“Ta nghe nói có kẻ đột nhập vào phòng của con nên ta dẫn người tới đây để xem xét“.
Hoàng thượng trầm giọng nói. Từ thái độ đến giọng nói cũng đủ để thấy hoàng đế không thích vị công chúa này lắm.
“Vậy phụ hoàng cứ việc tra xét, bây giờ nhi thần đang rất mệt, không thể đứng dậy để hành lễ với người”
Tĩnh Hạ lại nằm xuống, mỏi mệt nói.
Đừng đùa.
Thuốc mê còn chưa hết đâu.
Không mệt mới là lạ.
Hoàng thượng nhíu mày “Con làm sao lại mệt? Không phải sáng nay vẫn còn khỏe mạnh sao?“.
“Phụ hoàng, vì có một số thứ ngoài ý muốn xảy ra nên con cảm thấy con bị ốm rồi“.
Tĩnh Hạ vừa nói vậy, vừa liếc mắt nhìn 2 nhân vật chính đang đứng ở đó.
Không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt của cô, Mạnh Tâm lại cảm thấy hơi chột dạ và....... kinh hãi!
Nhưng nàng ta đã trấn an lại chính mình, đó là ảo giác thôi, vị Trưởng công chúa này không thể biết là mình làm.
Hừm!
Nữ chính ngây thơ.
Nghĩ ta không có cách vạch trần ngươi sao?
Ngươi nghĩ có nam chính là hay lắm sao?
Nếu như ngươi mà có suy nghĩ như vậy.......
Thì ngươi đúng rồi đấy!
Ta cũng muốn có nam nhân thay ta làm việc như nữ chính!!!
Một đạo âm thanh máy móc vang lên: [ Nam chính là yêu nữ chính mới thay nàng giải quyết tất cả ] Cô có sao? Hừ......
Hệ thống thất bại kia, đừng cho là ta không biết ngươi đang khinh bỉ ta nhé!
[........] Sao cô lại nghe được ra vậy? Mà ta là hệ thống thất bại lúc nào?
- -
“Phụ hoà.....”
Sau khi Tĩnh Hạ nói chuyện với hệ thống trong thâm tâm xong thì muốn lên tiếng, nhưng lại bị Mạnh Tâm ngắt lời:
“Nếu Trưởng công chúa không được khỏe, thì người cứ việc nghỉ ngơi, để kẻo mai hoàng thượng mà có việc cần đến, người lại bị mệt không đến được“.
Nàng ta nhấn mạnh chữ “lại bị mệt”, ngụ ý bây giờ ngươi có thể giả vờ mệt, thì ngày mai cũng có thể.
Hoàng thượng nghe vậy, lại lần nữa cau mày.
Đừng có làm như ta không nghe ra nha nữ chính đại nhân!
Tĩnh Hạ nở nụ cười nhạt.
Bổn công chúa nở nụ cười từ thiện.
Cho ngươi cảm nhận được sự xinh đẹp của ta.
Cứ thoải mái cảm nhận nhiều vào.
Không thu tiền đâu!
Mạnh Tâm:“......”
Nàng ta bị mệt đến mức đầu óc hỏng rồi sao? Còn cười được?
Không phải nàng ta nên vội vàng thanh minh sao?
Vương Minh Dạ cũng nhíu mày, cảm thấy hôm nay Tĩnh Hạ thật lạ, nhưng không biết lạ ở chỗ nào.
“Nếu mọi người không tin, cứ gọi thái y đến kiểm tra, con không ngại“.
Mạnh Tâm sắc mặt hơi hốt hoảng.
Không ổn!
Nếu gọi thái y đến, thì phát hiện vị Trưởng công chúa bị hạ thuốc mê, đến lúc đó mọi chuyện lại rối tung lên thì sao?
Vương Minh Dạ luôn im lặng, bấy giờ lên tiếng: “ Hoàng huynh, chuyện nhỏ này cứ giao cho thần đệ, bây giờ thỉnh người cứ về trước, để thần đệ gọi thái y đến chữa bệnh cho Hạ nhi“.
Hoàng thượng nghe thế, liền đồng ý.
Tĩnh Hạ cũng không lên tiếng.
Sau khi hoàng thượng đi, Tĩnh Hạ mới hướng hai người nói chuyện:
“Sao vậy nhị thúc, thái y đâu, ta đang rất mệt mỏi đó!“.
Mạnh Tâm đang buồn bực vì mọi chuyện không thành, giờ nhìn vẻ mặt của Tĩnh Hạ, liền nắm chắc 7,8 phần rằng cô đã biết rồi.
Vương Minh Dạ lên tiếng nói với người đứng sau: “Người đâu, mau mời thái y đến cho công chúa“.
Sau rồi, hai người quay đầu đi.
Tĩnh Hạ lên tiếng gọi hai người:
“Mạnh tiểu thư nhớ cẩn thận, kẻo gặp phải một kẻ hư hỏng nào đó, kết cục của ngươi là xác định rồi!!“.
Mạnh Tâm đang đi đếm bậc thang, suýt nữa vấp ngã.
Tuy cô không nói hết, nhưng nàng vẫn hiểu.
Quả nhiên là nàng ta đã biết! - Mạnh Tâm thầm nghĩ.
Vương Minh Dạ quay đầu nhìn Tĩnh Hạ, hơi híp mắt: đây là uy hiếp sao?
Hắn đáp lại: “ Công chúa yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt, sẽ không để nàng ấy xảy ta chuyện gì đâu“.
Nói xong, hai người xoay người đi.
Mạnh Tâm trong lòng hơi cảm động.
Cảm giác được người bảo vệ thật tốt!
Tĩnh Hạ chỉ cười, không nói.
Dĩ nhiên nữ chính sẽ không xảy ra chuyện gì.
Có nam chính bảo vệ mà!
Nhưng nếu rơi vào tay ta thì nàng ta có bình yên thì không biết được.
Ai bảo ta phải nghịch tập chứ!
Hic hic....... Mệt mỏi quá mà!
Đói quá.