Tĩnh Hạ ngẩng đầu lên, nhìn bóng hình bản thân phản chiếu trong gương.
Thiếu nữ ở trong gương không son phấn, khuôn mặt ướt đẫm nước, có vài giọt rơi theo từ vùng thái dương xuống đến cằm. Dưới ánh đèn, làn da trắng nõn như trở nên lung linh lạ thường.
Tuy nhiên, đôi mắt đen láy của cô có phần tăm tối, khiến bầu không khí vốn yên tĩnh đột nhiên có thêm vài phần âm u.
Hệ thống chẳng muốn phải đối mặt với ký chủ tâm trạng bất thường lúc này, liền lập tức offline.
“Cộc cộc“. Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh của Quách Quỳ từ bên ngoài truyền vào “Đồ ăn sáng đã xong, em... sửa soạn xong chưa?“.
Tĩnh Hạ phải một lúc sau mới mở cửa, khuôn mặt cô khi đối diện với hắn vẫn luôn là kiểu trấn tĩnh bất định.
Cô đang muốn nói gì đó, đột nhiên lại có tiếng chuông từ ngoài cửa chính, không cần Tĩnh Hạ nhắc, Quách Quỳ đã chủ động tiến đến mở cửa.
Cánh cử được mở ra, đập vào mắt hắn là khuôn mặt cười đến tươi rói của Cố Kha Tĩnh.
“Hì hì, lão... “
“Rầm“. Không đợi hắn nói hết, cánh cửa trước mặt đột ngột đóng sầm lại.
Cố Kha Tĩnh: “...”
Hắn chỉ muốn đến thăm nhà của chị dâu, đây là không chào đón hắn sao?
Cố Kha Tĩnh liền lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho đồng bọn.
“Ai vậy?“. Tĩnh Hạ đứng sau lưng Quách Quỳ, nghiêng đầu hỏi.
“Nhầm nhà“. Quách Quỳ mặt không cảm xúc nói cho qua.
Hắn chỉ muốn có một không gian riêng với Tĩnh Hạ, nhưng lại có một tên không có lòng tốt đến với âm mưu muốn nhăm nhe phá đám.
Xem ra Cố Kha Tĩnh vẫn còn ngại thời gian rảnh rỗi hơi nhiều.
Quách Quỳ hơi không phúc hậu tính toán thầm.
Cố Kha Tĩnh đứng ngoài cửa chờ người đến, đột nhiên có cảm giác lạnh buốt từ đầu đến chân.
Hắn nhìn lên bầu trời, không khí vốn dĩ đang nắng nóng nhưng tại sao hắn lại cảm thấy lạnh?
Là ảo giác sao?
“Ê“. Có tiếng gọi từ đằng xa vọng lại, Nam Lăng dẫn đầu ba người đi đến, vẫy tay chào với Cố Kha Tĩnh.
“Tại sao lại gọi bọn tôi đến đây? Không phải đã hẹn chơi game ở quán NET kia sao?“.
Nam Lăng chỉ chỉ tay ra sau lưng, cách nhà Tĩnh Hạ không xa khoảng một đoạn quả thực có một tiệm NET mới mở.
Cố Kha Tĩnh thở dài, gương mặt tỏ vẻ ưu thương nói: “Ta nói lão đại đúng là nhỏ mọn, tôi chỉ muốn đến thăm chị dâu một lát thôi mà cũng không cho phép“.
Chúc Nam Y nhìn sơ qua ngôi nhà, nhướng mày nói: “Đây là nhà của chị dâu à?“.
Chuyện Tĩnh Hạ với Quách Quỳ đã không còn xa lạ gì với họ, vậy nên mọi người liền thuận miệng thay đổi xưng hô.
Tử Khước Thần lên tiếng hỏi: “Tại sao cậu lại biết nhà của chị dâu?“.
Cố Kha Tĩnh tỏ vẻ đắc ý: “Tất nhiên chỉ là vô tình phát hiện được thôi, hơn nữa sáng nay thấy lão đại đi cửa hàng tạp hóa mua đồ, tôi nghĩ chắc là muốn đến nhà chị dâu, quả không sai“.
“Tuy nhiên khi tôi gõ cửa, chưa kịp nói câu nào đã bị lão đại nhốt ở ngoài, mọi người xem, lão đại làm như vậy là có chút xấu tính hay không?“.
Mọi người: “...” Đến phá vỡ không gian riêng của người ta còn muốn họ vui vẻ chào đón sao?
Nhưng bất chợt cả đám nghĩ lại, lâu lâu phá đám một chút cũng không phải ý tồi.
Thế là Cố Kha Tĩnh lại dẫn đầu, bấm chuông vài lần. Lần này là Tĩnh Hạ ra mở cửa, sẽ không có gì nếu không có Quách Quỳ đen mặt nhìn chằm chằm họ ở đằng sau.
“Chào chị dâu“. Mọi người hổ hởi chào.
Tĩnh Hạ nhướng mày, thắc mắc hỏi: “Sao mọi người lại biết nhà tôi?“.
Nam Lăng đi lên, mỉm cười nói: “Có câu nói đừng để ý đến tiểu tiết, chị dâu, chúng tôi vào nhà được chứ?“.
Tĩnh Hạ vốn chỉ thích ở một mình, nhưng lâu lâu có người đến cô cũng không từ chối, tuy nhiên cô vẫn híp mắt cảnh cáo họ “Đừng có bừa bộn ra nhà tôi, bằng không các cậu tự úp đầu xuống mà lau, rõ chưa?“.
Mọi người: “...” Sao họ không biết chị dâu cũng có tính cách hung dữ như vậy nhỉ?
Mọi người đi vào, ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp tỏa ra, Chúc Nam Y tiến lên nhìn, thấy trên bàn có không ít thức ăn thừa, nhìn là biết hai người vừa mới dùng bữa.
Chúc Nam Y quay đầu lại hỏi: “Cả đống thức ăn này là ai nấu vậy? Là lão đại hay chị dâu?“.
Tĩnh Hạ hất hất cằm sang Quách Quỳ đứng bên cạnh, tỏ ý là hắn nấu.
Tử Khước Thần: “Lão đại cũng biết nấu ăn sao? Hay chi bằng nấu luôn cho bọn tôi ăn đi?“.
Cố Kha Tĩnh cũng hùa theo:“ Đúng đó, lão đại, cả đám chúng tôi bận đến nhà chị dâu mà quên cả ăn sáng, chắc lão đại anh cũng không keo kiệt đến mức không đãi cho chúng tôi một bữa đấy chứ?“.
Quách Quỳ tâm trạng vốn không tốt còn bị trêu chọc, đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra một tiếng: “Lăn“.
- -----
Ở bên kia.
“Bạch Đào, cô nói đi, tại sao cô lại đi gặp Tiêu Vĩnh Hiểu? Nói“. Tiêu Minh mặt mày hung dữ nắm lấy bản vai Bạch Đào.
Bạch Đào vì bị hắn dùng sức, liền nhíu chặt mày: “Đau....”
“Hai người có phải đã làm chuyện gì sau lưng tôi không? Có phải cô vẫn còn tơ tưởng đến hắn?“.
“Anh... sao anh lại có thể nghĩ về em như vậy?“. Bạch Đào cắn môi, uất ức nói.
“Anh ấy hẹn em ra là chỉ muốn nói lời chia tay, giữa bọn em không hề có gì cả“.
“Không có gì?” Tiêu Minh cười lạnh “Đến cả thân thể cô cũng trao cho hắn rồi, cô còn dám nói giữa hai người không có chuyện gì?“.
Bạch Đào không thể tin nổi trừng mắt nhìn Tiêu Minh, muốn lùi về sau một bước nhưng lại bị hắn giữ chặt lại.
“Tại sao anh lại nhắc về chuyện đó, em đã giải thích với anh đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, sao anh vẫn không tin em chứ?“. Bạch Đào nước mắt lưng tròng, khẽ nghẹn ngào trách móc.
Tiêu Minh muốn nói gì đó, thì có tiếng điện thoại reo vang. Hắn bực bội rút điện thoại ra “A lô“.
“Tiêu Minh, mày về đây ngay“. Cách một chiếc điện thoại, tiếng nói tức giận của người đàn ông vang lên.
“Ba?“. Tiêu Minh hơi sửng sốt, dường như đã bình ổn lại tâm tình, hắn hỏi lại: “Có chuyện gì mà ba muốn con về giờ này?“.
“Công ti xảy ra chuyện, mày về đây rồi chúng ta nói tiếp“. Nói xong, Tiêu lão gia lập tức cúp máy.
Tiêu Minh nhíu mày, vội vàng đi nhanh ra khỏi nhà rồi leo lên xe, Bạch Đào hoảng hốt muốn gọi lại: “Tiêu Minh...”
Chưa để cô ta nói hết, Tiêu Minh liền phóng xe rời đi.
Vừa về đến nhà, Tiêu Minh thấy ba hắn mang vẻ mặt âm trầm ngồi trên ghế sofa, hắn khẽ gọi một tiếng: “Ba...”
Tiêu lão gia tức giận chỉ thẳng vào mặt hắn: “Mày còn biết tao là ba mày? Vậy mà mày xem mày đã làm những chuyện tốt gì rồi“.
Tiêu Minh khó hiểu, hắn thật sự không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Rốt cuộc công ti đã xảy ra chuyện gì?“.
“Mày có phải đã đắc tội với Quách gia, mới khiến cho họ chèn ép chúng ta tới mức này có phải không?“.
“ Quách gia?“. Phải mất một lúc hắn mới chợt nhớ ra “Ý ba nói là...”
“Còn Quách gia nào nữa, ngoại trừ cái công ti Mễ Lộc vẫn luôn đối đầu với chúng ta ra thì còn ai“. Tiêu lão gia trừng mắt hắn một cái.
Tiêu Minh ngồi đội diện ba hắn, vẻ mặt âm trầm: “Bọn họ rốt cuộc đã làm gì với chúng ta?“.
“Hừ, đang yên đang lành, hai bên đang tạm hòa hoãn thì đột nhiên bọn họ lại xông ra tranh giành hạng mục cải tiến trò chơi với chúng ta“.
“Là cái hạng mục đó?“. Tiêu Minh tỏ vẻ hốt hoảng hỏi lại.
Hạng mục sắp tới của công ti hắn có liên quan đến trò chơi “Phiêu du thiên hạ“. Trò chơi này hiện đang vô cùng hot với giới trẻ, bọn họ đang dự định lấy ra hạng mục này nhằm cải tiến trò chơi cho tân tiến hơn bây giờ. Nếu thành công, thì lợi nhuận đem lại cho họ vô cùng to lớn.
Tuy nhiên, lợi nhuận càng lớn thì rủi ro càng cao, nếu cải tiến không được thì chỉ còn cách gỡ bỏ trò chơi này. Nhưng mà khó khăn không chỉ là chỗ đó, mà còn ở chỗ, trò chơi này không phải độc quyền của công ti Tiêu Minh.
Công ti Mễ Lộc cũng tham gia đầu tư rất nhiều cho “Phiêu du thiên hạ”, về tình về lí họ tranh giành hạng mục cũng không có gì sai.
Tài lực lẫn nhân lực của Mễ Lộc tuyệt không kém, nếu họ nhất quyết tranh giành thì chỉ sợ Tiêu Minh chưa chắc đã cản được. Đến lúc đó, công ti mà hắn cai quản sẽ gặp nhiều trở ngại lớn.
Tiêu lão gia nhíu mày, ánh mắt trở nên đen tối: “Mày nhớ lại đi, có phải mày đã đắc tội gì với họ không?“.
Tiêu Minh cố vắt óc suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu “Con thật sự nghĩ không ra mình đã đắc tội họ ở chỗ nào“.
Tiêu lão gia sau một lúc suy nghĩ, trong lòng chợt nhảy dựng, có khi nào...
Quách gia đã phát hiện việc làm của ông ta đối với người thừa kế của họ sao?