Hả?
Tĩnh Hạ không hiểu nhìn cô ta.
“Là cậu đã đánh đàn em của tôi?“. Mộ Bạch Băng thấy cô không hiểu, giải thích.
Tĩnh Hạ hơi suy nghĩ rồi nói “ À, là mấy cái đám lưu manh kia hả?“.
Đám lưu manh?
Cô ta dám gọi đàn em cô là lưu manh?
“Lăng Tĩnh Hạ, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn xen vào chuyện của tôi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để yên“. Mộ Bạch Băng lạnh giọng cảnh cáo, xong rồi rời đi.
Tĩnh Hạ cũng không để ý, không để yên thì cô định làm gì tôi?
Buồn cười.
- --
Tối hôm đó, cả nhà Tĩnh Hạ đang ăn cơm, một trận đập cửa vang lên.
“Mở cửa“.
Ông Lăng hơi trầm mặt, đứng dậy.
Trước khi đi ông còn quay đầu nói “ Hai người đừng đi đâu hết, chờ tôi trở về“.
Lúc ra ngoài, đi tới chỗ vắng vẻ, ông lạnh giọng “Không phải bảo là cho tôi năm ngày sao? Còn chưa được ba ngày đâu“.
Kẻ to con nhất trong đó lên tiếng với giọng điệu kiêu ngạo “ Lăng Trữ, không phải bọn tôi không cho ông thời gian, mà là lão đại của chúng tôi không cho. Bây giờ ông mau mau mang đồ đó ra đây, bằng không......”
“Tôi không biết mấy thứ đồ đó ở đâu, sao có thể mang cho mấy người“.
Mặt của tên cầm đầu tức khắc hung dữ “ Lăng Trữ, đây không phải lần đầu ông nói như vậy, nếu ông không chịu đưa thì phải lấy con gái ông thế vào“.
Nói xong hắn phất phất tay với đàn em, muốn tiến vào trong nhà. Ông Lăng muốn ngăn cản nhưng bị bọn chúng giữ lại.
Mẹ Lăng nhìn thấy có mấy người mặt mày dữ tợn tiến vào tức khắc hoảng sợ.
“Có chuyện gì vậy, mấy người là ai?“.
Không ai trả lời bà là tiến thẳng đến chỗ Tĩnh Hạ.
Cô đang ăn cơm tức khắc có người nhìn cô chằm chằm.
Đúng là trời đánh tránh miếng ăn.
Không thể đợi người ta ăn xong rồi hẵng đến gây sự được à?
Tên đó nhìn cô dò xét như nhìn mặt hàng, hơi vuốt cằm, hiện ra nụ cười cặn bã “ Cô em trông cũng xinh đấy, mau lại đây theo bọn anh tới gặp lão đại nào“.
Nói xong hắn dự định chạm vào người cô nhưng lại bị cô bẻ tay.
Cái tên bị bẻ tay có muốn rút ra thế nào cũng không được, muốn dùng tay kia nhưng đều bị cô chặn lại, cuối cùng bị cô đạp ra.
Mấy tên kia nhìn thấy định xông lên, đều bị cô lấy cái chổi đập bọn chúng không còn một mảnh giáp.
Mẹ Lăng ngây ngốc đứng một bên nhìn con gái.
Sao bà không biết con gái bà biết võ chứ?
Nhưng mà đằng sau lại có một kẻ xông lên bắt lấy bà Lăng, kéo bà ra khỏi cửa.
Trước khi cô trở tay kịp đã thấy bọn chúng mang người lên xe, trong sự la hét của bà Lăng rời đi.
Nhưng Tĩnh Hạ đã kịp ném lên đuôi xe bọn chúng thứ gì đó.
Bố cô thì lại bị bọn chúng đánh đến bị thương, được cô dìu về phòng.
Ra ngoài, Tĩnh Hạ nói với hệ thống:“ Hệ thống, có biết bọn chúng dẫn bà ấy đến nơi nào không?“.
[ Không biết ] Có biết cũng không nói cho cô.
“.....” Được lắm hệ thống chết bầm.
Mạng người quan trọng đó biết không?
Tĩnh Hạ lấy ra một cái máy tính bảng, mở ra ứng dụng bản đồ, trong đó có một dấu chấm đỏ đang chuyển động.
Cô vuốt lên nhìn một chút, nhìn thấy nơi mà bọn chúng đưa bà Lăng đến.
Là một nơi bị bỏ hoang.