Đây là một câu chuyện zombie thời cổ đại.
Lấy viễn cảnh Vĩnh Chi đại lục thời thịnh thế thứ 6 năm 4000.
Đây vốn là một đại lục rất yên bình, nhân dân cơm no áo ấm, mùa màng bội thu, phong cảnh tươi đẹp.
Thế nhưng, đến một ngày nọ, một cơn mưa màu tím bất ngờ đổ ập xuống vùng đất này.
Cơn mưa kì lạ này kéo dài hết 5 ngày, khắp đường phố lẫn ngõ ngách đều có dấu vết của thứ nước tím sắc, mọi người dân đều ngưng hết mọi việc làm, trú ẩn ở trong nhà mình, không ai biết thứ nước mưa kì quái này là đến từ đâu.
Sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu một ngày sau cơn mưa, ở vùng ngoại ô bạo phát một thứ dịch bệnh.
Thứ dịch bệnh này ban đầu sẽ khiến người ta co giật, sau đó không thể khống chế được bản thân mà đi ăn thịt người khác.
Sự việc kinh khủng này vẫn tiếp diễn, thậm chí còn lan rộng vào kinh thành. Trong nhất thời, cư dân chạy loạn, đất nước loạn lạc không khác gì chiến tranh. Thời thái bình thịnh thế chấm dứt, ai ai cũng sống trong tình trạng nơm nớp lo sợ.
Sau khi tiếp thu xong tình hình nơi đây, Tĩnh Hạ mở mắt, nhanh chóng hồi thần, cô phát hiện mình đang đứng giữa một con đường.
Nhìn cảnh vật xung quanh, nhà cửa tan hoang, bàn ghế đổ nát, không có một bóng người nào đi qua đây.
Trông thật giống như một nơi không người.
À đúng là nơi không người thật mà!
Tĩnh Hạ cất bước, đi được một vài bước cô mới nhận thấy có điều kì lạ.
Cô nhìn xuống y phục mà mình đang mặc, hơi trợn tròn mắt.
Đây là bộ y phục của cô mà!
Tĩnh Hạ một thân váy trắng thanh khiết, thoát tục, kết hợp với khí chất hơn người, đứng giữa nơi hoang tàn này, không khác gì một vị thần tiên giáng thế, cứu rỗi thế nhân.
Ha ha!
123 nói cô không cần phải xuyên xác nhập hồn vào bất kì ai, quả thật là như thế.
Cô dùng chính thân xác của mình đi nha!
[ Không phải thân xác, mà chỉ là hồn thức của kí chủ mà thôi ]
Trong tình cảnh âm u, chết chóc, 123 đột ngột nhảy ra xoát cảm giác tồn tại, khiến Tĩnh Hạ thầm nhảy dựng trong lòng.
Hú hồn chim én!
123 khốn kiếp, muốn dọa chết ta thì nói!
123: [... ] Ta không nói, ta không biết gì cả.
“Hồn thức?” Tĩnh Hạ quay trở về đề tài ban đầu.
[ Nói cách khác chính là linh hồn cùng ý thức của kí chủ, thân xác của kí chủ hiện tại vẫn đang ở trong cục, được bảo quản kĩ càng, kí chủ yên tâm ]
Yên tâm đại gia ngươi.
Ngươi coi ta là cá ướp lạnh hay sao mà dùng từ bảo quản?
[ Cũng có thể coi là như vậy ]
Ta không thích ăn cá!
[... ] Kệ cô chứ!
Sau một hồi hai bên sỉ vả nhau, 123 mới phát nhiệm vụ.
[ Nhiệm vụ đảo chính: Giúp đỡ nữ phản diện Thư Nhã nghịch tập ]
[ Nhiệm vụ ẩn: Giúp Thanh Ẩn đi lên đỉnh cao nhân sinh ]
123 cùng một lúc phát ra hai cái nhiệm vụ, Tĩnh Hạ nghe xong thật muốn dùng một búa đập chết nó.
Giờ thì hay rồi, cô không cần phải thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ như bao người khác nữa, mà phải đi giúp đỡ người khác.
Bổn tiểu thư đây không phải ông bụt, hiện lên ban phát điều ước!
123: [ Vì vậy mới cần cô tới giúp đỡ. Kí chủ cố gắng lên, ta trông cậy hết vào cô ]
Nói xong, 123 lặn mất tăm, không cho cô cơ hội phản bác.
Tĩnh Hạ cố đè nén tâm trạng muốn phá hủy thiên địa, hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn lên phía trước.
Cách một đoạn đường không xa, một bóng... thây ma bước đến rất khập khiễng, hắn đi rất chậm. Đôi mắt hắn trắng dã, miệng đầy máu, tóc tai lộn xộn, trên y phục của hắn rách rưới, nhìn sơ qua có không ít vết thương.
Vốn dĩ tên thây ma này đi loạng choạng, nhưng nhìn thấy Tĩnh Hạ như nhìn thấy con mồi, hắn lập tức đứng thẳng người, chạy về phía cô.
“...” Ôi đù má! Cứu!
Tĩnh Hạ giơ tay lên, một chiếc quạt lông vũ trắng muốt xuất hiện ở lòng bàn tay cô, “xoạt” một tiếng, tên thây ma chạy tới cách cô chừng ba bước liền bay đầu.
Chiếc đầu dính máu bay lên không trung tạo thành một vòng parabol, trước mặt Tĩnh Hạ chỉ còn lại thân xác đổ ập xuống.
Tĩnh Hạ thở ra một hơi, dùng chiếc quạt phẩy phẩy mấy cái.
Vài chiếc tóc dài đen nhánh trước ngực khẽ bay theo gió, tạo ra vài phần tự do tiêu sái.
Cô như cảm nhận cái gì đó, xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy một nam nhân không biết từ lúc nào đứng sau cô.
Nam nhân này mặc y phục xanh lam thêu chỉ vàng vân nam, đầu đội kim quan bằng bạch ngọc, mái tóc dài xõa tùy ý sau lưng, nhan sắc lại càng khỏi phải bàn cãi, dùng từ “tuyệt sắc” cũng chưa thể lột tả hết vẻ đẹp của hắn. Một thân quý khí đứng giữa đường phố, như khiến cảnh vật xung quanh sáng bừng lên.
Nhưng thứ khiến cô giật mình nhất là...
Dung mạo của tên nam nhân này không khác gì với dung mạo của Quách Quỳ mà cô đã gặp ở vị diện trước.
Phải nói là giống y như đúc, chỉ khác hắn mặc đồ cổ trang, còn Quách Quỳ mặc đồ hiện đại thôi.
[ Kí chủ, hắn không phải Quách Quỳ, hắn tên là Thanh Ẩn ]
123 sau khi chìm xuống lại lặn lên nhắc nhở cô.
Nhưng cô cũng không rảnh mà để ý tới nó, nhíu mày nhìn người trước mắt.
Thanh Ẩn sau khi nhìn thấy dung mạo của Tĩnh Hạ, trong đáy mắt hiện lên tia kinh diễm.
Hắn vừa mới có việc phải đi qua nơi này, nhưng lại gặp phải một màn kia. Thiếu nữ váy trắng vung quạt đã khiến thây ma bay đầu, động tác nhanh gọn, dứt khoát, không phải nữ nhân tầm thường có thể so được.
Lúc nhìn thấy dung nhan của thiếu nữ trước mắt, hắn mới biết, cho dù là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cũng trở nên tầm thường so với cô.
Thế nhưng hắn khác xa với mấy kẻ háo sắc khác, nhìn thấy mĩ nhân liền muốn nhào đến, hắn cũng chỉ hơi ngẩn người một lúc, rồi nhanh chóng phục hồi tâm trạng.
Tĩnh Hạ đánh giá nam nhân trước mắt, đồng dạng, nam nhân đó cũng đánh giá lại cô.
Cô tuy là ngạc nhiên, nhưng cũng không tới mức thất thố. Sâu kín nhìn Thanh Ẩn một cái, sau đó xoay người bước đi.
[ Kí chủ, cô không định đến làm quen với hắn, sau đó giúp đỡ hắn sao? ]
Ngươi không phải lặn mất rồi sao? Lặn tiếp đi, chết đuối luôn càng tốt.
123: [... ]
Thanh Ẩn bình tĩnh nhìn thiếu nữ xoay người rời đi cùng đường với mình, hắn chờ cô đi xa, mới từ từ cất bước.