Bà chủ đã kinh doanh nhà trọ ở đường cái này đã gần hai mươi năm, nhưng gần đây, rất nhiều quan binh đi lại trên đường cũng khiến bà trở nên rụt rè hơn. Nghe nói là truy bắt một tên cường đạo. Nhưng, coi như trộm quốc bảo của hoàng đế lão gia thì tình thế cũng chẳng cần phải như bây giờ. Hơn nữa không điều động người quan phủ mà giống như người trong quân đội. Mọi người đều biết, nửa số binh mã trong thiên hạ đều thuộc về Vĩnh Khang vương gia, tên trộm này nhất định đã đắc tội với người trong nhà này nên mới dẫn đến sóng to gió lớn như vậy.
Chỉ là, bà cũng chỉ nhìn ra cửa sổ hai lần, người làm ăn, yên ổn là trên hết.
“Bà chủ.”
Một tiếng kêu, khiến bà tỉnh lại. Bà quay đầu lại, không kịp đề phòng chạm vào đôi con ngươi, lập tức ngẩn người tại đó.
“Bà chủ.” Người tới lại kêu một tiếng.
Thiếu niên lang thật tuấn tú! Bà chợt tỉnh lại, “A, khách quan, muốn ở trọ sao?”
Người tới cười một tiếng, lấy ra từ trong ngực một đĩnh bạc, “Hai gian phòng.”
Bà chủ này chú ý phía sau hắn có một nam một nữ đi theo, nam tử giống như người làm, nữ tử che mặt bằng khăn lụa, nhưng nhìn dáng người và cử chỉ bên ngoài kia là biết đây là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp.
“Được, xin mời đi theo ta.”
Trước khi rời khỏi phòng khách, bà dặn dò, phân phó mọi việc lại một lần nữa. Y phục thiếu niên bất phàm, nhưng lại không kiêu ngạo, khiêm tốn lễ độ, thật sự là hiếm thấy ở độ tuổi thanh niên. Ai, nếu bà trẻ hơn hai mươi tuổi. . . . . .
Đóng cửa lại, thiếu niên khẽ thở dài một hơi. Bị phái nữ có dáng vẻ như vậy nhìn chòng chọc thật đúng là không quen.
“Lý huynh, Liễu cô nương, đã một ngày đường trốn chạy, hai người cũng sớm nghỉ ngơi thôi. Phòng của ta ở cách vách, sẽ không quấy rầy hai người.” Hắn nhẹ thi lễ, muốn lui ra.
“Xán Nhược “ Lý Giám gọi hắn.
Hắn nghiêng đầu, đôi con ngươi sóng sánh nước khó hiểu nhìn lại hắn.
Trong lòng Lý Giám có một loại cảm giác khác thường, nhưng không đợi hắn bắt được liền biến mất.
“Cám ơn ngươi.” Hắn thật lòng nói. Dọc theo con đường này, may mắn là có Thẩm Xán Nhược, bọn họ mới có thể nhiều lần tránh khỏi binh lính theo đuổi. die.nd/anl'eq.uyd[on Theo tình hình hiện tại mà nói, thuật dịch dung của Thẩm Xán Nhược vô cùng hoàn hảo, khiến cho bọn họ không cần phải chém giết để đi qua các trạm kiểm soát trên đường. Dù sao đều là thuộc hạ của phụ vương, đã từng cùng nhau đẫm máu trên chiến trường, nếu thật sự phải đánh, làm sao hắn có thể ra tay được.
Thẩm Xán Nhược nghe vậy, lông mày, đuôi mắt uốn thành đường cong mềm mại, tựa như vầng trăng trên bầu trời:“Không phải là bằng hữu sao? Nói mấy lời này làm gì.”
Vào đêm. Nhà trọ vang lên tiếng đập cửa ồn ào, lại còn có tiếng binh khí chạm vào nhau.
“Ai thế? Đêm hôm khuya khoắt có định để cho người ta ngủ hay không!” Bà chủ tức giận mở cửa, bị binh sĩ vọt vào trong, sợ hãi tắt tiếng.
“Bà chủ, có thấy người này không?” Thủ lĩnh lấy ra một bức họa.
Bà chủ nhìn: “Không có.” Bộ dáng tên cường đạo này thật khí phái. . . . . .
“Người trong nhà trọ này là những người như thế nào?”
“Đều. . . . . . Đều là tiểu thương hành tẩu trên giang hồ.”
Thủ lĩnh liếc bà, vung tay lên: “Lục soát!”
Thấy binh lính muốn xông vào gian phòng của thiếu niên tuấn tú, bà chủ liền vội vàng tiến lên nói: “Khách quan ở trong phòng này tuyệt đối không phải là tên cường đạo đó, ta có thể bảo đảm.”
“Ngươi?” Thủ lĩnh khinh miệt cười lạnh, “Ngươi nghĩ mình là ai mà có thể làm người đứng ra bảo đảm? Tránh ra!” Hắn lập tức đẩy bà chủ ra, hô lớn: “Phá cửa.”
“Két” cửa tự mở từ bên trong, Thẩm Xán Nhược mặc mỗi một chiếc áo, không nói một lời, nhìn người ngoài cửa, lại khiến cho những binh sĩ đang xông lên trước không khỏi lui trở về.
Cuối cùng, thủ lĩnh cũng là người từng trải việc đời, thầm nghĩ nói: không biết lai lịch người này ra sao? Người này có khí chất phi phàm, cẩn thận vẫn hơn.
Hắn chắp tay, “Xin hỏi công tử họ gì?”
“Thẩm.”
Thẩm. . . . . . Thủ lĩnh nghĩ đến một họ...!, “Xin hỏi công tử có phải cùng nhất phẩm Thẩm thừa tướng đương triều. . . . . .”
“. . . . . . Không quen không thân.”
Thủ lĩnh than thầm một tiếng, “Tại hạ chỉ là thi hành công vụ, xin công tử giúp đỡ.”
Thẩm Xán Nhược nói: “Ta cũng không muốn làm khó ngươi, chỉ là trong nhà có gia quyến, không tiện quấy nhiễu, xin trưởng quan có thể cho một người đi vào thôi được không?”
Thủ lĩnh suy nghĩ một chút liền đồng ý.die.n/da;n'l.equ/yd'on Thẩm Xán Nhược nghiêng người sang, để cho hắn đi vào.
Bên trong nhà vẻn vẹn chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ, bóng người mông lung sáng rõ.
Màn giường khẽ nhúc nhích, thủ lĩnh vén lên một góc, một đôi mắt giật mình nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, sợ hãi nhìn hắn. Mặc dù gò má đã bị khăn che mặt bao lại, nhưng chỉ thấy mùi hương kia là biết đây là một mỹ nhân như hoa.
“Trưởng quan.”
Hắn hốt ha hốt hoảng hoảng thả màn xuống, đi ra ngoài cửa, “Đi.”
Nhà trọ yên tĩnh trở lại, Thẩm Xán Nhược nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể xuống.”
Một người nhảy từ trên xà ngang xuống, không phải là Lý Giám hay sao.
Hắn ném cho Thẩm Xán Nhược một cái áo khoác “Đột nhiên chạy tới mà không mặc thêm áo.”
“Đâu kịp mặc chứ.” Thẩm Xán Nhược cười cười, mở cửa sổ.
“Cửa ở bên kia.” Lý Giám nhắc nhở.
Hắn phất tay một cái, “Ta cũng không thể để cho người ta nhìn thấy mình lại tặng một đại mỹ nhân cho người làm, còn mình lại một mình trong phòng được.” Hắn tung người một cái, biến mất ở trong bóng đêm.
Lý Giám cười lắc đầu, mãi sau mới nhớ tới Liễu Tâm Di vẫn còn ở trên giường, vội vàng tiến lên vén màn lụa.
“Lý lang!” Liễu Tâm Di nhào vào trong ngực hắn.
Ngủ một giấc đầy đủ, tinh thần và thể lực cũng khôi phục. Khi Thẩm Xán Nhược xuất hiện từ cửa sổ thì thấy Liễu Tâm Di đang hầu Lý Giám rửa mặt. die,nd/anl;e'quy.do/n Hắn thầm than một tiếng, không hổ là thế tử, đến đâu cũng không thể bỏ thói quen có người hầu hạ.
Lý Giám bên kia đang nâng tay Liễu Tâm Di: “Vất vả cho nàng rồi.”
Liễu Tâm Di tựa vào trong ngực hắn: “Chỉ cần cùng Lý lang ở chung một chỗ, vĩnh viễn đều không cảm thấy khổ cực.”
Rõ ràng rất đẹp đôi, lại bị số phận trêu ngươi, Thẩm Xán Nhược lấy tay đóng cửa sổ lại, để cho bọn họ thêm chút thời gian.
Qua một lúc lâu, hắn mới làm bộ như mới tới, trang điểm lại cho Lý Giám. Hắn từng nghĩ sẽ làm mặt nạ da người mỏng, nhưng chế tác rất phức tạp, đoạn đường này bôn ba, không có cơ hội, đành phải thôi.
“Tâm Di, nàng nói với bà chủ một tiếng, bưng đồ ăn lên là được.”
Liễu Tâm Di đáp một tiếng, đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Ngươi thật có phúc khí.” Thẩm Xán Nhược than một tiếng, “Không biết đến lúc nào ta mới có một hồng nhan tri kỉ như vậy. . . . . .”
Lý Giám nghe vậy tim hơi ngừng lại, gượng cười nói: “Với nhân phẩm của Xán Nhược, nhất định sẽ được như ý nguyện.”
Thẩm Xán Nhược vừa bôi thuốc lên mặt hắn, vừa nói: “Ta nào có được may mắn như Lý huynh. Liễu cô nương quốc sắc thiên tư, còn có thể không quản vất vả mà cùng chung hoạn nạn với Lý huynh, tình cảm này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
Lý Giám nói: “Ngươi sẽ có.”
Thẩm Xán Nhược nâng mắt, chạm vào ánh mắt của hắn, ngẩn ra, rất nhanh tỉnh táo lại. Hắn buông đồ trong tay xuống, “Được rồi.”
Lý Giám cũng tỉnh lại, vừa rồi hắn suy nghĩ gì vậy?
Hai người trong phòng lập tức nhìn nhau, chẳng nói gì, không khí dường như ngừng lại.
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Đúng lúc này, chẳng biết tại sao, quán trọ lại náo loạn cả lên, giọng của Liễu Tâm Di xen lẫn trong đó, dường như rất sợ hãi.
Lý Giám dẫn đầu mở sập cửa xông ra ngoài, một cái lâu liền nhìn thấy mấy tên vô lại vây lấy Liễu Tâm Di mà đùa giỡn, một đống người vây quanh, nhưng không có một ai chìa tay giúp đỡ, có mộtvài người còn hùa theo.
Hắn đang muốn ra tay, một đôi tay mạnh mẽ giữ hắn lại.
“Ngươi không thể đi.” Thẩm Xán Nhược trầm giọng nói.
Lý Giám giận dữ hỏi: “Ngươi bảo ta nhẫn nhịn?”
“Ngươi không thể để lộ hành tung, nếu không thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
“Ta không làm được!”
“Không làm được cũng phải làm!”
“Nàng không phải là nữ nhân của ngươi, đương nhiên ngươi có thể không quan tâm!”
Thẩm Xán Nhược biến sắc, hắn đè nén cảm xúc, ra tay nhanh như điện điểm huyệt Lý Giám.
“Ngươi thả ta ra ──”
Thẩm Xán Nhược nhảy từ trên gác xuống, đứng giữa mấy tên côn đồ. Trong thời gian chớp mắt một cái, hắn quật ngã tất cả, mang Liễu Tâm Di trở lại.
Hắn đẩy Liễu Tâm Di vào trong ngực Lý Giám, “Giữ người của ngươi đi.”
“Xán Nhược. . . . . .”
Hắn không quay đầu lại, rời đi.
“Thẩm Xán Nhược, ngươi giải huyệt cho ta!”