Sở Tiếu Tiếu cười cười “ Tiểu Hạ, không ngờ cậu nhìn vậy mà giỏi nha, làm hai người kia không nói được gì“.
Tĩnh Hạ hơi nhướng mày hỏi cô “ Không phải cậu rất thích Mộ Bạch Băng sao, sao lại hả hê khi cô ta mất mặt như vậy?“.
Sở Tiếu Tiếu hơi nâng cằm “Mình thích Mộ Bạch Băng vì cô ta hay đối xử tốt với mọi người thôi, nhưng mà mình nhận thấy cô ta hình như có ác cảm với chúng ta nên độ hảo cảm của mình giảm đi nhiều rồi “.
“Đặc biệt cô ta dám hại cậu, mình lại càng không thích cô ta hơn“.
Nói xong cô cúi đầu nhìn menu dự định gọi món khác.
Nghe vậy, ánh mắt vốn không cảm xúc của Tĩnh Hạ không khỏi hiện lên một tia cảm xúc.
Dù biết Sở Tiếu Tiếu vốn là bạn của nguyên chủ chứ không phải cô nhưng cảm giác được người quan tâm cũng không phải tệ.
Tuy nhiên cô cũng sẽ không giữ cảm xúc này lâu.
Sau khi làm xong nhiệm vụ cô sẽ phải rời đi, cô không muốn có thêm bất kì vướng mắc nào làm gánh nặng.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tĩnh Hạ lại trở nên tĩnh lặng như cũ.
Sau khi ăn xong, cả hai người tiếp tục đi những nơi khác chơi đến tận ăn trưa xong mới trở về.
Tĩnh Hạ vào nhà, thấy mẹ cô đang dọn bát đũa.
Bà quay đầu “ Hạ nhi về rồi à, có đói không lại đây ăn đi“.
Cô lắc đầu “ Con không đói, con đã ăn ở ngoài rồi“.
Nhìn bộ dáng của bà Lăng vẫn giống như thường ngày, không có gì khác thường.
Cô đứng ở ngoài một lát, liền đi vào phòng.
Thay ra quần áo thoải mái, nằm trên giường, lướt mạng một lát, thấy không có gì để làm nên cô quyết định.
Ngủ!
[ Nhiệm vụ phụ: Lật đổ tổ chức Phong Nguyệt ]
Tiếng nói vang lên đột ngột của hệ thống làm Tĩnh Hạ giật mình.
Mẹ kiếp, cái quái gì vậy?
Bà đây đang muốn ngủ trưa, lật cái gì mà lật?
Ngươi tự đi mà làm, bà đây không làm.
[ Ký chủ, lật đổ tổ chức Phong Nguyệt rồi đối với nhiệm vụ chính sẽ dễ dàng hơn ]
Nhưng ngươi cũng không cần chọn vào thời gian này chứ.
Để hôm khác đi.
Nhưng mà được cái hệ thống không cho, cứ làm ồn bên tai cô.
Tĩnh Hạ bực mình ngồi dậy.
Được lắm hệ thống thất bại này.
Để xem lúc về ta xử ngươi thế nào.
Nhưng ngồi im một lát, cô lại nằm xuống.
[ Ký chủ, cô không đi sao? ]
“Ngươi không chỉ đường cho ta, ta đi bằng niềm tin à?“. Tĩnh Hạ hơi nghiến răng nói.
[..... ] Nó tưởng dù không chỉ đường nhưng cô vẫn tìm được mà.
Đúng là cô có cách để đi, nhưng có bản đồ sẵn rồi, tội gì phải dùng cách của mình chứ.
[ Ký chủ, muốn dùng bản đồ thì phải dùng 50 điểm khen thưởng nha ]
“Ngươi nói lại“. Vẻ mặt Tĩnh Hạ trở nên hơi đáng sợ hỏi lại.
Hệ thống nhìn thấy bộ dáng này của ký chủ, không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
[ 4.....40 điểm ]
“10 điểm“.
[ 30 điểm ]
“5 điểm“.
[..... ] Sợ rằng nó mà nói thêm câu nào nữa ký chủ lại bắt nó dùng bản đồ miễn phí.
Cuối cùng hệ thống vẫn phải thỏa hiệp, đưa cho cô bản đồ.
Tĩnh Hạ nhìn một lúc.
Mẹ!
Tổ chức Phong Nguyệt này xa quá vậy, ở tận thành phố khác.
Hệ thống chết dẫm, ngươi đùa ta chắc?
[ Không ] Bổn hệ thống cũng không muốn đùa.
Cô hít thở thật sâu.
Bình tĩnh!
Tĩnh Hạ khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt thường ngày, thay quần áo dễ hoạt động đi ra ngoài.
Lúc này mọi người đang nghỉ ngơi, cô đi vào phòng làm việc của ông Lăng và thấy........ mấy cái chứng cứ kia đang ở trên bàn.
Bố cô cũng an tâm thật, để ở đây không sợ mất sao?
Mặt cô không cảm xúc cầm nó lên kiểm tra một chút, xác định không có vấn đề liền lấy nó và đi ra ngoài.
Vừa mới bước ra, cô đụng mặt với ông Lăng.