Hai người cùng mặc áo trắng, kiếm quang sáng quắc loé trong rừng xanh, chói mắt người khác.
Bạch Thiên Hạc kiếm khí tung hoành, nhưng lại phiêu dật mà xuất trần, mơ hồ có phong phạm Đạo gia.
Thẩm Xán Nhược tuy còn trẻ, kiếm chiêu cũng mạnh mẽ, phóng khoáng, quả thực cũng là phong phạm danh gia.
Bên này giàu kinh nghiệm, tấn công mọi chỗ, bên kia tỏa ra hào quang, ngăn chặn từng bước.
Trong khoảng thời gian ngắn, nhưng lại không thể nhìn ra ai hơn ai.
Lý Giám càng nhìn càng kinh hãi, Liễu Tâm Di nhẹ giọng hỏi: “Lý lang, Thẩm công tử sẽ thắng chứ?”
“Từ nhỏ Bạch Thiên Hạc đã học nghệ ở Võ Đang, là đệ tử chưởng môn Liêm đạo trưởng, đứng đầu về võ nghệ trong các đệ tử tục gia. Còn Xán Nhược nếu ta đoán không lầm, sư môn của hắn là....”
Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Tôn sư là vị tiền bối nào của Thiên Cơ môn vậy?” Bạch Thiên Hạc hắng giọng hỏi.
Thẩm Xán Nhược cười một tiếng, “Bạch tổng quản đúng là có mắt.”
Trong lúc nói chuyện, hai người lại đánh hơn mười chiêu.
Lý Giám giải thích với Liễu Tâm Di: “Ngày xưa Thiên Cơ môn xưng hùng Bắc võ lâm. Vì muốn giá họa cho chủ nhân Hạnh Hoa Lâm mà Thiên Cơ lão nhân không tiếc sát hại đệ tử bổn môn, bị tiền chưởng môn phái Võ Đang, Sĩ Dương đạo trưởng một câu nói toạc ra, không còn mặt mũi trên giang hồ. Nghe nói về sau Thiên Cơ lão nhân chết dưới tay chủ nhân Hạnh Hoa Lâm, Thiên Cơ môn cũng bị diệt trong một đêm. Xán Nhược học được võ công Thiên Cơ môn tinh thuần như thế từ đâu vậy?”
Lúc này, chợt nghe tiếng binh khí đụng vào nhau, Lý Giám giương mắt nhìn lên, thấy kiếm va vào nhau trên không trung mà gãy, nhưng hai người, không ai có xu thế lui bước. Bạch Thiên Hạc quăng kiếm trên mặt đất, trực tiếp đẩy chưởng về trước.
Khá lắm Thẩm Xán Nhược, thấy tình cảnh này mà không hoảng hốt chút nào, cũng xuất chưởng nghênh đón.
Hai người rơi xuống đất, người không nhúc nhích, nội lực như sóng lớn mãnh liệt đánh liên tục về phía đối phương.
“Không ổn!” Lý Giám nắm chặt tay thành nắm đấm, trên mặt đầy lo lắng.
Liễu Tâm Di nói: “Liều mạng dùng nội lực, giết địch một vạn tự tổn 3000, Thẩm công tử có thể thắng được không?”
Ánh mắt Lý Giám chợt lóe, liếc người bên cạnh.
Liễu Tâm Di nhìn hai người trong sân, cau mày.
Lý Giám nghĩ: Tâm Di cũng hiểu võ sao? Sao chưa từng nghe nàng nói bao giờ.
Bởi vì dùng nội lực mà trên người hai người bên kia dần dần toát ra khí trắng, trán Bạch Thiên Hạc bắt đầu toát mồ hôi hột. Mà Thẩm Xán Nhược, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi chút nào.
“Ai nha!” Liễu Tâm Di hô nhỏ một tiếng, cơ hồ không thể nghe được.
Nhưng Lý Giám nghe thấy. Thật ra thì lòng hắn cũng giống như lửa đốt vậy. Kinh nghiệm của Thẩm Xán Nhược khi gặp địch còn ít, không hiểu được lúc nào tán lực thì tốt lại cũng không chuẩn bị tích lũy công lực phía sau. diê.nda/n'e.quy/do.n Trận này, chỉ sợ hắn sẽ thua thiệt.
“A a a ──!” Đột nhiên Bạch Thiên Hạc nổi điên thét lên, dường như tóc hắn bị lực lượng nào đó kéo thẳng.
Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, một bóng người bay ra ngoài.
“Xán Nhược!” Lý Giám thấy rất rõ, đang đứng mà lại có cảm giác long trời lở đất. Xán Nhược, ngàn vạn lần ngươi không được xảy ra chuyện!
Thẩm Xán Nhược nặng nề ngã xuống đất, bị Lý Giám xông tới ôm lấy.
Giọng nói Lý Giám run run, “Xán Nhược, Xán Nhược.”
“Thả ta xuống. . . . . .”
“Nhưng. . . .”
Mặc dù sắc mặt Thẩm Xán Nhược trắng bệch, nhưng vẫn giãy dụa đứng lên.
Trong Ngự lâm quân có người muốn tiến lên, lại bị Bạch Thiên Hạc ra dấu tay ngăn cản.
“Để cho bọn họ đi.”
Máu từ khóe miệng hắn tràn ra, rơi xuống y phục, nhuộm thành những đóa hoa tươi đẹp.
Thẩm Xán Nhược chắp tay, “Đa tạ Bạch tổng quản thành toàn.”
Hắn ưỡn thẳng lưng, bước về phía trước.
Lý Giám cùng Liễu Tâm Di theo hắn, từ trong lớp bao vây chặt chẽ của Ngự lâm quân, từng bước một đi ra ngoài.
Bạch Thiên Hạc nhìn chòng chọc bóng dáng kia, phun ra một ngụm máu, thân thể cứ như vậy té xuống.
“Bạch tổng quản, Bạch tổng quản. . . . . .”
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Cho đến khi không nhìn thấy những người đó, Liễu Tâm Di mới khẽ thở ra một hơi, “Thật đúng là ngàn cân treo sợi tóc ── Thẩm công tử!”
Thân thể Thẩm Xán Nhược mềm nhũn ngã xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt, đôi tay Lý Giám ôm lấy hắn.
“Oẹ ──” Thẩm Xán Nhược khạc ra máu đen. Liễu Tâm Di cầm cổ tay hắn, “Kinh mạch của hắn bị nội thương rất nặng, mới vừa rồi lại dùng nội lực áp chế. . . . . .”
Lý Giám nhìn người trong ngực, chợt đứng lên, “Tâm Di, nàng trở về phòng trọ trước đi”
“Lý lang!”
“Đừng nhiều lời, ta muốn tìm đại phu cho hắn!”
“Vậy sẽ để lộ hành tung ──”
“Ta không quản được nhiều vậy, hiện tại Xán Nhược quan trọng nhất!”
Liễu Tâm Di vươn tay, gọi mãi cũng không quay lại, người đã biến mất ở phía trước.
Lý Giám ôm Thẩm Xán Nhược, chạy trong trấn nhỏ. Hắn dùng lực gõ cửa tiệm: “Có đại phu không, ra ngoài nhanh lên một chút!”
Trong tiệm truyền ra tiếng phụ nữ bực mình: “Gõ cái gì mà gõ, đại phu đã đến khám bệnh tại nhà rồi!”
Lý Giám cắn răng một cái, lại chạy đi tìm chỗ khác.
Trong miệng Thẩm Xán Nhược không khô ra máu, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
“Xán Nhược, đệ kiên trì một chút nữa, sẽ tìm được đại phu rất nhanh thôi.”
Lý Giám trực tiếp đá văng cửa ra, lão đại phu chậm rãi ngẩng đầu lên, “Đại phu không có ở đây.”
“Không phải là lão sao?”
Lão đại phu ra vẻ bừng tỉnh, “Ngươi cũng biết sao, thế sao không gõ cửa?” Hắn lại cúi đầu lần nữa.
Lý Giám đè nén ham muốn bóp chết đối phương, lùi ra ngoài cửa lần nữa, cong đốt ngón tay gõ mấy cái, giữa kẽ răng nặn ra một câu: “Xin hỏi đại phu có ở đây không?”
Lão đại phu đứng lên, “Trước tiên buông hắn xuống.”
Sau khi chẩn mạch, lão đại phu lắc đầu, không ngừng than thở. die/nda;n/eq;uyd0n Tim Lý Giám cũng nhảy lên tận cuống họng, hắn nắm lão đại phu: “Đại phu, lão nhất định phải cứu hắn, lão muốn cái gì ta cũng cho lão.”
Lão đại phu im lặng đứng lên, nhấc bút lên, trên giấy viết một hàng chữ rồng bay phượng múa: “Ba chén thuốc một lần, một ngày ba lần.”
“Đại phu, hắn ──”
Lão đại phu thở dài, nhìn hắn một hồi, đột nhiên bật cười, “Hắn không sao. Ngươi ôm hắn chạy như điên như vậy lại giúp đả thông huyết mạch của hắn. Trong mười ngày tới, ngày nào cũng phải dùng nội lực khơi thông huyệt đạo cho hắn, uống thuốc và châm cứu thêm là sẽ không sao.”
“Cám ơn đại phu!” Lý Giám cực kỳ vui mừng.
Nhìn Lý Giám cẩn thận ôm Thẩm Xán Nhược rời đi, lão đại phu thở dài nói: “Nghiệt duyên ôi nghiệt duyên. . . . . .”
“Công tử biết bọn họ sao?”
Một thanh niên mặc xiêm áo màu xanh nhạt nhấc màn vải lên, từ sau nhà chính đi ra. Trên mặt hắn mang theo nụ cười tự nhiên, ngây thơ, khiến ai gặp hắn cũng đều không nhịn được sinh lòng thương tiếc.
“Không biết.” Lão đại phu dọn dẹp đồ trên bàn, âm thanh cùng dung nhan kia của hẳn thật chả liên quan gì đến chữ trẻ tuổi cả.
“Không biết?” Thanh niên kinh ngạc trợn đôi mắt như lưu ly. “Vì sao công tử lại cho người nọ ăn đan dược trân quý như vậy, còn không cho người ta biết?”
“Ngu ngốc, vậy sẽ tiết lộ hành tung, ngươi muốn người giang hồ đuổi theo phía sau à, mà mặc kệ cũng không được?” Lão đại phu lại thở dài một cái, die/nd4nl3qu/yd0n “Xem ra cũng không thể đợi ở đây được rồi.”
“Tốt quá! Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái địa phương quỷ quái này rồi !” Thanh niên tung tăng nhảy dựng lên, hắn kéo tay lão đại phu, nhẹ nhàng lắc lắc, “Công tử có thể đồng ý Lục Y một yêu cầu không?”
“Không phải ngươi lại muốn gương mặt già này nữa chứ.” Lão đại phu cười nói.
“Công tử đồng ý Lục Y sao!” Lục Y kiên trì không ngừng nũng nịu.
Lão đại phu mỉm cười, ánh mắt của hắn nhàn nhạt màu hổ phách.