CHUYỂN NGỮ:THƯỢNG QUAN PHƯỢNG VŨ:
BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT
Hứa Lâm vốn tưởng rằng có thể tìm được Tiểu Nặc rồi cứ như vậy ngắm nhìn nàng, lẳng lặng ở bên người nàng, như vậy bản thân mình cũng thỏa mãn rồi.
Nhưng sự thật cũng không phải như vậy.
Nhìn Tiểu Nặc vì Giang Thận Tu ảm đạm, nhìn Tiểu Nặc và Tư Không Cảnh vui đùa với nhau, nhìn sự ăn ý giữa Tiểu Nặc và Vi Tiểu Bảo bồi dưỡng được trong năm năm đến tuyệt vời… Nói không thèm để ý, không ghen tị là giả.
Hắn muốn Tiểu Nặc chỉ thuộc về một mình hắn. Có lẽ nàng sẽ vì người khác mà khóc, nhưng tiểu Nặc sẽ toàn tâm toàn ý với Hứa Lâm hắn.
Con người dù sao cũng có lòng tham, hắn không thể làm một thánh nhân.
Hắn không sợ Tư Không Cảnh và Vi Tiểu Bảo. Hắn biết rõ, chính mình cũng không kém so với hai người bọn họ.
Nhưng điều mà làm hắn cảm thấy thất bại nhất là Giang Thận Tu chết đã chết rồi, nhưng lại không dứt khoát chết đi lại còn linh hồn bị di chuyển.
Nếu Giang Thận Tu không vì tiểu Nặc đỡ kiếm, nếu Giang Thận Tu không chết, nếu Giang Thận Tu còn có thể sống tốt…thì hẳn là sẽ tốt rồi.
Như vậy hắn là có thể quang minh chính đại tuyên chiến với Giang Thận Tu, công bằng cạnh tranh.
Nhưng, Giang Thận Tu vẫn bị trúng kiếm kia, linh hồn vẫn bị dời đi, vẫn rời xa Tiểu Nặc.
Trận chiến tranh giữa nam nhân với nam nhân, chưa mở màn cũng đã tuyên cáo hắn thất bại.
Người sống, đấu không lại với người chết.
Đó là một chân lý từ xưa không thay đổi.
——————————— Ta là chân lý phân cách tuyến—————————
“Tiểu Nặc, chỉ vì Giang Thận Tu mà nàng muốn chối bỏ lòng tốt của tất cả mọi người đối với nàng sao?”
Một câu, khiến Trần Nặc đầu choáng mắt hoa.
Nâng trán quay đầu nhìn lại, Trần Nặc nói: “Ta thích thế nào là chuyện của ta.”
Sau đó Trần Nặc đóng cửa lại rời khỏi phòng.
Cũng đóng lại ánh trăng đầy đất.
Hứa Lâm chỉ lẳng lặng nhìn cánh cửa đang rung động trong gió.
Vi Tiểu Bảo không thấy từ lúc nào hắn cũng không chú ý tới.
Một đêm không ngủ.
Trời sáng, Hứa Lâm mới đứng lên.
Hắn muốn tìm Trần Nặc nói chuyện.
Nhưng chờ hắn thu dọn chỉnh tề đến phòng Trần Nặc thì thấy không còn một bóng người phòng.
Tiểu Nặc lại đi rồi.
Tiểu Nặc lại lặng yên không một tiếng động đi rồi.
Lần này so với lần trước còn gọn gàng linh hoạt hơn, ngay cả một chút hơi thở cũng không chịu lưu lại.
Hứa Lâm mệt mỏi dựa vào cửa.
Tiểu Nặc, trong vở kịch lộn xộn này Hứa Lâm ta rốt cuộc đóng vai gì trong lòng nàng…
Trên đường, lại xuất hiện một cô gái dung mạo bình thường mặc một cái váy màu vàng nhạt.
Ven đường nước sông trong vắt một phong cảnh thật đẹp.
Có thể thiếu nữ này mải miết chạy, bước chân vội vàng cũng không dừng lại nhìn phong cảnh hai bờ sông.
Tháng bảy hết nóng, thời tiết chuyển lạnh.
Hương thơm của hạt lúa từng đợt thấm vào ruột gan.
Trăn trở, đi tới Giang Nam.
Mưa thu nhàn nhạt, như sương như khói.
Ngoài cửa Giang gia ở Giang Nam, cô gái do dự không biết có nên gõ cửa không.
Nâng tay rồi lại buông xuống.
Tiếp tục nâng tay, tiếp tục buông.
Nhưng lại thở dài lắc đầu, xoay người định rời đi thì va phải một bộ ngực dày rộng.
Ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ.
Chiếc ô màu xanh thẫm làm bằng giấy dầu trên không trung vẽ ra một độ cong xinh đẹp lẳng lặng rơi trên mặt đất…
Mưa phùn làm cho người trước mắt trở lên mơ hồ.
Trần Nặc hốt hoảng, bên tai dường như vang lên bài ca mà Vi Tiểu Bảo thường thường hát.
Bầu trời đang đợi mưa bụi, mà ta đang đợi nàng.
Mà ta đang đợi nàng.
Người kia đỡ Trần Nặc, ôn nhu hỏi:
“Cô nương vì sao đứng trước cửa Giang gia lưỡng lự thật lâu cũng không gõ cửa?”
Giọng nói giống nhau, kiểu cười giống nhau.
Chỉ tiếc người không giống nhau.
Trước cửa Trần Nặc tự hỏi lòng mình “ngươi vẫn không chịu hết hi vọng sao?”.
Nhẹ nhàng đẩy cái ôm làm nàng nhớ nhung, Trần Nặc chậm rãi lột ra mặt nạ da người, thản nhiên nhìn hắn nói
“Giang công tử, là ta.”
“A, là Trần Nặc cô nương.”
“Có rảnh không, ta muốn nói chuyện với huynh.”
Việc này, có lẽ chỉ vì muốn giải quyết xong một tâm nguyện.
Có lẽ mà thôi.
Trong thư phòng Giang gia, huân hương lượn lờ, Trần Nặc kể cho Giang Thận Tu một chuyện xưa.
Có một tiểu cô nương, nàng mười hai tuổi, trước kia bị mẫu thân của nàng cầm tù ở trên một ngọn núi cao.
Năm nàng mười hai tuổi, tình nhân cũ ngày xưa của mẫu thân đột nhiên xuất hiện, mẫu thân bị bắt cóc xuống núi.
Tiểu cô nương bất đắc dĩ cấp tốc mang tiểu sủng vật của mình xuống núi
Dưới chân núi, nàng gặp một tiểu nam hài lớn hơn nàng hai tuổi.
Hai người cãi nhau ầm ĩ, những ngày sau này có chút thú vị hơn..
Nhưng trời xanh cuối cùng vẫn không chịu để cho mọi người dễ dàng bình an.
Ma giáo thua keo này bày keo khác, đại nạn của giang hồ không thể tránh được.
Vốn tưởng rằng dù giang hồ loạn thế như nào, cũng không liên quan tới hai người bọn họ.
Ai ngờ, mẫu thân của tiểu cô nương là giáo chủ ma giáo, hơn nữa bởi vì ông trời trêu cợt nên sinh mệnh bị đe dọa.
Mà phụ thân của tiểu nam hài lại là một trong những tình nhân cũ của mẫu thân, vì bệnh của mẫu thân mà phải tập hợp đủ mười hai thứ của võ lâm đó là pháp bảo Chính giáo.
Thật buồn cười, phụ thân của tiểu cô nương là minh chủ võ lâm, là người lớn nhất chủ trì chính nghĩa phản đối tà giáo.
Tiểu cô nương không biết rõ tình hình của mẫu thân mình, lần lượt đả kích hành động của phụ thân tiểu nam hài đang dùng để mẫu thân tiếp tục có hi vọng sống sót.
Lòng từng chút, từng chút lạnh đi.
Nhưng một chút biện pháp đều không có.
Cuối cùng Võ lâm quyết đấu ở núi Ngũ Lương phái.
Cái sân vốn được Ngũ Lương phái tổ chức đại hội thể dục thể thao thu hút bao nhiêu người tới xem đông vui, không thể ngờ lại có thể biết thành một trận tàn sát như địa ngục.
Máu tươi của bao nhiêu người, nhuộm đỏ mảnh đất này nhìn thấy mà ghê người.
Mẫu thân của tiểu cô nương dù thờ ơ lạnh nhạt thế nào, cũng không thể tiếp tục không quan tâm đến việc này.
Nàng lên trên đài cao của Ngũ Lương phái đứng thẳng tắp, giống như một cành mai gầy gò nhưng thẳng tắp.
Nàng chậm rãi một mạch nói ra nguyên nhân hậu quả: “Tất cả mọi chuyện đều vì ta mà lên, hôm nay mọi chuyện cũng để ta kết thúc.
Trường kiếm đưa lên, mẫu thân tự cắt cổ.
Thế giới của tiểu cô nương như sụp đổ.
Trước mắt bao người, tiểu cô nương đẩy phụ thân thân ra một mình liệu chết đỡ lấy mẫu thân.
Nhưng mà máu chảy nhiều như vậy lại không ngăn được.
Hoàn hảo, ông trời phù hộ mẫu thân tiểu cô nương vẫn chống đỡ được.
Trong căn cứ địa ma giáo mẫu thân ngủ say tâm tiểu cô nương như đã chết.
Cho dù đã biết nam nhân không đáng tin cậy, tiểu cô nương vẫn là không nhịn được dựa vào vai tiểu nam hài.
Nàng quá mệt mỏi.
Tác giả thật sự rất biến thái, lại khiến cho một đứa bé nhỏ như vậy phải chịu đựng tai họa lớn như thế.
Sao nhẫn tâm như vậy?
Khi hai người lẳng lặng gắn bó với nhau thì căn cứ địa lại bị bao vây.
Trong ngọn lửa, cái gọi là nhân sĩ chính phái hô lớn: “Giết diệt yêu nữ”, rồi xung phong liều chết tiến vào.
Trong hoảng loạn nàng giấu mẫu thân vào tầng hầm Giang gia.
Lại đột nhiên nhớ tới, sủng vật tiểu bạch ngốc còn ở bên ngoài.
Bất chấp đến khẩn cầu của tiểu nam hài, tiểu cô nương trốn ra khỏi tầng hầm, dọc theo góc tường tìm được tiểu bạch ngốc.
Nào ngờ một thanh kiếm đâm tới tiểu cô nương không tránh kịp…
“Chuyện xưa thật cẩu huyết mà…” Trần Nặc mỉm cười, vô hạn thê lương: “Một kiếm kia lại không đâm trúng ta… trái lại đâm trúng hắn.”
Nam tử chỉ lẳng lặng nghe, không nói.
Trần Nặc đừng bắt đầu.
Trần Nặc không nên nhìn, dù có giống thế nào, cũng không phải Giang Thận Tu cùng ngươi sinh tử…
Pháo hoa, hoa quế, ngõ nhỏ kéo dài, “Ta là khách điếm” dưới ánh trăng, trên giấy tiết đào từng dòng dứt khoát…
Tất cả chuyện này đều trở thành chuyện cũ…
Vì sao chuyện cũ như mây như khói, lại không biến mất đi còn nặng trĩu ở trong lòng?
Trần Nặc bỗng nhiên tiêu sái cười, vỗ vỗ váy, đứng lên: “Nước trà của Giang công tử uống cũng đã nhiều, đa tạ huynh có thể nghe ta kể xong một chuyện xưa dài dòng mà chán nản…”
Cầm lấy nón trên bàn đội lên đầu rồi cài dây dài, nhìn hắn một lần cuối cùng.
Vĩnh biệt, giảm bảy mươi phần trăm.
Ta nghĩ, ta sẽ không bao giờ … nhớ huynh nữa.
Vừa mới xoay người, nam tử trầm mặc đã mở miệng ——
“Tiểu nam hài trong chuyện xưa của cô có phải tên là Giang Thận Tu không?”
Lưng Trần Nặc cứng đờ, lặng im thật lâu sau, mới nói một chữ ——
“Đúng”
Nam tử không nói thêm nữa.
Trần Nặc cúi đầu, đi ra khỏi cửa thư phòng
Nam tử vẫn an tĩnh như vậy ngồi ở bàn đọc sách không nhúc nhích.
Mặt trời lặn dần, ánh trăng dâng lên.
Thư phòng im ắng.
Lý bá lặng yên không một tiếng động vào cửa thư phòng, choàng áo dài trong tay lên người nam tử: “Thiếu gia, trời bắt đầu chuyển lạnh phải chú ý giữ ấm”
Nam tử cúi đầu lên tiếng kéo áo dài lại hỏi: “Lý bá, trước kia ta có biết Trần Nặc cô nương không?”
Tay Lý bá run nhè nhẹ một chút: “Thiếu gia, có một số việc không cần nhớ nhiều như vậy mới thỏa đáng…”
Nam tử nhíu mi, cũng không tiếp tục hỏi, nói: “Ta đói bụng,bảo phòng bếp làm điểm tâm cho ta.”
“Vâng”
Vào đêm, quán nhỏ ven đường làm ăn bắt đầu náo nhiệt.
Trần Nặc ngồi ở một gian hàng bán bánh trôi ven đường, gọi một bát bánh trôi nhân vừng, khiêm tốn ăn.
Vừa lúc, gian hàng sau khi bán vội vàng xong, đại thẩm chủ quầy bắt đầu tiến hành điều tra ý kiến của khách hàng mỗi ngày một lần..
“Chàng trai bánh trôi loại này như thế nào? À… Nếu nhân bánh nhiều một ít thì tốt rồi? Vâng cám ơn ý kiến của ngài!”
“… …”
“Cô nương bánh trôi loại này như thế nào? Ôi chao… Cô nương tại sao khóc?”
Nước mắt tí tách rơi vào bát, Trần Nặc cắn môi dưới, ngẩng đầu cười với đại thẩm: “Bánh trôi… Ăn thật ngon…”
Nói xong, đặt một thỏi bạc lên bàn, rồi chạy như bay đi.
Đại thẩm cuống quít đuổi theo: “Cô nương cô nương, cô đưa thừa tiền rồi! Cô nương, cô nương chờ ta một chút ta thối tiền cho cô!”
Nhưng đi chưa đến hai bước, Trần Nặc đột nhiên giống như bốc hơi biến mất khỏi nhân gian.
Đại thẩm quay đầu lại hưng phấn nói chuyện với người khác: “Bộ dạng cô nương kia thật xinh đẹp, cơ thể mặn mà, Bồ Tát trong miếu cũng không đẹp bằng nàng! Đặc biệt lúc nàng khóc.
Ôi ta thấy nữ nhân này tâm đều vỡ vụn! Ai nha má ơi, tại sao có thể nhìn thấy cô nương tốt như vậy chứ!”
————————————Phân cách tuyến đẹp ————————————
Bởi không hiểu vì sao Trần Nặc mất tích, Vi Tiểu Bảo liền không còn muốn ở đây… Vì thế, hắn chạy trở về Tây Di Quốc của hắn.
…
Bạn học Hứa Lâm đúng là không rời đi, chẳng qua là tự mình coi chừng phòng trống, nhìn cửa sổ phía trước hoa nở hoa tàn, năm qua năm…
Trần Thính càng ngày càng thích Hứa Lâm, mỗi đêm, ngày đều dính lấy hắn đòi Hứa Lâm dạy cho mình võ công.
Hứa Lâm nghĩ đến lời nói của Vi Tiểu Bảo kết giao với Trần Thính càng cẩn thận thêm vài phần…
Hắn cũng không phải không nghĩ qua Trần Thính yêu hắn…
Đây quả thật chính là thảm kịch nhân gian
Hôm nay, Hứa Lâm mang Trần Thính ra ngoài mua đồ chơi.
Chọn chọn lựa lựa, mua một đống lớn.
Hứa Lâm mang theo gói to đi ở phía sau Trần Thính, nhìn thấy thằng nhóc thối kia vừa đi vừa đốt pháo.
Đi qua ao.
Trong hồ nước, một đàn vịt béo béo mập mập trắng trẻo đang sung sướng bơi lội.
Đột nhiên Trần Thính nảy ra ý định, đốt lên từng mảnh pháo một ném vào trong hồ.
Đàm vịt không biết là vật gì, nhao nhao xông lên trước tranh giành thức ăn.
Con vịt cướp được pháo sợ bị con vịt thứ hai cướp đi, liền nuốt một cái xuống luôn…
Trần Thính vỗ tay kéo Hứa Lâm nhìn đàn vịt.
Hứa Lâm không rõ tình hình, vừa mới nghiêng đầu, liền thấy một con vịt béo oanh một tiếng nổ thành hoa…
Hứa Lâm yên lặng…
Trần Thính vui tươi hớn hở, liên tiếp ném pháo ra ngoài ném vào trong hồ nước.
Hứa Lâm đột nhiên tỉnh ngộ, thấy bờ bên kia có một nông phụ hùng hổ chạy qua cầu, nhanh chóng ôm lấy Trần Thính, nhanh chân bỏ chạy!
Chạy đến nhà thì phát hiện Trần Nặc êm đẹp ngồi trong đại sảnh, dưới chân đặt thi thể của một con vịt.
“Trần Thính đệ thật sự càng ngày càng làm khổ ta… con vịt này chọc gì đến đệ? Sao đệ lại có thể ra tay độc ác như vậy?!”
Trần Thính bị dọa liền một mực chui ra phía sau Hứa Lâm.
Hứa Lâm buồn bực chủ nhân của con vịt này làm sao mà chạy nhanh bằng hắn, vỗ vỗ đầu Trần Thính, nói với Trần Nặc: “Tiểu Nặc nàng vừa mới trở về, cũng đừng cáu với Trần Thính…”
“Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu càn rỡ như vậy rồi sau này trưởng thành sẽ thế nào đây? Lại đây, ta đánh đòn!”
Trần Nặc không khuất phục.
Hứa Lâm cảm thấy không đúng lắm…
“Cô, không phải Tiểu Nặc…” Đôi mắt Hứa Lâm híp lại: “Cô rốt cuộc là ai?”