“Cái gì?“. Mọi người ngạc nhiên
Người luôn đứng sau Tĩnh Hạ là Liên nhi.
Liên nhi ngay lập tức vội vàng thanh minh” Hoàng thượng, Thái hậu minh xét, nô tì thật sự không biết, là Trưởng công chúa đổ oan cho nô tỳ“.
“Đổ oan? Vì sao bổn công chúa lại phải đổ oan cho ngươi?“.
“Cái này......”
Nàng ta chỉ được lệnh là làm hỏng y phục và bí mật bỏ ngọc bội vào trong người của Trưởng công chúa, còn lại nàng ta không biết gì cả.
Mạnh Tâm thấy tình thế không đúng, liền lên tiếng:“ Trưởng công chúa, sao ngài lại dám chắc thích khách này không nhìn ngài mà nhìn nô tỳ này chứ?“.
“Thế sao ngươi dám chắc thích khách này nhìn ta mà không phải nhìn ngươi?“. Tĩnh Hạ trả treo nói.
Mạnh Tâm: “.....” Liên quan gì đến ta?
Vương Minh Dạ không hài lòng nói: “Tĩnh Hạ, chuyện này liên quan đến muội, sao lại kéo người vô tội vào?“.
Mẹ kiếp.
Nam nữ chính cứ một hai phải áp đặt mọi chuyện lên đầu bà đây.
Phải xử lí!
Đột nhiên có một vị tiểu thư khác thốt lên “ Ta nhớ ra rồi, ngọc bội này là cái ngọc bội mà Mạnh tiểu thư từng đeo mà“.
Vị tiểu thư ấy vừa nói thế, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Mạnh Tâm.
Trong lòng Mạnh Tâm nảy dựng.
Chết tiệt!
Sao mọi chuyện lại đi xa vậy chứ?
Tuy nhiên gương mặt nàng ta vẫn bình tĩnh “ Không phải Trưởng công chúa đã nói, một cái ngọc bội không thể chứng minh được điều gì sao?“.
Hoàn thượng lên tiếng: “ Được rồi, đừng cãi nhau nữa“.
Nói xong ông quay lại nhìn thích khách.
“Ta cho ngươi cơ hội lần nữa, mau nói ra kẻ nào đứng sau lưng ngươi, nếu không trẫm sẽ khiến ngươi chết không toàn thây“.
Nhưng lần này, mấy tên thích khách trầm mặc, trong miệng bọn chúng chảy ra một dòng máu đen, từng người lần lượt ngã xuống.
Tử sĩ?
Mọi việc cứ như vậy kết thúc sao?
Hoàng thượng trầm mặc một lúc lâu, rồi quay sang hỏi Thái hậu nói “ Mẫu hậu, người thấy việc này nên giải quyết thế nào?“.
Thái hậu nhìn Liên nhi rồi nói “Người đâu, mau giải nô tỳ này xuống, ngày mai đích thân ai gia sẽ tra hỏi “.
“Thái hậu, hoàng thượng minh xét, nô tì là bị oan“. Liên nhi bị giải xuống, âm thanh oan khuất xa dần.
Hoàng thượng sau rồi bảo người thu dọn sạch sẽ, tuyên bố kết thúc bữa tiệc này.
Hắn thậm chí chẳng tra hỏi Mạnh Tâm đâu.
Thiên vị!
Trước khi Tĩnh Hạ đi, Thái hậu lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhìn cái gì?
Muốn gây sự à?
Đến đây.
Nhưng Thái hậu lại chỉ phất tay áo rời đi, Tĩnh Hạ cũng không để ý, đi ra ngoài.
Tuy nhiên cô không về cung điện, mà đi vòng quanh hoàng cung.
Lúc này trở đã gần đêm, bóng đen bao quanh cả con đường, chỉ có ánh trăng chiếu xuống lúc sáng lúc không.
[ Ký chủ, sao cô lại lấy nô tỳ kia gánh tội thay vậy? ] Hệ thống cảm thấy ký chủ cũng không ác đến mức lấy người chết thay chứ?
“Gánh tội thay? Ngươi nghĩ nàng ta vô tội?” Tĩnh Hạ cười nhạt.
[ Là sao? ]
“ Lười giải thích, tự nghĩ“.
[ ..... ]
Trầm mặc một lúc, hệ thống lại tiếp tục hỏi [ Vậy sao cô không về mà còn đi dạo làm gì? ]
Tĩnh Hạ không trả lời, vì cô lười nói.
Chiếc quạt vẫn cứ phe phẩy, gió quạt mát dịu làm vài sợi tóc của cô tung bay.
“ Mạnh tiểu thư, nàng đừng để ý, chuyện vừa nãy không liên quan đến nàng“.
“Ta biết, đa tạ vương gia quan tâm“.
Một giọng nói không xa truyền đến tai Tĩnh Hạ.
Nữ chính cùng nam phụ cô nam quả nữ?
Nam chính sắp bị cắm sừng?
Rồi câu chuyện tay ba sẽ xảy ra.
Hóng hóng!
“Hoàng thượng không truy xét chứng tỏ ngài biết việc này sẽ không liên quan đến nàng“.
“ Để vương gia phiền lòng rồi, chuyện này ta sẽ tự giải quyết“. Mạnh Tâm lạnh nhạt nói.
Nàng biết Ninh vương thích mình, nhưng nàng đã có Ngự vương rồi.
“Các ngươi đang nói chuyện gì vậy?“.