Màu Xanh Huyền Bí

Chương 27: Chương 27




Những đạo cụ phong phú được sắp xếp cùng khung cảnh được dàn dựng trực tiếp làm cho bầu không khí khác hẳn.

Tang Đồng muốn trước hết phải làm quen với những yếu tố bên ngoài, mới có thể phát huy tốt nhất khả năng của mình.

Cảnh quay đầu tiên là lúc Lương Nguyên và các hoàng tử tranh đấu.

Lương Nguyên không hổ là ảnh đế, vừa đối mặt với máy quay, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi, không có nhiều động tác hình thể, nhưng ánh mắt cùng vẻ mặt thể hiện rất tốt, trên căn bản chỉ cần một hai lần quay liền hoàn thành tốt.

“Cắt ——“

Nghiêm Đạo hài lòng rời mắt khỏi máy ghi hình cảnh quay vừa rồi, đối với ghi chép trường quay nói: “Chuẩn bị cảnh kế tiếp!”

Tang Đồng nhìn một lát, liền đi một mình đến chỗ khác, ngồi trên hàng ghế suy nghĩ tới cảnh quay đầu tiên của mình.

“Cô ở chỗ này làm cái gì?”

Tang Đồng mở mắt ra, vẫn còn đắm chìm trong kịch bản chưa quay trở lại, ánh mắt có chút mê mang, chốc lát mới khôi phục thanh tỉnh.

Tang Đồng nhíu nhíu mày: “Lương Tiểu Nghệ, cô ở đây làm gì?”

Lương Tiểu Nghệ cười lạnh: “Tôi là người đại diện kiêm phụ tá của anh hai, anh trai ở chỗ nào tôi tất nhiên là phải ở chỗ đó rồi…… Hôm nay hình như không có cảnh quay của cô nha? Thế nào, không phải là tới xem Lương Nguyên? Tôi nói cô thật là có kiên nhẫn, chờ ở bên cạnh tận dụng mọi thứ……”

“Đủ rồi!” Tang Đồng không nhịn được nói: “Tôi lười phải giải thích với cô! Lương Tiểu Nghệ, tôi cảnh cáo cô, bộ phim này đối với tôi không quá trọng yếu, kể cả khi tôi diễn không tốt thì ở V

inh Hiển cũng không có một người nào dám nói tôi nửa câu! Nhưng đối với Lương Nguyên thì khác, cô cũng sẽ không muốn anh ta vừa trở về nước đóng bộ phim đầu tiên đã bị mắng té tát đi! Tôi khuyên cô thu hồi những mánh lới thấp kém kia đi, trước kia cô có thể lần lượt hãm hại tôi, tôi là nể mặt Lương Nguyên mới không cùng cô so đo, hôm nay tôi cũng không cần khách khí với cô nữa đâu!”

Nói xong, Tang Đồng cũng không nhìn Lương Tiểu Nghệ một cái, trực tiếp xoay người rời đi.

Mới vừa quẹo khúc quanh liền gặp phải Lương Nguyên vừa nghỉ ngơi quay trở lại.

Lương Nguyên cầm trong tay hai chai nước, mỉm cười hỏi: “Đồng Đồng, có khát không, có muốn uống chút nước hay không?”

Tang Đồng đang tức giận, thấy hắn không khỏi càng thêm nổi điên lên, không nhịn được nói: “Lương Nguyên, coi như tôi van anh, có thể bảo em gái bảo bối của anh yên tĩnh một lát không được sao! Ba năm không gặp, chứng vọng tưởng của Lương Tiểu Nghệ càng nghiêm trọng! Đó là bệnh biết không, là bệnh thì phải trị! Làm phiền anh trông coi cẩn thận chớ tùy tiện thả ra bên ngoài cắn bậy người khác được không?”

Lương Nguyên hơi khẽ cau mày nói: “Đồng Đồng, đừng nói Tiểu Nghệ như vậy, anh biết giữa bọn em có chút hiểu lầm, em ấy không có ý xấu, cũng chỉ là quá lo lắng anh, em……”

Tang Đồng phiền chán nghe hắn thay Lương Tiểu Nghệ biện bạch, lời giải thích này hai năm trước không biết nghe qua bao nhiêu lần rồi!

“Lương Nguyên, anh lại còn không biết xấu hổ nói cô ta không có ý xấu?”

Tang Đồng có chút khó tin, cười lạnh nói “Anh luôn miệng nói hối hận, nói muốn bù đắp cho tôi…… Nhưng anh xem một chút, bất luận xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn là Lương Tiểu Nghệ đứng trước nhất! Lương Nguyên, anh sờ sờ trái tim của mình hỏi một câu, anh có từng tin tưởng tôi giống như vậy hay chưa?”

Lương Nguyên gấp gáp muốn kéo cô lại: “Thật xin lỗi, Đồng Đồng, anh không phải ý đó, bọn em đã từng đối xử tốt với nhau như vậy, anh không hy vọng giữa hai người có hiểu lầm……”

Tang Đồng một phát đẩy tay hắn ra, không khách khí châm chọc nói: “Hiểu lầm? Lương Nguyên anh lại còn nói giữa tôi và cô ta là hiểu lầm? Là ai cố ý cạy lỏng đinh ốc khiến cho xà ngang rớt xuống? Là ai tung ra những tấm hình kia? Là ai cuối cùng vu hãm tôi bán thân thể ép tôi không thể không thối lui khỏi làng giải trí?”

Lương Nguyên sắc mặt của bỗng dưng trắng bệch, khó khăn mở miệng, lại không biết phải nói cái gì.

Tang Đồng mệt mỏi phất phất tay, nhàn nhạt nói: “Đủ rồi, đừng nói nữa… Anh không cần phải nghĩ biện pháp vì Lương Tiểu Nghệ biện bạch…… Lương Nguyên, nể tình tình cảm những năm qua, anh đừng để cho tôi cảm thấy buồn nôn!”

Tang Đồng nói xong, cũng không quay đầu lại từ bên cạnh Lương Nguyên lướt qua.

Lương Nguyên trơ trọi đứng tại chỗ, áo bào gấm rực rỡ, lại có vẻ cực kỳ cô quạnh. Tay cầm cái chai dần dần buộc chặt, dồn sức đem cái chai bóp cho biến hình, nắp chai tóe ra, nước ào ào chảy xuống.

Tang Đồng trong giới ca hát có thể nói là thần thoại không người nào sánh bằng, nhưng ở trong giới điện ảnh lại chỉ là người mới.

Xuất đạo năm năm trừ bỏ MV, chụp hình quay quảng cáo, Tang Đồng chỉ đóng qua một bộ phim. Bộ phim này đã giúp cô nhận được vòng nguyệt quế giải thưởng Kim Phủ vai nữ chính xuất sắc nhất, cũng trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong vòng hai mươi năm qua.

Cũng là bộ phim này, thúc đẩy sự nghiệp của Tang Đồng lên đến đỉnh cao, nhưng cũng buộc cô không thể không vào thời điểm kia rút lui khỏi làng giải trí.

Cảnh quay đầu của Tang Đồng là ở hoàng cung.

Nghiêm Dực Toàn rất chiếu cố Tang Đồng, trước khi bắt đầu quay đã bớt chút thời gian nói sơ qua cảnh diễn với cô. Tang Đồng nghe hết sức nghiêm túc, ở trong lòng lặp lại cân nhắc vài lần lời thoại kịch bản.

Tây Tấn thắng trận, triều đình tổ chức ăn mừng, Đông Nguỵ sứ giả mang đến vô số trân bảo cùng hạt nhân tiếp kiến. Cảnh quay này chính là Cố Khanh Trần, Lăng Phi Dương cùng Tô Thanh Hòa ba người lần đầu gặp mặt.

Vào vai hoàng đế Tây Tấn chính là diễn viên nổi tiếng trong nghề “Hoàng đế chuyên nghiệp” Trần Thiên Vận, bản thân đã sớm có một cổ uy nghi sẵn có, thư ký trường quay gõ tấm bảng, lập tức nhập vai.

Diễn viên giỏi không chỉ có kỹ thuật diễn tinh xảo, càng có thể dẫn dắt đối phương nhập vai rất nhanh.

Tiền bối xác thực không tầm thường, Tang Đồng dưới khí thế của hắn, đột nhiên cảm thấy mình chính là Ninh quốc Quận chúa, Cố Khanh Trần.

Tô Vĩ mặc trường bào xanh da trời, ăn mặc mặc dù không cao quý, lại cực kỳ tinh xảo. Mà như vậy vừa vặn khiến cho Tô Vĩ đem hình tượng một hoàng tử dã tâm ẩn nhẫn không được sủng ái, diễn vô cùng hiệu quả.

Tô Thanh Hòa tiến lùi có chừng mực, tao nhã lịch sự, tất cả ứng đối không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Chung quanh triều đình bách quan bàn luận xôn xao.

Cố Khanh Trần cùng các nữ quyến ngồi chung một chỗ, thân là hoàng tử Lăng Phi Dương vừa đúng ngồi ở đối diện.

Lăng Phi Dương tính tình hòa nhã ngồi nghe con cháu hoàng thất bên cạnh mặt mày hớn hở nói chuyện, đột nhiên ngẩng đầu, cực nhanh liếc nhìn Cố Khanh Trần, cho thấy sự bất đắc dĩ của mình, bộ dáng nghịch ngợm.

Cố Khanh Trần hơi ngây ngẩn, che miệng lặng lẽ nở nụ cười.

Tô Thanh Hòa vừa lúc được ban thưởng ngồi, vừa mới xoay người, đã nhìn thấy nụ cười của Cố Khanh Trần, không khỏi nhíu mày.

Cố Khanh Trần vì che giấu sự thất thố của mình, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, ưu nhã hướng Tô Thanh Hòa khẽ mỉm cười.

Cảnh quay này diễn viên tham diễn mặc dù rất nhiều, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng không khó khăn gì.

Tang Đồng biểu hiện đều được thông qua.

Lúc nghỉ ngơi, Nghiêm Dực Toàn cầm một bình nước đi qua.

“Tang Đồng a, cô có biết tại sao tôi nhất định phải chọn cô nhận vai nữ chính bộ phim này không?”

Tang Đồng ngẩn người, cô quả thật cũng nghĩ tới vấn đề này, không hiểu đạo diễn luôn luôn nghiêm cẩn tại sao tìm tới cô.

Nghiêm Dực Toàn tiếp tục nói: “Tôi đã xem qua cô diễn 《 Ảo mộng 》…… Trong phim có một cảnh, cô vào vai Liễu Mộng nằm vùng bị bại lộ thân phận, ở pháp trường trước lúc bị tử hình, gào to cuộc đời vốn là một vở kịch. Cảnh này cô diễn rất tốt, đem nhân vật Liễu Mộng cơ khổ cả đời, bi thương không được người quan tâm cùng mọi việc xem như nước chảy mở ra lối thoát cho tất cả, diễn được rất tốt! Chính là bởi vì phim đó, tôi mới quyết định để cô nhận vai nữ chính…… Tang Đồng, cô không cần phải tạo quá nhiều áp lực cho mình, hãy phát huy đặc điểm của mình ra ngoài! Cô tốt nhất nên suy nghĩ một chút đi!”

Tang Đồng không hiểu Nghiêm Dực Toàn là có ý gì, nhưng lại hiểu mình biểu hiện hôm nay, đã khiến Nghiêm Dực Toàn có chút thất vọng.

Nhưng là…… Tại sao lại muốn phát huy đặc điểm của mình? Diễn viên giỏi không phải là nên hoàn toàn nhập vai, sau đó quên mình, biến thành nhân vật trong kịch bản sao?

Tang Đồng có chút nhụt chí.

Trang điểm lại, Tang Đồng trở lại trung tâm phim trường, ánh sáng cùng máy quay đã vào vị trí.

Cảnh này là giữa bữa tiệc, Cố Khanh Trần từ trong yến tiệc lặng lẽ ra ngoài hóng mát, vô tình bắt gặp Tô Thanh Hòa.

Tô Thanh Hòa ở trước mặt thị vệ từ nhỏ cùng nhau lớn lên Chu Kính vẫn luôn duy trì ôn tồn nho nhã nụ cười vô hại, nhưng khi nói chuyện thì hai mắt khẽ nheo lại, lộ ra vẻ hung ác nham hiểm làm cho lòng người kinh hãi.

Cố Khanh Trần nhìn thấy ánh mắt này, bỗng dưng cả kinh, rượu uống vào toàn bộ đều thành mồ hôi lạnh, vừa định tránh đi đã bị Chu Kính nhạy bén phát hiện.

“Cắt ——“

Nghiêm Dực Toàn bộ mặt đen thui, nhưng vẫn đè nén lửa giận: “Tang Đồng, cô kia là giật mình, không phải hoảng sợ! Cô phải nhớ kỹ cô là Ninh quốc Quận chúa, nổi danh khắp nơi, khí độ cùng gan dạ sáng suốt không phải người thường có thể sánh bằng…… Ánh sáng chuẩn bị, một lần nữa!”

Nghiêm Dực Toàn vung tay lên, hô to: “Ac¬tion!”

Tô thiên vương nhập vai cực nhanh, đạo diễn vừa dứt lời, đã đổi lại bộ dáng tươi cười hòa nhã, trong ánh mắt lộ ra hàn quang.

“Mấy vị hoàng huynh tốt kia động tác không ít a!”

Chu Kính cung kính cúi đầu: “Đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử tranh đấu kịch liệt gay gắt, Tam hoàng tử tuyên bố với bên ngoài đóng cửa tu dưỡng……”

“Cắt ——“

Nghiêm Dực Toàn kéo cái mũ trên đầu xuống, phiền não bới bới tóc nói: “Tang Đồng, cô diễn chính là tướng môn chi nữ, linh động nhạy bén, thẳng thắn hào phóng! Cô kia là cái vẻ mặt gì? Cứng ngắc như vậy để làm chi! Thợ trang điểm nhanh giúp cô ấy trang điểm lại, một lần nữa!”

Thợ trang điểm vội vàng chạy lên trước giúp Tang Đồng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, sau đó nhanh chóng trang điểm lại.

Tang Đồng hạ mí mắt, cố gắng quên mọi vật chung quanh, liều mạng thôi miên mình, mi là Cố Khanh Trần, nữ nhi duy nhất của đại tướng quân, Ninh quốc Quận chúa của Tây Tấn……

Lần nữa mở mắt ra, ánh mắt của Tang Đồng đã thay đổi.

Nghiêm Dực Toàn ngẩn người, phất tay ý bảo bắt đầu.

Tô Thanh Hòa nụ cười nơi khóe miệng dần dần nhiều hơn một tia ý tứ châm chọc, giọng nói dịu dàng lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy: “Vậy thì thêm một chút lửa, dứt khoát đem mọi thứ thiêu cháy sạch sec!”

Chu Kính chắp tay: “Dạ, chủ tử…… Người nào?”

Cố Khanh Trần dưới sự kinh hãi, lui về phía sau nửa bước, rồi lại cứng rắn ổn định thân hình, cười nhạt một tiếng mà nói: “Thì ra là Tô công tử.”

Tô Thanh Hòa không để lại dấu vết quan sát nàng một cái, thuần lương mà cười nói: “Quận chúa sao lại từ chỗ ngồi đi ra?”

Cố Khanh Trần không chút để ý sửa lại trên váy áo không có một nếp gấp nào, trấn định nói: “Trong đó quá buồn bực, ta uống hơi nhiều rượu nên ra ngoài cho bay bớt mùi rượu, lúc này đang muốn đi về, Tô công tử thì sao?”

Tô Thanh Hòa vươn một tay ra: “Quận chúa mời đi trước, ta sẽ theo sau.”

“Cắt ——” Nghiêm Dực Toàn sắc mặt hơi có hòa hoãn, mặc dù vẫn còn nhíu chặt mày, lại không dọa người như mới vừa rồi, ý là cảnh này được thông qua.

Tang Đồng hai tay đặt trước eo, chậm rãi rời đi trường quay.

Lương Nguyên ở bên cạnh nhìn hồi lâu, vào lúc này không khỏi có chút bận tâm, bước ra đón hỏi: “Em còn tốt đó chứ? Nghiêm Dực Toàn yêu cầu rất cao, em đừng để trong lòng……”

Tang Đồng nhìn hắn, nụ cười linh động xinh đẹp tuyệt trần: “Tam ca, ngươi đừng lo lắng, ta đi nghỉ ngơi một lát là tốt rồi……”

Lương Nguyên đầu tiên là bởi vì nụ cười của nàng trái tim chợt căng thẳng, còn không kịp mừng như điên, đã cảm thấy nghi ngờ. Tang Đồng như vậy có chút không đúng, hiển nhiên là còn chưa thoát khỏi vai diễn.

Lương Nguyên cau mày, nắm bả vai của cô lắc lắc nói: “Đồng Đồng, Đồng Đồng……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.