Sáng hôm sau, có người truyền đến tin tức, Ninh vương vào cung thỉnh bệ hạ tứ hôn cho mình và Trưởng công chúa, đã được Hoàng thượng đồng ý.
Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ba tháng sau.
Tĩnh Hạ bây giờ hơi mơ hồ.
Ta có nói sẽ lấy hắn sao?
Sao ta lại không biết?
Mạnh Tâm được Vương Minh Dạ kịp thời cứu về ngày hôm qua, đồng thời cũng dạy cho Tĩnh Vương một bài học nhớ đời.
Cho hắn ta qua đêm với một nam tử.
Manh Nhiên nghe tin, khóc đến ngất xỉu.
Nam chính chơi cũng ác thật!
Hôm nay Mạnh Tâm nhận được tin tức này, cũng không khỏi suy nghĩ trong đầu.
Không phải Ninh vương không thích Trưởng công chúa sao?
Sao lại đi cầu hôn nàng ta?
Trong lòng nàng ta đột nhiên sinh ra cảm giác mất mát.
Mạnh Tâm lập tức sai Mã Não chuẩn bị, cải thành nam trang đi gặp Ninh vương.
Ninh vương phủ.
“Bẩm vương gia, có một vị công tử cầu kiến“.
“Công tử?“. Ninh vương nhíu mày suy nghĩ, sau đó nói “Cho hắn vào“.
Một vị công tử dung mạo trác tuyệt bước vào, đập vào mắt là khuôn mặt kinh ngạc của Ninh vương, sau đó hành lễ “ Tham kiến vương gia“.
Ninh vương sai người ra ngoài, rồi tiến lên chỗ nàng ta, vui mừng hỏi “Tâm nhi, nàng sao lại đến đây?“.
Mạnh Tâm ngồi xuống một chỗ, nhìn Ninh vương, thắc mắc “Vương gia, ta nghe nói ngài muốn cưới Trưởng công chúa?“.
Mặt hắn ta hơi trầm, sau đó thừa nhận “Phải“.
“ Vương gia, thứ cho ta nhiều lời, ngài không có tình cảm với Trưởng công chúa, lấy về ngài sẽ vui sao?“. Mạnh Tâm vẻ mặt không đồng ý nói.
Ninh vương hơi cong khóe môi, hỏi “Nàng là đang quan tâm ta?“.
“Không phải, ta coi ngài là bằng hữu, vậy nên mới tới khuyên nhủ“. Nàng hơi mất tự nhiên quay đầu.
Đúng vậy, nàng chỉ coi hắn là bằng hữu, không hơn không kém.
Nàng đã có Vương Minh Dạ yêu thương hết lòng, lại còn sắp trở thành Ngự vương phi, không thể nảy sinh cảm tình với nam nhân khác.
Tuy đã dự liệu trước nhưng trên mặt Ninh vương không nhịn được hiện lên tia thất vọng.
Mạnh Tâm ổn định lại cảm xúc, quay đầu nhìn hắn bình tĩnh nói “ Ninh vương gia, nếu ngài không muốn, ta có thể giúp ngài“.
“Không cần“. Ninh vương lắc đầu “ Vì sự bình yên của nàng, ta nguyện ý đánh đổi hạnh phúc của mình“.
Trong mắt hắn chất chứa ngàn nỗi tâm tình.
Mạnh Tâm hơi khó hiểu.
Vì sự bình yên của nàng?
Chẳng lẽ Trưởng công chúa biết hắn thích nàng, vậy nên lấy nàng uy hiếp hắn sao?
Nàng ta hơi siết chặt tay.
Im lặng một lát, Mạnh Tâm đứng dậy “Ta đã biết rồi, vương gia, cáo từ“.
Xong rồi, nàng tiêu sái xoay người bước đi.
Vương Tĩnh Hạ, kiếp trước nàng ta gián tiếp hại chết nàng, bây giờ còn dám động đến người bên cạnh nàng sao?
Không thể được.
Khóe môi Mạnh Tâm hơi nhếch lên, ánh mắt lóe lên tia âm lệ.
Nếu đã vậy, thì đừng có trách nàng độc ác.
- ---
Tĩnh Hạ lười biếng nằm trên ghế nhỏ, thần sắc có điều suy nghĩ.
[ Ký chủ, cô đang nghĩ gì vậy? ] Nó cảm thấy ký chủ hơi kỳ lạ.
“Không có gì“. Cô nhắm mắt dưỡng thần.
[ Vậy việc Ninh vương cầu hôn cô, cô định đồng ý lấy hắn sao? ]
“Ngươi nhìn ta giống người phải nghe theo sắp xếp của người khác sao?“. Tĩnh Hạ cười nhạt.
[..... ] Nó cũng không cảm thấy thế, nếu không ký chủ ngay từ đầu đã nghiêm túc làm nhiệm vụ rồi.
Cô mở đôi mắt xinh đẹp ra, đôi con ngươi có ánh sáng chiếu vào, rực rỡ như chứa ngàn vì sao.
Cô cảm thán:“Nam phụ thật đáng thương, ta cũng nên tác thành cho hắn“.
Đồng thời cũng thực hiện nguyên vọng của nguyên chủ luôn.