Màu Xanh Huyền Bí

Chương 61: Chương 61




Tang Đồng liếc mắt nhìn ly rượu trước mặt, cười như không cười nhìn về phía Lương Tiểu Nghệ, chậm rãi mở miệng: “Rất nhiều năm về trước, uống một ly rượu bỏ thêm chút thuốc, thiếu chút nữa không thể tỉnh lại…… Từ đó về sau, tôi sẽ không tùy tiện uống bất cứ thứ gì người khác đưa cho! Huống chi…… Còn là Lương Tiểu Nghệ cô đưa cho tôi đây!”

Lương Tiểu Nghệ sắc mặt lập tức cứng đờ, trong mắt ánh sáng điên cuồng chợt lóe lên, ôn nhu mà cười: “Thế nào, hoài nghi ly rượu này có vấn đề?”

Tang Đồng nhún vai một cái: “Có vấn đề hay không tôi không biết…… Lương Tiểu Nghệ, cô đồng ý chúng ta về sau sẽ không còn bất cứ liên hệ gì, trước đây có thể làm nhiều tổn thương tôi như vậy, dựa vào cái gì mong muốn trong nhất thời xóa bỏ hết thảy! Không cùng cô tính toán là nể mặt Lương Nguyên, nhưng tôi…… Tuyệt đối sẽ không tha thứ!”

Tang Đồng nói xong những lời này, cảm giác điện thoại di động trong túi chấn động, liền không quan tâm sắc mặt của Lương Tiểu Nghệ, cầm điện thoại lên đi ra ngoài nghe.

“Tả Tả cậu ở đâu?”

Hàn Tả Tả trong điện thoại nói rất nhanh: “Đừng nói nữa, Tự Thần bị chuốc một bình rượu lớn, lúc này ói đến thừa sống thiếu chết…… Tớ đưa cậu ấy lên trên lầu tìm cản phòng rồi xuống tìm cậu!”

Tang Đồng nghe được bên kia có tiếng nước chảy rào rào, vội vàng nói: “Chăm sóc cậu ta đi, lát nữa lại nói tiếp!”

;

Mới vừa cúp điện thoại, cửa phòng bị kéo ra, có người hô: “Tang Tiểu Đồng, dám trốn ra bên ngoài! Quá không có nghĩa khí, phải phạt rượu!”

Tang Đồng bị mấy người đó lôi vào, dở khóc dở cười cùng Tô Vĩ đứng cùng nhau.

Một đám người nhao nhao ồn ào nói: “Hai người trong phim không thể kết hợp, trong thực tế Tang Tiểu Đồng lại bị Lạc Nhị gia cưới đi, Tô Thiên Vương của chúng ta quả thật quá đáng thương mà! Trong phim ngoài phim cũng không có cơ hội ——“

Mọi người cười lên ha hả, có ngườicthét: “Hát một bài, hát một bài ——“

Micro bị nhét vào trong tay Tang Đồng và Tô Vĩ, Tô Vĩ quay đầu sang bên tai cô nói: “Hát một bài đi, nếu không bọn họ không để yên đâu!”

Tang Đồng bất đắc dĩ cười hỏi: “Hát bài gì?”

Tô Vĩ chọn bài nam nữ hát song ca, rất kinh điển, hai người cùng nhau hát.

Mặc dù Tô Vĩ và Tang Đồng hát có dễ nghe đi nữa, trong cái bầu không khí này không ai còn nghiêm túc thưởng thức, cũng chỉ là góp vui mà thôi.

Hát xong, Tang Đồng cầu xin tha thứ: “Vậy được rồi chứ!”

“Không được, uống một chén!”

“Còn phải là rượu giao bôi —— Tang Tiểu Đồng phải an ủi một chút Tô Thiên Vương bị thương tâm ….!”

Tang Đồng dở khóc dở cười nhìn ly rượu bị nhét vào trong tay: “Thật không được, không thể uống rượu……”

Vì bảo bảo trong bụng, Tang Đồng nói gì cũng không nguyện uống.

Tô Vĩ vì cô hoà giải: “Tốt lắm tốt lắm, mọi người đừng làm rộn! Hát còn chưa đủ sao, còn muốn khi dễ cô nương người ta, mấy đại lão gia các người cút sang một bên đi ——“

Mọi người nhất quyết không tha, Tang Đồng không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: “Vậy…… Uống đồ uống được chứ?”

“Nơi này là chỗ nào nha, muốn uống đồ uống khác cũng không có đâu a!”

“Đúng vậy! Tang Tiểu Đồng quá không nể mặt điiii——“

Tang Đồng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nói: “Thật sự không thể uống…… Như vậy đi, chỉ uống một chút được chứ?”

Tang Đồng đem rượu bên trong ly sớt bớt hơn phân nửa: “Cầu xin các vị bỏ qua cho, sau này nhất định sẽ bồi mọi người uống một chầu hả hê!”

Mọi người đều uống đến điên cuồng rồi, ồn ào nửa ngày nhìn cô có vẻ khó khăn, cũng không nói thêm gì nữa.

Tang Đồng cùng Tô Vĩ tay chéo nhau, uống chun rượu giao bôi.

Dung dịch rượu lanh lẽo chạy qua cổ họng, dạ dày Tang Đồng không tự chủ được co rút.

Cô còn chưa có cùng Lạc Hưởng Ngôn uống qua rượu giao bôi đâu, nếu để cho anh biết được, chắc sẽ hậm hực với cô mấy ngày ấy chứ.

Tang Đồng nhớ tới bộ dạng xù lông của Lạc Hưởng Ngôn, ha ha cười để ly rượu xuống.

Anh còn chưa biết mình có bảo bảo, không biết đứa bé này có thể làm cho anh tiêu tan cơn ghen tức hay không.

Mọi người đùa giỡn Tang Đồng xong, lại chuyển đến trên người Tô Vĩ rồi.

Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân mang thai hay không, một ly rượu chút xíu như vậy, Tang Đồng cư nhiên liền có chút say. Đầu óc choáng váng, trước mắt một mảnh mông lung, nhìn cái gì đều có vô số hình ảnh lúc ẩn lúc hiện.

Tang Đồng lảo đảo đi vài bước, xiêu xiêu vẹo vẹo, cả phòng đều chật ních, tất cả mọi người uống đến đầy mặt đỏ bừng, dáng đi xiêu vẹo lắc lư như vậy có rất nhiều, cũng không có ai để ý tới cô.

Tang Đồng cảm thấy ly rượu kia như được rót vào trong máu, dọc theo mạch máu chạy tới toàn thân, tay chân đều giống như không phải là của mình nữa rồi, nhẹ nhàng giống như có thể bay.

Bên tai ông ông vang, trong đầu nhanh chóng lướt qua rất nhiều hình ảnh, trước mắt có rất nhiều yêu ma giương nanh múa vuốt, quơ múa cánh tay y hệt kìm sắt xông về phía cô.

Tang Đồng nội tâm chưa bao giờ tồn tại sợ hãi to lớn như vậy, muốn thét chói tai ra tiếng nhưng không cách nào mở miệng, muốn chạy trốn tay chân lại không nghe sai bảo, toàn thân co rút run rẩy, loại cảm giác cô chưa từng thể nghiệm qua.

Hàn Tả Tả thật vất vả mới thu xếp tốt cho Chử Tự Thần đã uống say, mới vừa vào phòng liền bị một phòng quần ma loạn vũ vây quanh.

Hàn Tả Tả khí thế quá mạnh mẽ, mắt lạnh quét qua mọi người rối rít giải tán.

Tìm một vòng mới phát hiện Tang Đồng trong góc, không biết có phải là bị chuốc rượu hay không, đang xụi lơ trên ghế sa lon.

Hàn Tả Tả chen đi qua, vừa nhìn sắc mặt cô không bình thường trắng bệch đã cảm thấy không thích hợp, cuống quít tiến lên đỡ đầu của cô kêu: “Tang Đồng, Tang Đồng ——“

Tang Đồng đã hôn mê, vẻ mặt vô cùng khổ sở, toàn thân cũng co quắp thật chặt, khống chế không được nước miếng chảy ra.

Hàn Tả Tả tâm hoảng sợ đem cô gắt gao ôm trong ngực, đưa tay với lấy chai rượu trên bàn, nhắm về phía đoàn người dùng sức ném, hét lớn một tiếng: “Con mẹ nó tất cả đều dừng lại cho tôi! Gọi xe cứu thương ——“

Mọi người hoảng sợ giật mình, trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn lại âm nhạc điếc tai nhức óc.

Tô Vĩ vạch ra đám đông, cau mày tiến lên: “Có chuyện gì?”

Hàn Tả Tả gấp đến độ mắt đều đỏ: “Mau gọi xe cứu thương, đã xảy ra chuyện!”

Lạc Hưởng Ngôn mới vừa bàn xong một vụ làm ăn, vội vàng cáo từ ra ngoài, đang muốn đi tìm Tang Đồng, đột nhiên trái tim co rụt lại, đáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi âm thầm.

Lạc Hưởng Ngôn lắc đầu một cái, không hiểu bất thình lình khó chịu là chuyện gì xảy ra.

Điện thoại vang lên, Lạc Hưởng Ngôn thấy trên màn ảnh hiện lên ba chữ “Hàn Tả Tả”, trong lòng lo lắng càng ngày càng đậm.

“Alô?”

Bên kia thanh âm rất huyên náo, Hàn Tả Tả cố gắng khống chế thanh âm của mình, lại vẫn không che giấu được nội tâm khủng hoảng: “Nhanh, anh nhanh tới đây, khoa cấp cứu bệnh viện thành phố…… Tang Đồng đã xảy ra chuyện!”

Lạc Hưởng Ngôn lập tức ngây ngốc, trong nháy mắt phản ứng kịp, lạnh lùng quát hỏi: “Cô ấy như thế nào?”

Hàn Tả Tả âm thanh run rẩy: “Không biết, mới vừa đưa vào cấp cứu……”

Lạc Hưởng Ngôn không nghe tiếp nữa, nhanh chóng chạy đi.

May mắn bệnh viện thành phố rất gần, Lạc Hưởng Ngôn chạy xe không bao lâu đã đến nơi. Thắng xe lại để đó, hắn như phát điên vọt vào bệnh viện.

Ngoài cửa phòng cấp cứu chỉ có Hàn Tả Tả và Tô Vĩ.

Hàn Tả Tả quả quyết ngăn chặn miệng của mọi người lúc đó, thái độ cường ngạnh kêu tất cả tạm thời trở về, căn phòng được Tô Vĩ gọi người tới phong tỏa hiện trường, hai người cùng nhau canh chừng trước cửa phòng cấp cứu.

Lạc Hưởng Ngôn sắc mặt khó coi tới cực điểm, khẩn cấp lao tới và khủng hoảng tột cùng làm cho sắc mặt hắn tái nhợt.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Hàn Tả Tả ôm cánh tay lắc đầu một cái: “Không biết, đã sai người đi điều tra…… Cậu ấy uống một ly rượu xong liền hôn mê bất tỉnh, toàn thân co quắp……”

Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên giận dữ: “Người nào cho cô ấy uống rượu!”

Tô Vĩ lôi kéo hắn: “Xin hãy bình tĩnh, Lạc Nhị gia, hiện tại còn có rất nhiều chuyện phải làm, đừng xúc động! Lúc ấy hiện trường hỗn loạn, Tang Đồng uống gần nửa ly, sẽ không có cái gì……”

Rất nhanh cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ đi ra kéo khẩu trang xuốnghỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân?”

Lạc Hưởng Ngôn liền vội vàng tiến lên: “Là tôi!”

Vị bác sĩ kia mặt không thay đổi quét mắt nhìn hắn: “Là cái gì của cô ấy?”

“Tôi là chồng của cô ấy!”

Bác sĩ nhìn hắn một chút, nói: “Bệnh nhân trong máu có một lượng lớn LSD, anh có biết cô ấy sử dụng thuốc phiện hay không?”

Lạc Hưởng Ngôn ngây ngẩn cả người.

Hàn Tả Tả cả giận nói: “Không thể nào, cậu ấy ngay cả thuốc lá cũng không đụng tới, làm sao có thể hít thuốc phiện!”

Bác sĩ hừ lạnh: “Không hút thuốc lá không có nghĩa là không hít thuốc phiện! Cô ấy đã hít LSD quá liều, cho nên sinh ra các triệu chứng co rút, hôn mê, ảo giác……”

Bác sĩ dừng một chút, tiếp tục dùng giọng điệu cứng nhắc nói: “LSD có nguồn gốc từ nấm cựa gà, là một loại ma túy tổng hợp cực độc. Lạm dụng LSD sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe và tinh thần của người dùng, cũng sẽ để lại rất nhiều di chứng, những thứ này tạm thời có thể không đề cập tới…… Anh có biết bệnh nhân đã có thai hơn một tháng rồi không?”

Lạc Hưởng Ngôn như bị giáng một đòn nghiêm trọng, lầm bầm nói: “Tôi không biết……”

Bác sĩ không vui trừng mắt liếc hắn một cái: “Cái gì cũng không biết, làm sao làm chồng người ta được đây! Thời kỳ đầu mang thai rất nguy hiểm, đứa bé này không biết có thể giữ được hay không…… Hiện tại tôi cần hỏi một chút, trong cơ thể bệnh nhân có một lượng lớn LSD, đối với thai nhi ảnh hưởng rất nghiêm trọng, coi như đứa bé có thể sinh ra được, cũng có thể sống không được bao lâu, hơn nữa mặc dù sống sót cũng có thể bị dị dạng bẩm sinh…… Xin hãy mau chóng quyết định, có muốn giữ lại đứa bé này hay không?”

Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên bừng tỉnh, khống chế không được phẫn nộ quát: “Muốn! Coi như sinh ra là một kẻ đần đồn tàn phế, nó cũng là con của Lạc Hưởng Ngôn tôi!”

Bác sĩ gật đầu một cái, kéo khẩu trang lên: “Tôi đã biết, chúng tôi sẽ cố hết sức giữ lại bào thai trong bụng bệnh nhâ……”

“Chờ một chút!” Lạc Hưởng Ngôn hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình tỉnh táo trở lại, “Giữ được đứa bé có thể hay không…… Đối với người mẹ có gì bất lợi?”

Bác sĩ trầm ngâm chốc lát nói: “Khó mà nói trước được, mỗi người sẽ có phản ứng với LSD không giống nhau…… Sau khi bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm, tôi đề nghị đi đến chỗ cai nghiện tiến hành giai đoạn trị liệu. Trong thời gian này bệnh nhân có thể sẽ vô cùng khổ sở, có lẽ sẽ phát sinh hành động tự sát……”

Lạc Hưởng Ngôn khổ sở gật đầu: “Biết……”

Bác sĩ thở dài: “Vậy…… Hiện tại còn muốn giữ đứa bé này sao?”

Lạc Hưởng Ngôn nhắm lại mắt, một câu cũng nói không nên lời.

Muốn hắn thế nào mở miệng đây!

Giữ lại đứa bé, sẽ thương tổn đến Tang Đồng, nếu không giữ…… Đó là đứa bé hắn và Tang Đồng dựng dục nên, muốn hắn làm thế nào giao phó với Tang Đồng đây!

Hàn Tả Tả khuôn met trắng bệch, muốn mở miệng lại bị Tô Vĩ ngăn cản.

Lui lại trên hành lang, Lạc Hưởng Ngôn giọng nói đứt quãng vang lên: “Trước xin tận lực bảo đảm người mẹ an toàn khỏe mạnh, còn lại…… Có thể bảo vệ, xin hãy tận sức!”

Bác sĩ không nói thêm gì nữa, xoay người đi vào phòng giải phẫu.

Lạc Hưởng Ngôn không nhúc nhích dựa vào vách tường, thời gian nhanh chóng trôi qua, rồi lại giống như ngưng trệ lại.

Không bao lâu, cửa phòng giải phẫu lần nữa mở ra, một vài bác sĩ đi ra nói: “Đại khái không có việc gì, thai nhi không thể giữ được…… Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức!”

Lạc Hưởng Ngôn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng trống rỗng khó chịu, cùng y tá phía sau đưa Tang Đồng vào phòng bệnh.

Hàn Tả Tả chịu đựng sự đau đơn, lúc này bất kỳ lời an ủi nào cũng đều vô dụng, nhẹ nói: “Nhị gia, anh hãy ở với Tang Đồng, tôi về lấy ít đồ dùng hàng ngày của cậu ấy tới đây.”

Lạc Hưởng Ngôn giống như không nghe thấy, ngồi bên giường bệnh nhẹ nhàng nắm tay Tang Đồng, bởi vì đang truyền dịch, tay Tang Đồng lạnh lẽo dị thường.

Hàn Tả Tả nhẹ giọng thở dài, cùng Tô Vĩ cùng nhau rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Lạc Hưởng Ngôn hôn một cái lên ngón tay cô, khẽ thì thầm: “Thật xin lỗi……”

Nếu không phải hắn đã tới chậm, làm sao sẽ phát sinh loại chuyện như vậy?

Đã mang thai hơn một tháng, hắn thế nhưng không phát giác gì.

Nếu không phải do hắn sơ ý lơ là, nhất thời sơ sót, làm sao sẽ làm hại Tang Đồng nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, như thế nào lại để cho đứa bé của bọn họ chết non sơm như vậy!

Hàn Tả Tả rất nhanh cầm bao lớn bao nhỏ trở lại, ý bảo Lạc Hưởng Ngôn cùng mình ra ngoài.

Lạc Hưởng Ngôn đã bình tĩnh lại.

Hàn Tả Tả nhìn thấy chỉ trong một thời gian rất ngắn Lạc Hưởng Ngôn đã tiều tụy đi rất nhiều, trong lòng xúc động không thôi.

“Tang Đồng luôn hòa thuận, cùng với đoàn làm phim quan hệ cũng không tệ, cô ấy vừa mới trở lại làm việc, cũng không liên quan đến vấn đề xung đột lợi ích……”

Lạc Hưởng Ngôn giương mắt, trong mắt tia rét lạnh bén nhọn giống như lưỡi dao, lông mày nhíu lại lạnh lùng.

“Tôi sẽ tra rõ!”

Hàn Tả Tả hơi yên tâm, chỉ sợ Lạc Hưởng Ngôn nhất thời mê muội, xem nhẹ nguy hiểm trước mắt, để cho kẻ địch ẩn núp trong bóng tối thừa cơ hội ra tay tiếp.

“Còn lại hãy yên tâm, chuyện tối nay, bảo đảm sẽ không có bất cứ tin đồn nào truyền ra ngoài!”

Lạc Hưởng Ngôn ngồi ở bên giường cả đêm không chợp mắt.

Trời sáng, có bác sĩ đi tới kiểm tra phòng.

Lạc Hưởng Ngôn cùng thầy thuốc phía sau, đóng cửa phòng bệnh hỏi: “Thân thể của cô ấy không có gì đáng ngại chứ?”

Bác sĩ an ủi: “Hiện tại xem ra tất cả đều hồi phục tốt…… Nhưng là sử dụng LSD sẽ xuất hiện một loại hiện tượng đặc biệt, cũng chính là chứng ‘nhớ lại’. Đã từng dùng qua LSD, nếu như không sử dụng nữa, số thuốc lắng lại bên trong thận sau một thời gian sẽ bị đào thải ra ngoài, đồng thời một ít lại tiến vào tế bào não, sau đó mới ở trong tế bào sinh ra phản ứng dây chuyền. Cho nên tình huống bệnh nhân cụ thể như thế nào, còn phải đợi cô ấy tỉnh lại làm kiểm tra…… Một số người sau khi dừng thuốc cũng sẽ để lại di chứng ảo giác trước đó, đến lúc đó hy vọng anh có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Lạc Hưởng Ngôn thành khẩn nói cám ơn, nói tiếp: “Xin bác sĩ trước hết hãy che giấu bệnh tình, không cần nói cho vợ tôi chuyện cô ấy mang thai…… Tôi lo lắng cô ấy không tiếp nhận nổi, đợi đến thời cơ thích hợp, tôi sẽ nói cho cô ấy biết đứa bé không còn……”

Vị bác sĩ kia hiểu rõ gật đầu: “Yên tâm đi, theo như tình hình bây giờ, bệnh nhân chưa từng hít thuốc phiện, mặc dù lần đầu hít với một lượng lớn, nhưng thể chất của cô ấy không tệ, lại được mọi người đưa tới kịp thời, đoán chừng di chứng sau này của cô ấy sẽ không quá nghiêm trọng.”

“Cám ơn!” Lạc Hưởng Ngôn thoáng yên tâm, sau khi tiễn chân các bác sĩ liền trở lại phòng bệnh.

Tang Đồng vẫn chưa tỉnh, thân thể sau khi đẻ non rất suy yếu, vẻ mặt an tĩnh nằm trên giường bệnh, chỉ một đêm ngắn ngủn, liền gầy đi rất nhiều, sắc mặt vàng vọt, đáy mắt thâm quầng một mảnh.

Lạc Hưởng Ngôn sao còn có tâm tư đi quản chuyện khác, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đặt vào Tang Đồng, chỉ gọi một cú điện thoại cho Lạc phu, đem mọi chuyện nói sơ qua với bà, để Lạc phu toàn quyền giải quyết.

Giao mọi chuyện cho mẹ mình, Lạc Hưởng Ngôn tuyệt đối yên tâm, liền tiếp tục một tấc cũng không rời bồi ở bên cạnh Tang Đồng.

Hơn hai giờ chiều, sân bay người tới người đi, loa phát thanh liên tục thông báo lộ trình chuyến bay.

Lương Tiểu Nghệ vội vàng đứng lên: “Đi thôi, anh, vào thôi.”

Lương Nguyên nhìn lại chốc lát, khuôn mặt cô đơn: “Đi thôi!”

Người xếp hàng tiến vào cũng không nhiều, rất nhanh đã tới lượt bọn họ.

Lương Nguyên vừa định tiến lên, đột nhiên xông lên mấy người cảnh sát, đem hắn ngăn lại.

Lương Tiểu Nghệ sắc mặt bỗng dưng biến đổi.

Lương Nguyên không hiểu hỏi: “Đồng chí cảnh sát, xin hỏi xảy ra chuyện gì?”

Người dẫn đầu lễ phép chào nói: “Thật xin lỗi, Lương Tiểu Nghệ bị tình nghi giết cùng buôn lậu thuốc phiện, mời đi theo chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến hỗ trợ điều tra!”

Lương Nguyên cảm thấy buồn cười, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Lương Tiểu Nghệ, lại phát hiện sắc mặt cô ta rất bình tĩnh, trong ánh mắt đầy vẻ điên cuồng.

Lương Nguyên trong lòng trầm xuống, khó khăn hỏi: “Là….. em sao?”

Lương Nguyên không đầu không đuôi hỏi, Lương Tiểu Nghệ ngầm hiểu, chậm rãi nở nụ cười, cười đến rực rỡ như vậy, giống như một đứa bé đang đợi được khen thưởng, thoải mái ung dung nói: “Anh, hiện tại anh có thể an tâm, tất cả những người tổn thương anh đều không được chết tử tế…… Người nào làm anh đau khổ, em cũng sẽ không để cho họ tốt hơn!”

Lương Nguyên đầu óc ong một tiếng, giống như chiếc pháo bị đốt nổ tung trước mặt mình.

“Em đã làm cái gì?”

Lương Nguyên không dám nghĩ tới, van xin nhìn Lương Tiểu Nghệ, vẻ mặt lo sợ nghi hoặc bất an.

Cảnh sát cách một tiếng còng tay Lương Tiểu Nghệ, cười lạnh nói: “Lần này vừa đúng lúc, hiềm nghi ngược lại được khẳng định chắc chắn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.