Máu Trong Tim

Chương 29: Chương 29




Ông Khanh sau khi biết tin bà Hương và đứa trẻ trong bụng qua đời thì ko có chút gì gọi là đau lòng miệng còn mỉa mai.

_Ngu thì chết chứ bệnh tật gì.

Mặc trên người bộ quần áo chỉnh tề, tóc vuốt keo bóng loáng hắn lấy xe lái đến quán bar để tham gia vào các cuộc chơi hoang lạc của mình.

Hắn là một trong những vị khách thường xuyên đến đây thành ra bảo kê đã khá quen mặt. Nhìn thấy xe ông ta đậu trước cửa một tên đi lại mở cửa rồi chào.

_A Khanh.

Đưa tay vào túi của mình lấy ví tiền rút ra một ít bỏ vào túi cậu nhân viên.

_Bo cho chú.

Nhân viên gật đầu rồi cảm ơn hắn. Bên trong quán bar ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc sập sình cùng với hình ảnh các cô gái thi nhau lắc lư trên sân khấu. Hắn kéo chiếc ghế ngồi xuống quầy pha chế.

_Lấy cho a ly rượu.

_Vâng.

Một ly rượu như mỗi ngày được nhân viên đẩy về phía hắn

_Mời a...

Đặt một tờ tiền trên bàn hắn đẩy về phía nhân viên.

_Bo cho chú.

Tiền phù du mà có tốn mồ hôi công sức gì đâu cho nên hắn cứ mặc sức mà tiêu xài. Bộ mặt của ông Khanh ko mấy xa lạ với những cô gái trong quán. Hai cô gái ăn mặc sexy đi lại kéo chiếc ghế ngồi bên cạnh,đưa tay vuốt ve, ưỡn ẹo bộ ngực cạ vào người ông Khanh.

_Bọn em ngồi với a được chứ.

Ông Khanh quay sang đưa 2 tay ôm lấy hai cô gái

_Haha... Tất nhiên là được.

Uống cạn vài ly rượu trong lòng hắn bắt đầu rạo rực dục vọng trong người trỗi dậy. Bàn tay của hắn ko an phận xờ loạn xạ trên người hai cô ấy rồi ghé sát vào tai bọn họ ông ta nói.

_Đêm nay hai em vui vẻ với a chứ.

_Vâng.

_Haha... Được... đợi a một chút.

Đã có vài ba ly rượu trong người khiến cho hắn đầu óc ko còn tỉnh táo hắn liền rút chiếc điện thoại trong túi ra gọi.

_Mày mau đến quán bar lấy xe của a về.

Để chiếc ô tô của mình ở lại đợi đệ đến lấy. Hắn hai tay ôm lấy hai cô gái đi khỏi quán bar đón taxi trở về nhà. Mấy cảnh tượng như thế này bọn đàn em thấy nhiều đến nỗi tất cả đều trở nên quen thuộc.

***

Tại Việt Nam.

Gia đình tôi ko có bà con, họ hàng gì nhiều cho nên tang lễ của mẹ cũng diễn ra khá nhanh chóng, ngày đưa mẹ ra nghĩa trang an nghỉ cũng ko có mấy người ngoài tôi, dì ba và vài người trong xóm.

Ôm tấm hình ngồi bên cạnh chiếc quan tài của mẹ mà tuyệt nhiên tôi ko rơi nước mắt. Dường như khi con người ta chạm đến tận cùng của nỗi đau thì ko còn khóc được nữa. Tôi cứ ngồi đấy như người mất hồn cho đến khi chiếc xe dừng lại ngay cổng nghĩa trang.

Tay ôm tấm hình của mẹ, tôi bước xuống xe lặng lẽ đi vào bên trong. Tiếng gõ mỏ tụng kinh của thầy chùa vang vọng cả ko gian yên ắng, ảm đạm mang đầy sự thê lương, tiếng ban công hô to.

_Hạ huyệt...

Bốn người đàn ông từ từ đưa chiếc quan tài của mẹ xuống ba tấc đất. Từng vá cát lần lượt được bọn họ rắc lên mộ của mẹ. Lúc này tôi ko la hét, ko gào khóc chỉ có nước mắt là âm thầm tuôn ra chảy xuống gò má ướt cả khuôn mặt.

Dì ba thút thít đi lại đặt tay lên vai tôi.

_Cố gắng lên cô chủ.

Tôi ko nói gì chỉ đứng im đó nhìn bọn họ đang ra sức lấp đầy đất xuống cái hố kia. Nơi mà mẹ và em tôi đang nằm, cho đến khi cái hố ko còn thay vào đó là một gò đất, dì ba ôm lấy eo tôi.

_Mình về nhà thôi.

Tôi quay người bước đi như một cái xác ko hôn trở về nhà mà ko biết rằng từ phía xa xa đằng kia có một cặp mắt dõi theo tôi từ nãy đến giờ.

***

Sau khi Lệ rời đi, Thiên Vương vứt điếu thuốc bước lại gần ngôi mộ của bà Hương châm lửa cắm lên ngôi mộ bà ấy ba nén nhang. Đứng thêm một lúc nữa Thiên Vương cũng quay người rời đi.

***

Tôi cùng dì ba trở về nhà, căn nhà ấm áp ngày nào giờ lại trở nên lạnh lẽo.

_Cô chủ ngồi nghỉ ngơi đi,tôi vào nấu gì cho cô chủ ăn.

_Ko cần đâu ạ. Cháu lên phòng nằm tí.

_Vậy cô chủ lên nghỉ ngơi đi. Nấu cơm xong dì lên gọi.

_Vâng.

Tôi mệt mỏi lê từng bước chân lên phòng, nằm dài trên giường cảm giác cô đơn bủa vây. Bà,bố và mẹ tất cả mọi người đều đã rời bỏ tôi.

Vừa ngã lưng chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng gõ cửa,tiếp đến là tiếng gọi của dì ba

_Cô chủ ơi...

Đứng dậy rời khỏi giường tối đưa tay mở cửa.

_Có việc gì vậy dì.

_Cảnh sát đang ở dưới nhà,họ muốn gặp cô.

Khép lại cánh cửa tôi cùng dì ba đi xuống. Hai người cảnh sát đang ngồi trên ghế thấy tôi đi lại bọn họ liền đứng dậy.

_Chào cô...chúng tôi xin chia buồn cùng gia đình.

_Cảm ơn ạ. Xin mời hai a ngồi. Hai a đến đây ko phải chỉ để chia buồn thôi đấy chứ.

_Vâng. chúng tôi đến đây để thông báo cho cô về việc bà Hương mẹ của cô tức giám đốc công ty xuất nhập khẩu Việt Hương trước đây bị cổ đông khởi kiện về tội mượn chức vụ biện thủ tài chính của công ty. Đây là các số liệu giao dịch tài chính mà chúng tôi thu thập được từ ngân hàng.

Cảnh sát đặt quyển sổ xuống bàn đưa tay đẩy về phía tôi. Cầm lên xem qua một lượt với số tiền trên đó mà tôi chóng cả mặt. Tại sao mẹ lại chuyển sang số tài khoản này số tiền lớn chỉ trong thời gian ngắn như vậy cơ chứ. Tôi ngước mặt nhìn về phía hai người cảnh sát..

_Hai anh có thể cho tôi biết chủ của số tài khoản này là ai ko.

_Đó là của bố dượng cô, ông Nguyễn Văn Khanh.

_Tại sao mấy a ko bắt ông ấy mà đến tìm tôi làm gì.

_Theo luật pháp thì ông Khanh ko phạm tội việc vợ chuyển tiền cho chồng là bình thường. Đối với bà Hương là người trực tiếp lấy vốn của công ty để chi cho việc riêng của mình dẫn đến nguồn vốn công ty bị thiếu hụt. Vì vậy chúng tôi buộc phải niêm phong tài sản của bà ấy, nếu gia đình đủ khả năng hoàn vốn cho công ty thì tài sản vẫn thuộc về gia đình con ko theo đúng quy định chúng tôi sẽ rao bán để thu lại số vốn thiếu hụt. Chúng tôi sẽ cho gia đình một tuần để thu dọn mọi thứ. Mong cô và gia đình hợp tác tạo điều kiện để chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Trong lúc này đầu óc tôi chẳng suy nghĩ đc gì chỉ biết chấp nhận lời đề nghị của cảnh sát.

_Vâng. tôi sẽ mau chóng dọn đi.

_Cảm ơn cô. Chúng tôi xin phép.

_Vâng.

Cảnh sát đã rời khỏi nhà nhưng tôi vẫn ngồi ngây ra đó, tôi chẳng biết mình phải làm gì bây giờ, mọi chuyện cứ lần lượt ập đến với tôi. Dì ba đi lại ôm lấy đầu tôi úp vào người mình đưa bàn tay xoa xoa chiếc lưng của tôi.

_Cố lên cô chủ. Tôi sẽ bên cạnh chăm sóc cho cô.

Tôi chẳng thể mạnh mẽ được nữa rồi, nước mắt lại phải tuôn ra khỏi khóe mi. Úp mặt vào người dì ba tôi òa khóc. Dường như tôi sinh ra để nếm trải mùi vị đau đớn của cuộc đời này. Mọi thứ phía trước của tôi tất cả là một màu đen mù mịt.

_Cô chủ cứ khóc mãi như vậy sẽ ko tốt đâu. Còn có tôi bên cạnh cô chủ mà.

Nghe những lời động viên của dì ba tôi lại càng tủi thân cứ như một đứa trẻ gặp chuyện gì đó uất ức khi nhìn thấy mẹ nó sẽ òa khóc. Lúc này,tôi cũng ko khác gì một đứa trẻ tôi khóc to hơn, những tiếng nấc liên tục bật ra khỏi miệng. Mọi thứ như đóng sầm lại trước mắt mình.

Khóc một lúc cuối cùng tâm trạng cũng đã đỡ hơn, tôi bình tĩnh lại. Buông tay ra khỏi người dì ba.

_Cảm ơn dì đã ở bên con. Dì ăn cơm rồi nghĩ đi ạ, con lên phòng đây.

_Để dì lấy cơm cho ăn tí rồi lên.

Tôi lắc đầu đứng dậy bước thẳng lên phòng, cả một đêm tôi nằm trên giường khóc mệt rồi ngủ thiếp đi.

***

Tại Mỹ.

Ông Khanh đang chơi trò mèo đuổi chuột cùng với hai cô gái mà ông ta đưa về từ quán bar trên người bọn họ đều ko có lấy một mảnh vải.

_Anh đuổi em đi, đuổi nhanh lên bắt được bọn em sẽ thưởng.

_Hai em cứ đợi đó. Đừng nghĩ a già nên ko bắt được bọn em. A mà bắt được thì a đưa lên mây mà hưởng thụ... Haha...

Tiếng rượt đuổi cười đùa của ba người bọn họ vang vọng khắp nhà khiến cho đám đàn em bên ngoài lắc đầu ngao ngán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.