nó muốn cậu hạnh phúc...
...Quỳnh Băng vội lao về phía Gia Huy. Nhân ảnh mỗi lúc một
mờ dần đi và nó không hề muốn điều đó một chút nào cả. Nó chạy hết tốc lực...Và
trời không phụ lòng người. Nó đã ôm được Gia Huy rồi.
_ Đừng đi!- Chất giọng của Quỳnh Băng vỡ òa trong bao nhiêu
là cảm xúc.
...Một cách chậm rãi, Gia Huy gỡ tay Quỳnh Băng ra rồi cậu
quay về phía nó...
...Đôi mắt ngấn lệ, Quỳnh Băng ngẩn mặt lên nhìn Gia Huy.
_ Đừng đi! Hãy ở bên cạnh em được không?
Thật nhẹ nhàng, Gia Huy nghiên đầu xuống và đặt lên môi nó một
nụ hôn tình yêu. Một nụ hôn thật thuần khiết không vướng bận lo âu hay đau khổ
nào cả. Nó mang theo vị mặn của nước mắt hạnh phúc và mang theo vị ngọt thanh
mát của những giọt mưa...
...Hai hơi thở dần quyện hòa vào nhau mang theo đó là biết
bao nhiêu yêu thương nồng thắm. Nụ hôn đến với Quỳnh Băng thật ngọt ngào và thuần
khiết biết bao. Nó khiểng chân lên cao hơi rồi vòng tay qua cổ Gia Huy và ôm cậu
thật chặt. Nó muốn tận hưởng nụ hôn này mãi thôi...
...Một nụ hôn thật sâu và thật lâu! Gia Huy chậm rãi đưa tay
lên ôm eo Quỳnh Băng. Cậu muốn ôm nó thật chặt trong vòng tay của mình. Giờ
đây, cho dù có xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì, cậu cũng sẽ không rời xa nó nữa. Quỳnh
Băng là tất cả của cậu!
...Chậm rãi dịch gương mặt của mình ra, Gia Huy nhìn thật
sâu vào đôi mắt của Quỳnh Băng.
_ Em đồng ý làm người yêu của anh?- Biết thừa câu trả lời của
Quỳnh Băng, nhưng Gia Huy vẫn muốn hỏi. Một nụ cười đẹp như tranh được vẽ lên
gương mặt của cậu.
Quỳnh Băng cúi mặt xuống để giấu đi gò má đang ửng đỏ cả lên
của mình.
_ Cưỡng...hôn người ta rồi...mà còn hỏi câu gì đâu mà...vô duyên
thấy ngán luôn.
Gia Huy bật cười, tiếng cười đầy thích thú và hạnh phúc...
...Phía xa, nơi cách Gia Huy và Quỳnh Băng một màn mưa rất
dày và một lớp kính mỏng, có một chàng trai trẻ đã nhìn thấy tất cả. Những cung
bậc cảm xúc thể hiện rất rõ trên gương mặt của cậu. Buồn. Đau khổ. Tổn thương
và cả ghen nữa. Bàn tay cậu khẽ xiết chặt thành nắm để kìm nén nỗi đau...Đâu đó
trong nhà hàng này văng vẳng một bài hát, bài hát ấy lâu lắm rồi cậu mới nghe lại.
Giai điệu của bài hát không hẳn là vui tươi nhưng cũng không quá buồn. Nhưng
trong lúc này đây, mọi thứ đối với cậu chỉ là một mớ âm thanh hỗn loạn mà thôi.
Ai có thể hiểu được rằng trái tim cậu đang tan nát. “...The only girl I care
about has gone away. Looking for a brand new start. But little does she know
that when she left that day. Along with her she took my heart...”
See u next chap