Năm 2030, nước Z, thành phố C
Tiếng nhạc ồn ào vang lên bên bờ sông Hoàng Phổ. Những ngọn đèn dần được thắp lên. Dòng sông Hoàng Phổ cuồn cuộn chảy. Đây ắt hẳn sẽ là một đêm náo nhiệt .
Trong một góc khuất quán bar Thiên Hoa, một hồng y nữ tử lười biếng dựa lưng vào thành ghế sopha, tay đung đưa ly rượu Chile thượng hạng. Phượng mâu trong suốt nhiễm ý cười đùa giỡn, đôi môi đỏ khẽ hé mở. Quả là yêu nghiệt!
“Không nghĩ tới ngươi cũng có nhã hứng tới đây uống rượu.” Một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, trong không khí náo nhiệt đích xác là không nổi bật nhưng lại lọt vào tai Diệp Y Song không sót một chữ. Khóe môi nhếch lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, Diệp Y Song nghiêng người cười đùa nhìn Mộc Thiên An.
“Ngươi nghĩ sao?”
“Chắc hẳn ở đây không có thứ gì đáng giá để ngươi chơi đùa, trừ...mạng người” Mộc Thiên An nhướn mi, đôi mắt hạnh đào khẽ lướt nhìn đám đông. Nàng không nghĩ Diệp Y Song tới đây để cướp bảo vật. Ở đây thì có gì chứ ngoài mấy chai rượu hiếm. Mà Diệp Y Song cũng đâu có nghèo đến nỗi phải đi cướp rượu để uống. Đáp án dĩ nhiên là nàng ấy đến đây để đoạt mạng người.
Diệp Y Song nhấp nháp ly rượu, từ chối cho ý kiến. Mộc Thiên An là tri kỷ của nàng, nàng cũng không ngạc nhiên khi nghe nàng ấy đoán trúng mục đích của nàng. Hơn nữa, nàng cũng chẳng muốn che giấu làm gì. Biết thì biết thôi!
Mộc Thiên An thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Diệp Y Song, bình thản chờ đợi cuộc vui.
Không biết 'con mồi' của Diệp Y Song sẽ là ai đây? Thật là biết cách làm người ta hồi hộp.
“Phựt” Tiếng động kỳ quái vang lên, âm nhạc bất chợt dừng lại. Không gian khôi phục yên ắng trong ít phút thì những tiếng chửi rủa cũng dần xuất hiện.
“Cái quái gì đang xảy ra vậy?”
“F*ck, nhạc đâu rồi?”
“Quán này muốn dẹp tiệm phải không?”
...bla...bla...bla...
Mộc Thiên An khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn sang kẻ đang lười biếng uống rượu bên cạnh. Nàng chắc chắn là do Diệp Y Song làm, nhưng...nàng ấy làm khi nào?
“Ngạc nhiên sao? Mấy trò vặt vãnh thôi, để ý làm gì.” Âm thanh không sao cả của Diệp Y Song vang lên bên tai bỗng dưng làm Mộc Thiên An thấy lạnh cả người. Kỹ xảo này đâu phải chỉ cần làm đạo chích là sẽ có. Trình độ như vậy...thật giống như sát thủ
Nghĩ thôi mà Mộc Thiên An đã lạnh cả người. Nàng vốn sinh ra trong một gia đình quý tộc nước A nhưng do ý thích mà theo nghề đạo chích. Vốn tưởng nghề này tự do tự tại nhưng ai ngờ...
“AAAAAAAA”
“AAAAAAAA”
“AAAAAAAA”
Hàng loạt tiếng kêu kinh sợ bất chợt vang lên như một hòn đá ném vào mặt hồ nước yên tĩnh. Mộc Thiên An mím môi. Dù nàng biết thứ Diệp Y Song cướp không phải chỉ là bảo vật mà còn có mạng người nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh như vậy. Nói không sợ là giả.
Diệp Y Song lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ diễn ra, trong mắt lóe lên tia băng lãnh. Người, không phải là nàng giết. Đoạt con mồi của nàng, thật có ý tứ!
Khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt dừng lại ở tầng hai. Hắc Tiên? Không nghĩ tới tổ chức đó chưa gì đã muốn cho Hắc Tiên xuất thủ rồi.
Hắc Tiên nhíu mày, cảm nhận có tầm mắt hướng tới mình, thầm cả kinh, xoay người chống lại ánh mắt của Diệp Y Song. Chỉ khi nhìn thấy Diệp Y Song, lòng Hắc Tiên bất chợt trầm xuống.
Yêu nghiệt này sao lại ở đây? Chẳng phải theo thông tin thì nàng ta phải đang ở nước Z sao?
Ánh mắt Hắc Tiên phức tạp, xoay người né tránh ánh mắt của Diệp Y Song. Đây từng là sư tỷ của hắn, là thần trong lòng hắn, nhưng cũng là người vô tình nhất hắn từng gặp. Một con người đa nhân cách.
Diệp Y Song chậm rãi cười nhẹ nhàng, nhìn Mộc Thiên An: “Ta phải về rồi” Chẳng đợi Mộc Thiên An phản ứng, nàng đã xoay người rời đi.
....
Đường phố nhộn nhịp, tấp nập người ra kẻ vào. Thỉnh thoảng có những đôi tình nhân sánh vai nhau mỉm cười ngọt ngào. Diệp Y Song không ghen tị nhưng nàng lại cảm thấy cô đơn, giống như...thiếu cái gì đó. Sống 22 năm, nàng thích cuộc sống tự tại không trói buộc nhưng mà dường như điều đó quá xa vời với nàng.
Nàng từng coi Hắc Tiên như thân đệ đệ, chăm sóc y từng chút một, chỉ sợ sơ sẩy một cái y sẽ rời bỏ nàng như cha mẹ rời bỏ nàng. Nàng cũng đã từng nghĩ nàng thật mạnh mẽ, trước mọi tình huống vẫn có thể giữ bình tĩnh. Ngày sư môn bị diệt, nàng bình thản. Ngày Hắc Tiên rời đi, nàng vẫn như cũ bình thản.
Nhưng mà dường như nàng đang để nhân cách đó lớn lên trong người.
Nàng là đứa con của quỷ, đứa con của những sự nguyền rủa.
Nàng cũng là đứa con của gió, đứa con của bầu trời.
Thế gian này, chẳng có gì có thể níu giữ bước chân nàng.
.................................................................................................................................................................................................................................................................
“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng một người nam nhân khàn khàn vang lên, trong bóng tối nghe có vẻ dọa người.
“Thưa lão đại, mọi thứ đã xong. Diệp Y Song chắc chắn sẽ không thoát được.”
“Tốt nhất là nên như vậy. Chuẩn bị bom cho nổ thành phố này.”
“Vâng”
...
“Chết tiệt, trúng kế rồi” Diệp Y Song mím môi, đôi mắt đẹp khẽ đảo, đánh giá không gian trước mặt.
Bốn phía bao trùm bởi bóng đêm tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của người canh gác bên ngoài, còn đâu ngay cả tiếng muỗi kêu cũng không thấy.
Người bắt giam nàng ắt cũng không phải kẻ dễ chơi. Diệp Y Song tay gõ nhẹ vào mặt tường đánh giá âm thanh. Sắc mặt nàng nhanh chóng biến đổi, trong lòng thầm mắng tên bắt cóc. Nếu như đây là gỗ thường hay tường gạch thì nó sẽ chẳng làm khó được nàng, bất quá đây lại là tường sắt. Nghe âm thanh chắc độ dày bức tường này cũng không dưới mười phân.
“Rào, rào” Diệp Y Song ngẩn người, nhìn nước đang từ từ tràn vào 'phòng'. Nàng không phải thần thánh, càng không nghĩ tới kẻ ra tay lại chơi thâm hiểm như vậy. Đây là muốn dồn nàng vào bước đường cùng mà. Không, người có thể làm ra chuyện này chỉ có một...
Nước mặt chát, ắt là nước biển.
Nhưng dù đã biết vậy nhưng Diệp Y Song cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể im lặng cảm nhận sinh mệnh mình mỗi lúc một trôi nhanh.
Đây là kết thúc cũng là bắt dầu của một khởi đầu.