Ta ngây người nhìn nữ tử áo trắng quỳ đầy đất—-
Ai giải thích cho ta biết, chuyện gì đang diễn ra thế này......
Các nàng quỳ một lúc lâu, nữ nhân đi đầu có lẽ mới đột nhiên nhớ ra việc gì đó, bất ngờ đứng lên, quan tâm đỡ lấy vai ta ân cần hỏi: “Thánh cô có phải là bị chúng ta làm cho giật mình rồi phải không?” Vẻ mặt lập tức trở nên hoảng sợ: “Thánh cô bớt giận! Ta thật tình không có ý khiến Thánh cô sợ hãi! Thánh cô tha tội!”
“............”
Vị đại tỷ này, ta còn chưa kịp phản ứng...... Đều do ngươi tự mình suy diễn......
“Chi Lan tỷ tỷ!” Một nữ tử khác đứng lên, ngăn lại hành động phấn khích quá mức của nữ tử: “Ngươi khoan hãy nhận tội, trước tiên chúng ta nên tìm một nơi giải thích một chút cho Thánh cô đi!”
Phải đó, lời này nói ra rất có lý lại hợp với ý của ta.
Thật ra ta chỉ nghĩ muốn tìm một quán trà nhỏ rồi cùng bọn họ nói vài câu thôi...... Ai ngờ đâu đám nữ nhân nhất quyết lôi kéo ta vào một quán trà sang trọng......
Đại tỷ à..... Ta không có mang đủ nhiều tiền đến thế nha..... Chẳng lẽ các ngươi định ỷ vào người đông thế mạnh mà cưỡng ép người ta, muốn uống trà thượng hạng sao......
Vừa vào bên trong, ta liền chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ, đề phòng có đánh không lại ta cũng có thể chạy trốn.
Tại sao người có quyền thế lại không phải trả tiền chứ? Thật bất công, thật bất công......
Nhưng may mắn là nữ nhân được gọi là Chi Lan trước đó đã ném cho tiểu nhị một thỏi bạc cực lớn, ta mới có thể an tâm tập trung nghe bọn họ nói chuyện.
“Chúng ta chính là......”
..................
Kết thúc cuộc nói chuyện, ta đã đổ mồ hôi đầm đìa
...... Chi Lan đại tỷ,ngươi không thể ngắn gọn nói vào vấn đề chính hay sao???
Nói gì mà ngày hôm qua Chi Hà đã bắt giữ được một tên trộm đang móc túi, hôm trước thì giúp một ông lão qua đường, còn có hôm kia Chi Cúc đã làm mất ba thỏi bạc rồi linh tinh nữa, những cái này hoàn toàn có thể bỏ qua không nói mà......
Chi Lan nói xong, ta im lặng suy nghĩ và bỏ qua những chuyện không liên quan, tổng kết lại vấn đề trọng điểm —–
Đầu tiên, các nàng đến từ gia tộc nổi tiếng nhất nhì trong võ lâm — Cung Quảng;
Hai, các nàng lần này ra ngoài với mục đích là tìm kiếm thỏ ngọc chuyển thế cùng Thánh cô;
Ba, thỏ ngọc có dấu hiệu là một con mèo màu trắng, trên mông có cái bớt màu đen hình hoa quế. Thánh cô chính là một bé gái chừng mưởi tuổi ôm ấp thỏ ngọc trên tay;
Bốn, Tiểu Bạch hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của thỏ ngọc, bản thân ta cũng phù hợp với hình tượng Thánh cô bọn họ đưa ra.
“............”
Mắt nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của các nàng, ta cảm thấy hiểu biết của ta về thế giới này thật sự là không được bao nhiêu.
Ta luôn luôn nghĩ rằng, cho dù ta không đi đầu thời đại thì cũng không hề lạc hậu chút nào.
Bây giờ thì ta mới biết ta đã quá sai lầm rồi.
...... Thật sự là bây giờ ta ước rằng thời đại hãy lãng quên ta đi......
Nhóm nữ nhân áo trắng im lặng nhìn, kiên nhẫn đợi ta lên tiếng.
“Khụ khụ......” Ta điều chỉnh tư thế, ngồi nghiêm chỉnh tỏ vẻ không có gì là liên quan đên ta: “Ta cảm thấy...... Các ngươi nghĩ sai rồi......”
“Không có!” Chi Lan nóng nảy lên tiếng, “Thánh cô mời người xem bức thêu này!” Nàng nói xong lấy chiếc khăn tay đặt trên đầu gối cầm lên cho ta xem hình thêu trên đó, “Này này...... Cái này và hình dạng trên mông thỏ ngọc là cùng một kiểu!”
“............”
...... Ngươi nhìn thế nào mà lại giống nhau được vậy?
“Vẫn còn, vẫn còn!” Nhìn thấy vẻ mặt ta không ủng hộ Chi Lan cầm lấy một cây củ cải đường đưa cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ô oa một ngụm liền mang toàn mộ nuốt xuống.
“Thỏ ngọc rất thích ăn củ cải đường!”
Chi Lan vội vàng giải thích.
“............”
...... Đại tỷ à, ngươi chẳng lẽ đã gặp qua con thỏ nào không ăn cây củ cải sao?
Không được rồi...... Ta bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao thôi.
Cung Quảng Thánh cô...... Tuy rằng nghe không mấy tự nhiên, nhưng vẫn có tiếng tăm...... Tạm thời như vậy coi như an ủi một chút......
Có điều......
“Ta làm Thánh cô tức là làm gì?”
“Thưa Thánh cô, Thánh cô ở trong cung địa vị so với cung chủ không kém hơn bao nhiêu, nói dưới một người trên vạn người cũng không quá, có thể tùy ý ra lệnh cho tám môn sáu mươi bốn đệ tử. Tám môn ở đây có Côn môn, Khảm môn......”
“............”
Chi Lan cứ thế nói từ chuyện này sang chuyện kia, ta chỉ có thể im lặng nghe.
...... Đại tỷ, làm ơn nói vào vấn đề chính đi......
“Nếu là Cung Quảng thì phải có Ngô Cương* đúng không?”
*Ngô Cương: Là một người sống trên cung Quảng Hàn (mặt trăng) cùng Hằng Nga. Giống như chú Cuội ở Việt Nam. Sự tích về Ngô Cương tóm tắt lại thế này: Xưa có Ngô Cương muốn thành tiên nhưng lười biếng. Ngọc Hoàng tức giận chỉ vào cây quế trên cung trăng bảo Ngô Cương đốn được cây quế thì sẽ thành tiên. Ngô Cương hùng hổ cầm rìu đốn cây nhưng cứ chặt vào phát nào là thân cây lập tức lành lại. Bóng đen trên mặt trăng chính là Ngô Cương và cây quế đó.
Lợi dụng lúc Chi Lan ngưng lại uống trà, ta liền hỏi sang chuyện khác.
“Cạch!” Chi Lan đặt mạnh chén trà xuống bàn, “Ngô Cương là loại đàn ông thô tục như vậy, sao có thể được phép bước chân vào Cung Quảng ta! Không phải! Tất cả nam nhân trong thiên hạ này đều không có tư cách bước vào vào Cung Quảng!”
“............”
...... Cảm thấy Cung Quảng này vốn là một nơi đặc biệt chỉ dành các nữ tử......
Tốt lắm, ta rất thích.
Cung Quảng vốn là đại giáo có lịch sư tồn tại cả trăm năm......
Ta bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
Như vậy...... Các nàng đối với những việc trọng đại xảy ra trong giang hồ hai mươi năm nay hẳn là ít nhiều cũng biết?
Như vậy...... thân phận của mẫu thân có thể điều tra từ phía các nàng rồi?
Như vậy...... Ta sẽ không cần cùng Tề Ngôn lên núi tìm sư phụ hắn để hỏi chuyện của mẫu thân nữa?
Như vậy...... Ta sẽ không cần phải quay về Thiên Lôi giáo rồi lại phải nhìn bẳn mặt của cái tên Tư Không Cảnh đáng ghét kia?
..................
Ha ha ha! Trời cũng giúp ta!
Tìm được cơ hội mới ta nhịn không được Chi Lan thẳng thắn hỏi: “Ngươi có biết một người tên là Trần Thiên Ngữ không?”
“Thưa Thánh cô, Chi Lan không biết.”
“...... Vậy thì mười mấy năm gần đây giang hồ có biến động gì lớn không?”
“Thưa Thánh cô, Chi Lan năm nay mới mười bảy tuổi.”
“...... Vấn đề của ta và tuổi của ngươi thì có liên quan gì?”
“Thưa Thánh cô, Chi Lan mới mười bảy tuổi sao có thể biết được giang hồ mười mấy năm qua có chuyện gì xảy ra?”
“............”
Nàng nói thật ra cũng đúng, Lí bá là một lão giang hồ như vậy mà đối với chuyện của mẫu thân còn mờ mịt thì Chi Lan cũng chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi như thế này làm sao mà biết được?
Ai ai ai!!
Ta bực tức vò đầu.
Chẳng lẽ ta chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên người sư phụ của Tề Ngôn sao? Chẳng lẽ ta vẫn phải trở về Lôi giáo, chỉ có con đường này thôi sao? Chẳng lẽ ta cứ thế để Tư Không Cảnh giống như mèo vờn chuột đùa chết sao?
Lúc trước nếu biết mẫu thân ở dưới núi thế này, ta nhất định sẽ đối xử tốt với bốn phụ thân, rồi hỏi rõ xem bọn họ sống ở nơi nào.
...... Biển người bao la, ta biết đi đâu để tìm bốn người bọn họ......
..................
Ta thở dài chản nản, đột nhiên trong đầu lại xuất hiện một tia hy vọng—-
Phụ thân của Giang Thận Tu!
Sao ta lại có thể quên như vậy!
Ta có thể đi tìm ông ta hỏi về chuyện của mẫu thân!
..................
Giang Thận Tu không nói cho ta biết hắn ta sống ở nơi nào......
“Chi Lan!”
“Thánh cô có gì sai bảo?”
“Biết Giang Thận Tu không?”
“Thưa Thánh cô, Chi Lan không biết.”
“............”
Giang Thận Tu, ngươi không phải là người trong giang hồ sao? Ngươi dù chỉ biết phóng hỏa thì cũng phải có danh có tiếng một chút chứ?
“Giang Nam Giang gia thì sao?”
“Thưa Thánh cô, Chi Lan biết.”
“!! Giang gia ở đâu?”
“Thánh cô...... Giang Nam Giang gia đương nhiên là ở Giang Nam rồi......”
“............”
...... Chi Lan đại tỷ, Giang Nam lớn như vậy, ngươi muốn ta đi từng nhà gõ cửa hỏi sao?
“Thánh cô......”
Chi Cúc ở một bên im lặng cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng gọi ta một tiếng.
“Ngươi nói.”
Ta khoát tay ý bảo Chi Lan cứ để Chi Cúc nói, ta cũng nhìn Chi Cúc cổ vũ tinh thần.
“Giang gia ở xx thành.”
Biết được chính xác đáp án ta lập tức từ trên ghế đứng dậy, phất tay đầy uy nghiêm khí thế ngút trời nói với nữ nhân áo trắng —
“Đi! Chúng ta đi xx thành!”
Ta đứng lên, xoay người, nhấc chân, rồi lập tức cứng người.
Động tác liền mạch lưu loát.
Tư Không Cảnh hai tay khoanh trước ngực tựa người cửa nhìn ta cười hì hì——
“Tiểu Thiên Ngữ~~~ muội thật sự đành lòng bỏ lại Cảnh ca ca một mình lẻ loi hiu quạnh ở Thiên Lôi giáo sao ~?”