Lão Vương đi ra khỏi nhà ông Khanh. Phía sau đám đệ đang lôi hắn ta sền sệt ra bên ngoài. Nhìn thấy Lão Vương tay đang bế Lệ, đệ nhanh chóng đi lên đưa tay mở cánh cửa rồi khom người chuẩn bị ngồi vào ghế lái thì lão Vương lên tiếng.
_Ko cần. A sẽ tự lái.
_Vâng.
Đệ tránh người sang một bên, sau khi đặt Lệ nhẹ nhàng vào xe, thắt dây an toàn cẩn thận, Lão Vương nhanh chóng đi vòng qua ghế lái nhấn ga chạy thẳng đến bệnh viện.
***
Trong sân trường đại học cảnh sát, tất cả các sinh viên đang tập trung nhận bằng tốt nghiệp. Kiên ôm tấm bằng trên tay miệng lẩm bẩm.
_Cậu đang ở đâu vậy Lệ. Mình đã tốt nghiệp rồi này.
Sau bao nhiêu năm học tập vất vả, cuối cùng Kiên đã trải thành một người cảnh sát.
***
Trong căn phòng trắng xóa, nồng nặc mùi thuốc sát trùng,Lão Vương ngồi trên ghế mắt ko dời khỏi khuôn mặt trắng bệch của cô gái đang nằm trên giường.
***
Tôi cựa mình tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình là mọi thứ đều một màu trắng, căn phòng trông thật lạ lẫm. Cơ thể đau đớn, toàn thân như ko còn sức lực, xương cốt như gãy nát, đầu đau như búa bổ.
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng một lượt rồi dừng lại ở bóng lưng cao lớn của một người đàn ông đứng bên cửa sổ, Lão Vương đưa đôi mắt của mình nhìn bóng mặt trời đang dần lặng xuống khuất sau những tòa nhà cao tầng, tôi im lặng chăm chú nhìn a ấy thật lâu, một lúc sau tôi mới chống tay mình xuống giường nhẹ nhàng đưa cơ thể ngồi dậy cảm nhận cơn đau truyền đến đại não, tôi khẽ kêu lên một tiếng “á“.
Nghe tiếng động Lão Vương quay người lại nhìn thấy tôi đã tỉnh và đang cố gắng ngồi dậy, a ta đi nhanh lại đứng trước mặt tôi chậm rãi lên tiếng.
_Cô muốn ngồi dậy.
Lúc này, khuôn mặt a ta ko còn lạnh lùng,đôi mắt ko còn đáng sợ nữa mà thay vào đó là sự dịu dàng, tôi gật đầu.
_Vâng.
Lão Vương khom người đỡ tôi ngồi dậy tiện thể kê cái gối phía sau lưng giúp tôi, nhìn a ta bây giờ khiến cho tôi có một cảm giác được bao bọc và che chở.
Dường như mỗi lần tôi gặp nguy hiểm chỉ cần có Lão Vương thì mọi thứ ko có gì đáng sợ, a ta luôn xuất hiện lúc tôi tưởng chừng như buông xuôi mọi thứ. Người đàn ông này, từ đầu đến cuối luôn thầm lặng làm rất nhiều việc vì tôi.
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào mình, Lão Vương hắng giọng rồi nói.
_Cô thấy trong người sao rồi
_Tôi khỏe rồi. Cảm ơn a.
_Vậy cô nằm đây nghỉ ngơi, tôi đi gọi bác sĩ đến kiểm tra.
_Vâng.
Lão Vương quay người rời khỏi phòng, tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng a ta cho đến khi cánh cửa khép lại trong lòng trào dâng một cảm xúc khó diễn tả,có lẽ mọi thứ đã nằm ngoài sự tính toán của tôi. Đáng ra tôi và a ta chỉ dừng lại ở mối quan hệ giao dịch chứ ko phải thế này có lẽ trái tim tôi đã lỗi nhịp mất rồi.
***
Đưa tay đóng lại cánh cửa phòng bệnh của Lệ, Lão Vương rút chiếc điện thoại trong túi nhanh chóng bấm một dãy số. Chỉ mất vài tiếng chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy.
_Tôi nghe đây Lão Vương.
_Dì giúp tôi đến bệnh viện chăm sóc Lệ được ko.
Bà Thủy giúp việc ở đầu dây bên với giọng điệu lo lắng.
_Cô Lệ bị làm sao vậy cậu. Có nặng lắm ko.
_Gặp tí sự cố. Tôi sẽ cho người đưa bà đến.
_Vâng... Tôi chuẩn bị đi ngay đây.
Kết thúc cuộc gọi với bà giúp việc, lão Vương lại bấm gọi cho đệ của mình.
_Chú đưa bà Thủy đến bệnh viện cho tôi.
Sau khi nghe tiếng “ vâng” của đầu dây bên kia, Lão Vương cho điện thoại vào túi rồi đi nhanh lại phòng bác sĩ. Trong phòng trực ban vị bác sĩ đang ngồi ghi ghi chép chép gì đó vào quyển sổ, nghe tiếng bước chân thì dừng lại ngước mặt lên nhìn, Lão Vương đang đi tiến lại gần, nhìn thân hình cao lớn khuôn mặt lạnh lùng của Lão Vương làm cho vị bác sĩ thấy lo lắng, vội đứng dậy.
_Bệnh nhân có việc gì sao.
Lão Vương nhìn vị bác sĩ trước mặt mình.
_Cô ấy tỉnh rồi. Bác sĩ đến kiểm tra cho cô ấy đi...
_Vâng... Tôi đến ngay.
Bác sĩ vội đóng quyển sổ lại, lấy ống nghe vòng qua cổ rồi đi nhanh về phòng bệnh của Lệ. Thật ra, Lão Vương có bác sĩ riêng của mình, nhưng lần này thật ko may, ông ấy vừa sang nước ngoài công tác thành ra mới ko xuất hiện.
Lão Vương đưa hai tay vào túi quần, bình thản bước phía sau vị bác sĩ đi đến phòng của Lệ.
***
Cả cơ thể rệu rã, chỉ cần một cái cựa mình đã khiến tôi đau đớn, đang nằm trên giường thì cửa phòng bật mở, vốn đã biết lão Vương sẽ quay lại cho nên tôi ko mấy lo lắng.
Lão Vương đi lại chiếc ghế cách tôi ko xa ngồi xuống còn vị bác sĩ thì bắt đầu kiểm tra lại mọi thứ cho tôi.
“Cạch” cánh cửa lại mở thêm lần nữa, bà giúp việc và đệ đi vào đứng trước mặt lão Vương cúi đầu.
_Tôi đến rồi.
Lão Vương nhìn bà giúp việc gật đầu. Sau khi kiểm tra xong mọi thứ cho tôi vị bác sĩ quay lại chỗ Lão Vương đang ngồi truyền lại tình hình sức khỏe mà ông ta đã kiểm tra.
_Cô ấy đã ổn, chỉ cần nằm nghỉ ngơi một thời gian cho tất cả các vết thương lành hẳn thì có thể xuất viện.
_Được rồi. Bác sĩ về làm việc đi.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, Lão Vương đứng dậy nhìn vào bà giúp việc.
_Dì ở đây chăm sóc cho cô ấy. Có việc gì thì gọi cho tôi.
_Vâng.