“Công chúa xin cứ hỏi“.
Nhưng đợi một lúc lâu, Liên nhi không nhận được câu hỏi của Tĩnh Hạ, bắt đầu thấp thỏm.
“Liên nhi, ngươi........”
Tĩnh Hạ bắt đầu mở miệng.
Mồ hôi lạnh sau lưng Liên nhi chảy xuống.
Có phải công chúa đã biết cái gì không?
“...... Lấy món canh này kiểu gì vậy? Quá khó uống rồi“.
Hả?
Liên nhi ngẩn người.
Không phải là công chúa nên hỏi........
“Ngươi sao vậy?” Tĩnh Hạ thắc mắc hỏi.
“Dạ..... dạ không, công chúa tha tội, để nô tỳ đổi món khác cho người“.
“Không cần, dù sao ta cũng ăn xong rồi, ngươi thu dọn đi“.
“Vâng..... vâng“.
Liên nhi thu dọn rất nhanh, vội vàng ra ngoài tựa như bị ma đuổi vậy.
Ngươi vội cái gì thế?
Ta có làm gì đâu.
Gặp quỷ sao?
Ngươi thấy con quỷ nào xinh đẹp như ta không?
Hừm!
Tĩnh Hạ lại tiếp tục nằm bò ra giường.
Lười quá........
[ Ký chủ, còn nhiệm vụ ẩn, cô không làm sao? ]
Sao phải làm?
Ngươi không thấy trời đã chuyển tối rồi à?
Giờ này mọi người đi ngủ hết rồi, muốn làm ngươi tự đi mà làm.
Mệt!
[...... ]
Cô mà cứ lười biếng như vậy, điểm khen thưởng sẽ không cao đâu!
- -----
Thời gian thấm thoắt trôi qua, cuối cùng cũng đã đến ngày tổ chức yến hội.
Thấm thoắt trôi qua cả nhà ngươi!
Mới có một ngày thôi, làm như một năm trôi qua không bằng.
“Công chúa, đây đều là những bộ y phục đẹp nhất do Tú Y phòng gửi đến, thỉnh ngài hãy chọn một bộ“.
Liên nhi cung kính cúi người bẩm báo.
Tuy nguyên chủ không được hoàng thượng yêu thích nhiều, tuy nhiên vẫn là con gái quý phi đã mất - người hoàng thượng sủng ái nhất, không thể không chú ý hình tượng.
“Ukm....... vậy chọn bộ màu tím này đi“. Màu cô yêu thích nhất là màu tím, chọn nó đi.
“Vâng”
Liên nhi dâng bộ trang phục màu tím lên cho cô.
Bộ trang phục này rất đẹp, vạt tay áo được thêu chỉ vàng một cách tỉ mỉ, eo váy có một các thắt lưng vàng buộc quanh, dưới vạt váy có thêu hình hoa mẫu đơn óng ánh.
Chung quy bộ y phục này có màu vàng kim làm chủ đạo.
Tuy nó rất đẹp nhưng cách mặc hơi rườm rà, lại rất kén người mặc. Nếu có người nào không có khí chất phù hợp để mặc bộ y phục này, nhất định sẽ tạo cho mọi người cảm giác “ Người này ăn mặc quá lố lăng“.
Nhưng khi Tĩnh Hạ mặc vào, lại gợi cho người một câu thơ “ Nàng mỹ lệ trường tồn. Nàng đẹp tựa thiên tiên“.
( Khụ, ta chém).
Bình thường, cô rất thu liễm khí chất của mình. Nhưng bây giờ cứ tỏa ra một chút, cô không ngại.
Bộ y phục mặc trên người Tĩnh Hạ, nhưng lại thay cô làm nổi bật lên quý khí thuộc về riêng mình. Trang nhã mà cao quý, lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Gương mặt cô bây giờ hiện lên một tia lãnh diễm sắc sảo, khác hẳn với thường ngày.
Tựa như, tại đây cô là Nữ hoàng, là người đứng trên vạn vật.
Hệ thống khá kinh ngạc, sao nó lại không biết ký chủ nhà mình cũng có khí chất như vậy.
Liên nhi lại rất sửng sốt, đây là Trưởng công chúa sao? Sao công chúa lại có thể có khí thế bức người như vậy?
Nhưng rồi Tĩnh Hạ đã thu liễm lại hết thảy.
Tuy nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, giống như đó chỉ là ảo giác của mọi người vậy.
Nhưng không thể phụ nhận, cô mặc bộ y phục này...... rất đẹp.
Ukm!
Thật hợp
Ta quả nhiên là thiên tài.
Có mắt nhìn rất tốt!
Hệ thống tỏ vẻ: vừa mới khen một chút mà đã vểnh mũi lên tận trời rồi.
# Sao ta lại không biết ký chủ lại tự luyến như vậy #
“Công chúa, ngài mà mặc bộ này tham dự yến hội, nhất định Ninh vương gia sẽ bị ngài làm cho mê mẩn“. Liên nhi bề ngoài khen ngợi, trong mắt lại lóe lên tia ghen tỵ.
Ninh vương?
À là vương gia khác họ, là con của Hoa thị - họ hàng xa của hoàng đế với nam nhân khác.
Không biết vì lí do gì mà hắn được phong Vương.
Nhưng cô chỉ biết.......
Hắn chắc chắn là nam phụ, và thích nữ chính.
Trong cốt truyện ghi vậy.
Nguyên chủ thích Ninh vương, nhưng hắn lại không thích nàng, luôn tỏ vẻ lãnh đạm xa cách.