Tĩnh Hạ đứng trước cửa của một tổ chức.
Đây là tổ chức Phong Nguyệt?
Đây là một tòa nhà rộng lớn nằm sâu trong ngõ, xung quanh có các cây cối rậm rạp.
Cô không đứng đợi lâu, nhanh chóng đột nhập vào, nhưng là.......
Ai có thể nói cho cô biết phòng chính ở đâu được không?
Bên trong rất ồn ào náo nhiệt, người uống rượu, kẻ đánh bạc, kẻ thì đang làm chuyện không thể miêu tả với phụ nữ nên chẳng có ai phát hiện rằng có người đột nhập.
Còn camera?
Hệ thống không để đấy chơi đâu.
Tĩnh Hạ:“ Hệ thống, mau đưa bản đồ ra đây“.
Hệ thống: [ Ký chủ, cô có thể làm được, cố lên ]
Nói xong hệ thống nhanh chóng off.
“.....” Ngươi được, bắt đầu biết cách trốn rồi nhỉ.
Cô không thể có cách nào khác hơn là phải tự tìm.
Loay hoay một lúc cuối cùng cũng tìm được.
Mệt a!
Mở cửa ra, trong phòng này rất rộng, tủ sách ở hai bên chất đầy sách, trước mặt là bàn làm việc, cấu trúc của căn phòng giống như thời Tây Âu thế kỉ 20.
Tĩnh Hạ đóng cửa lại, đi đến trước bàn làm việc tìm một lát, tìm một lúc nhưng không thấy có gì đáng nói cả, nhưng lại tìm được một quyển sổ đen.
Trong này ghi chép lại thời gian giao dịch, nơi giao dịch và giao dịch với ai.
Cái này cũng đủ.
Lần này cô trực tiếp đến cửa kính phía sau bàn làm việc, mở nó ra, đi ra ban công và nhảy xuống.
Cô thấy nếu cô mà trở về bằng đường cũ lỡ đụng độ với kẻ nào đó thì xác định.
Sau khi nhảy xuống bụi cỏ, cô bắt đầu trèo tường ra ngoài.
Bức tường này cũng không quá cao, dùng chút khinh công là được.
Bầu trời cũng đã chuyển sang hoàng hôn, trên con đường rộng lớn mở ra những ánh đèn sáng lấp lánh làm cho nó càng thêm rực rỡ.
Cô trực tiếp đi thẳng đến đồn cảnh sát và giao hết bằng chứng cho họ.
Cô đã làm việc cần làm, còn tiến hành như thế nào là tùy vào họ rồi.
Nếu không được?
Cô sẽ đạp tổ chức đó thêm phát nữa cho nó thành đá nát luôn.
Sau đó Tĩnh Hạ đi đến quán nào đó mua đồ ăn, cả buổi làm việc khiến cô đói bụng rồi.
Sau đó cô lại mua vé xe buýt đi về.
Còn cách nào nữa chứ, cô cũng lười phải dùng cách mình lắm.
Tốn sức!
Khi Tĩnh Hạ trở về thì trời đã gần đêm, cô cũng không gây tiếng động mà tiến thẳng vào phòng mình.
“Con về rồi à?“.
Giật mình!
Sao bố cô có sở thích đi không tiếng động thế?
Như thế là hù chết cô luôn đó. Tim cô cũng biết có bệnh mà!
Tuy nhiên cô vẫn phải bày ra bộ dáng thong dong trầm tĩnh, quan trọng là thần thái đó biết không?
Không biết?
Vậy về tự tìm hiểu.
Tĩnh Hạ gật đầu “ Xong rồi, giờ này ba vẫn chưa ngủ?“.
Ông Lăng hơi lắc đầu “ Ba không ngủ được, định đi dạo một lát“.
“Vậy ba đi dạo vui vẻ, con đi ngủ trước“.
Việc hôm nay đã tốn không ít sức của cô đâu.
Nghỉ ngơi mai còn phải đi học.
Ông Lăng:“......”
- ---
Sáng hôm sau.
Tĩnh Hạ vẫn còn cảm thấy buồn ngủ.
Trời sinh ra chủ nhật, còn sinh ra thứ hai làm cái gì cơ chứ?
Ở trên dãy hành lang có rất nhiều ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.
Có chán ghét, có không thể tin, cũng có khinh bỉ,.......
Cô để ý, có hơi thắc mắc.
Nhìn ta như vậy làm gì?
Ta biết ta đẹp cũng không cần ghen tỵ như vậy chứ.
[ Ký chủ, cô cần đi khám lại mắt ] Mọi người nhìn cô như nhìn sinh vật lạ mà sao cô suy diễn ra họ đang ghen tỵ vậy?
Tĩnh Hạ hơi mỉm cười.
Ý ngươi là mắt ta bị hỏng?
[ Không có, mắt ký chủ vẫn bình thường, sao hỏng được ]
Là ký chủ tự suy diễn, ta không có nói gì hết.
Tĩnh Hạ không khỏi cảm thấy khinh bỉ nó.
Bất chợt cô một nhóm học sinh cả nam cả nữ bao vây cô, mỗi người đều có một vẻ mặt tức giận.
“Cô là Lăng Tĩnh Hạ?“. Một học sinh nữ lên tiếng
Tĩnh Hạ không trả lời.
“Hôm qua cô dám làm mất mặt Đại tỷ như vậy, thật quá muốn chết“.
Hôm qua?
À, là vụ việc đó hả.
“Là cô ta tự làm tự chịu, liên quan gì đến tôi?“.
“Rõ ràng là cô cố ý tránh đi, nếu không sao bát thức ăn lại vấy bẩn bộ đồ của tỷ ấy chứ“.
Môi Tĩnh Hạ không khỏi hơi co giật.
Tránh đi là lỗi của cô sao?
Cô không tránh vậy chẳng lẽ đợi bát thức ăn úp lên đầu mình sao?
“Hôm nay chúng tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ“.
Một học sinh chủ động tiến gần, nhưng lại bị cô vặn ngược bả vai và đẩy ra.
Đây là bọn chúng tự tìm đánh, không liên quan đến ta nha.
Đám học sinh thấy vậy liền xông vào, nhưng mỗi người đều bị cô xử tả tơi.
Trong lúc bọn họ chật vật ngồi dưới đất, thì Tĩnh Hạ đút tay vào trong túi váy đứng ngược sáng trên hành lang, ánh sáng lúc này không khỏi làm nổi bật khí chất hơn người của cô.
Soái a.
Những học sinh có mặt lúc đó đứng vây quanh, sao họ không biết trong trường lại có thêm một người có khí chất như vậy nhỉ?
Tĩnh Hạ một bên cầm ba lô ném ra sau lưng, một bên bước vào lớp học.