Ở trong thư phòng.
Thanh Ẩn ngồi trên ghế chủ vị, ngón tay thon dài hơi gõ gõ trên mặt bàn, tựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nhìn qua quả thực là một mỹ nam an tĩnh.
Hắn đã sai người đi điều tra vụ việc ngày hôm nay, trước đó cũng muốn sai ám vệ điều tra lai lịch của Tĩnh Hạ, nhưng chợt nhớ ra cô là người đến từ đại lục khác, không phải muốn tra là tra được, cho nên chỉ có thể điều tra một việc.
Thanh Ẩn ngồi chờ cho đến tối, tới khi ám vệ trở về, bẩm báo lại tất cả mọi việc.
“Vương gia, thuộc hạ đã tra được, những tên thi thể kia đều do một tên áo choàng đen điều khiển, hắn đã được đem về, tùy ý người tra hỏi, chỉ là...”
“Chỉ là gì?“. Thanh Ẩn từ từ mở mắt, nhìn xuống ám vệ kia, hỏi lại.
Ám vệ hơi chần chừ, lát sau mới chậm chạp bẩm báo: “Chỉ là người là do Tĩnh Hạ cô nương mang đến, hiện tại bọn họ đang ở ngoài cửa“.
Thanh Ẩn nghe vậy liền hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó dùng âm thanh trầm thấp hạ lệnh.
“Ngươi đưa hai người họ vào đây“.
Ám vệ nhận lệnh, liền ra ngoài mời Tĩnh Hạ vào.
“Tĩnh Hạ cô nương, vương gia cho mời“.
Tĩnh Hạ một thân hồng y đứng thẳng người, dáng người mình hạc sương mai, sẽ là một mỹ nhân yểu điệu nếu như không nhìn đến bàn tay còn nắm chặt cổ áo của tên áo choàng đen sau lưng kia.
Tĩnh Hạ hơi gật đầu, lôi cái tên mình bắt được như lôi bao cát tiến vào bên trong mặc cho hắn ra sức giãy dụa, khiến cho ám vệ nhìn thấy không khỏi co rút khóe miệng.
Cô nương này, cũng bưu hãn quá rồi.
Nếu như muốn áp giải tù nhân thì cũng nên để nam nhân làm, ai lại để cho một cô nương dùng một tay lôi người vào như vậy không?
Tên áo choàng đen nhanh chóng được Tĩnh Hạ thô lỗ ném xuống đất, hắn theo quán tính ngẩng đầu, lộ ra gương mặt gầy guộc xấu xí, đôi mắt một mí hẹp dài, còn có vết sẹo dài ở trên lông mày, càng tăng lên vẻ xảo quyệt, gian trá của hắn.
Lúc này, hắn đang bị trói chặt hai tay sau lưng, còn bị ép quỳ xuống đất. Trên gương mặt vốn vân đạm phong khinh của Thanh Ẩn nhìn thấy một màn này không khỏi có chút co giật khóe miệng, hắn ngồi thẳng người, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tĩnh Hạ, hỏi:
“... Vị cô nương này, hắn là ai?”
Lúc này Thanh Ẩn mới chợt nhớ ra là mình vẫn chưa biết tên thiếu nữ trước mặt, đành phải xưng hô theo nghĩa chung chung.
Tĩnh Hạ hơi nước mắt nhìn hắn, hơi nhún vai, mở miệng đáp lại: “Ta cũng không biết hắn là ai, nên mới mang về cho ngươi hỏi nha“.
Thanh Ẩn nhận được câu trả lời này, có chút im lặng, lát sau mới từ tốn nói: “Cô nương, mời ngồi“.
Tĩnh Hạ cũng không khách khí, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Sắc mặt tên áo choàng đen vẫn rất khó coi, dùng đôi mắt chứa đầy oán khí lườm theo bóng dáng chuyển động của Tĩnh Hạ, giống như hận không thể đục vài lỗ trên người cô.
Nếu như không phải vì thiếu nữ trước mắt này, sao hắn có thể bị bắt về đây?
Mọi thứ đều được Thanh Ẩn thu vào mắt, hắn khẽ mở miệng, bình tĩnh hỏi: “Nói đi, là ai sai ngươi làm ra chuyện này?“.
Tên áo choàng đen lưu chuyển tầm mắt đặt trên người Thanh Ẩn, mím chặt môi, nhất quyết không mở miệng.
Nhìn thấy vậy, Thanh Ẩn cũng không nản chí, chỉ ngước mắt lên nhìn ám vệ đứng một góc trước mặt: “Ám Nhị, Ám Tam, hai ngươi lôi hắn xuống, tống vào Ám Ti Vệ, ta không tin hắn vẫn có thể giữ kín miệng như bây giờ“.
Ám Nhị, Ám Tam chắp tay lại, nhận lệnh, tên áo choàng đen kia nghe vậy liền biến sắc mặt, trên gương mặt gầy như que củi liền hiện lên vẻ hoảng sợ.
Hắn biết Ám Ti Vệ là nơi nào, đó chính là nơi giam giữ và tra hỏi tù nhân, thuộc dưới trướng của Lục vương gia. Nghe nói, những cai ngục ở nơi đó đều dùng phương thức tàn nhẫn nhất để hành hạ tù nhân, nghe nói, bất cứ ai đi vào nơi đó, đều là một đi không trở lại.
Vừa mới nghĩ tới đó, khi hai ám vệ sau lưng bắt đầu chụp lấy vai hắn, hắn mới vội vã cầu xin: “Đừng... Đừng, ta nói, ta nói là được, xin vương gia tha mạng, đừng bắt ta vào Ám Ti Vệ“.
“Nói đi“. Thanh Ẩn vừa nói vừa giơ tay lên, ý bảo dừng lại, Ám Nhị cùng Ám Tam hiểu ý, thả hắn ta ra.
Tên áo choàng đen vội vàng bình ổn tâm trạng, cắn răng nói: “Là... Là nhị vương đã sai ta làm việc này“.
Thanh Ẩn nhướng mày, khẽ nhếch môi tạo thành một đường cong châm biếm: “Nhị vương gia? Xem ra bây giờ ngươi vẫn chưa biết sợ, vẫn có thể vu oan lộ liễu như vậy, có lẽ phải nếm thử mùi vị ở trong Ám Ti Vệ, thì ngươi mới chịu khai báo thật“.
Nói xong, hắn phất tay, hai ám vệ đồng loạt túm lấy vai của tên áo choàng đen lôi đi.
Thanh Ẩn biết nhị vương gia là người như thế nào, xưa nay nổi tiếng là ăn chơi đàng điếm, ham mê tửu sắc, sao có thể làm ra những chuyện như vậy.
Tên áo choàng đen cuống cuồng giãy dụa: “Ta nói thật, là nhị vương gia cho ta không ít vàng bạc, nói chỉ cần trừ khử được vương gia ngươi, là có thể cho ta vinh hoa phú quý, cả đời không lo ăn mặc“.
Thanh Ẩn khẽ cau mày, cụp mắt xuống, lâm vào trầm tư. Ám Nhị, Ám Tam thấy vương gia không lên tiếng liền nhất trí dừng tay.
Tĩnh Hạ một thân chống cằm bên thành ghế, nhàm chán nhìn một màn trước mắt, cô quét mắt một lượt, thấy không ai có động tĩnh gì, suy nghĩ một chút, đành phải mở lời trước.
“Ngươi dùng bằng cách nào để điều khiển đám thây ma kia?“.
Mọi ánh mắt trong phòng bắt đầu dừng trên người thiếu nữ, Thanh Ẩn nghe thấy hai chữ “thây ma” trong lời nói của Tĩnh Hạ, liền bắt đầu hiểu ra.
Hóa ra bọn chúng còn có tên như vậy sao?
Tên áo choàng đen từ đầu là hơi ngẩn người, lúc này mới phản ứng được hai từ “thây ma” là ám chỉ ai, sau đó dùng đôi mắt cất dấu mũi nhọn nhìn Tĩnh Hạ, cắn răng nói:
“Tất nhiên là ta có cách, Tây Vực bọn ta có một loại cổ có thể điều khiển người khác như con rối, đối với cả đám... thây ma chỉ hoạt động theo bản năng kia càng dễ bề điều khiển, ta chỉ tụ tập bọn chúng lại một chỗ, sau đó dùng một lượng lớn cổ vung lên người bọn chúng, rồi lại nghĩ cách dụ Lục vương gia tới“.
Nói đến đây, tên áo choàng đen không khỏi cảm thấy tâm đau, đó là cổ độc a, hơn nữa còn là một lượng lớn, dẫu cho cổ đó không khó chế, nhưng tiêu tốn nhiều như vậy, mọi chuyện lại hóa công dã tràng, thật sự quá đáng tiếc.
Tĩnh Hạ nghe vậy, cũng không hỏi gì thêm, trơ mắt nhìn tên áo choàng đen cứ thế bị lôi xuống, tiếng kêu tha mạng của hắn ta cứ vang vọng mãi cho tới khi khuất bóng.
Thanh Ẩn chuyển hướng nhìn bóng hồng ngồi bên dưới, muốn mở miệng nhưng lại có chút chần chừ, đến khi Tĩnh Hạ quay đầu nhìn hắn, đối diện với con ngươi trong suốt kia của cô, đáy lòng hắn có chút giật mình.
“Vương gia có gì muốn hỏi ta sao?“.
Nhìn bộ dáng muốn mà không dám mở miệng của nam nhân trước mặt, cô thấy có hơi nhức đầu, lúc nào cũng là do cô chủ động bắt lời trước, cô không thấy ngại thì thôi hắn ngại cái gì?
“Bổn vương vẫn chưa biết cô nương xưng hô thế nào?“.
“Vương gia cứ gọi ta là Tĩnh Hạ là được“.
“Tĩnh Hạ? Ngươi không có họ sao?“. Đáy mắt Thanh Ẩn hiện lên tia nghi hoặc.
“Có, ta họ Tĩnh“. Đôi mắt của Tĩnh Hạ khẽ cụp xuống, lông mi đen dài theo đó rủ xuống, thành công che dấu cảm xúc sâu thẳm trong mắt cô.
Thanh Ẩn cũng suýt quên mất, tuy Vĩnh Chi đại lục không có ai họ này nhưng không có nghĩa đại lục khác không có, hơn nữa cô cũng không phải người ở đây.
Trầm ngâm một chút, Thanh Ẩn lại hỏi tiếp: “Ngươi là đến từ Tư Nhĩ đại lục?“.
Tĩnh Hạ lúc này cũng không để ý nhiều, tùy ý gật đầu.
Cơ bản là cô không có thời gian để xem lại kịch bản nha.
Cũng không đến mức cả nơi mình sinh sống cũng cần thời gian để nhớ tới chứ?
Sau đó, bầu không khí chìm vào trong tĩnh lặng, Thanh Ẩn đưa mắt nhìn ra ngoài. Ánh trăng tròn rọi xuống nền đất, như chiếu sáng cảnh vật xung quanh giữa trời đêm, ngọn gió lạnh lẽo như có như không thổi vào, khiến các ngọn nến nhẹ nhàng lay động.
Chưa đợi hắn mở lời, Tĩnh Hạ đã ngồi dậy, lên tiếng trước: “Vương gia, ta xin phép quay về phòng trước“.
123 be like:
Kí chủ mà cũng có lúc lễ phép như vậy?
Gặp quỷ rồi!
Thanh Ẩn nhẹ gật đầu, khách khí nói: “Tĩnh Hạ cô nương cũng nên đi nghỉ ngơi sớm“.
Tĩnh Hạ đạm mạc cười mỉm, xoay người đi ra ngoài, điều cô muốn làm bây giờ chính là được ngủ một giấc thật ngon.
Mà không biết giữa thời đại mạt thế này có còn ngủ ngon được nữa hay không đây?
[ Kí chủ còn có tâm trạng để ngủ? ]
Tại sao không? Không ngủ thì lấy đâu ra sức để chiến đấu?
[ Đến cả các tòa nhà cao chót vót ở hiện đại, zombie còn có thể đột kích. Huống chi ở cổ đại lại không hề có tòa nhà mà chỉ có biệt viện một tầng, vậy mà kí chủ vẫn có thể yên tâm như vậy, đủ lạc quan ]
Sự ngoi lên nhắc nhở của 123 khiến cơn buồn ngủ của Tĩnh Hạ tan biến hơn một nửa, cô lạnh nhạt xuyên qua màn đêm, đi thẳng về phía trước.
Ở trong đây không thiếu ám vệ võ công cao cường, không ít người hầu đi qua đi lại. Cho dù zombie có xông vào thì cũng là bọn họ chết trước, không liên quan gì đến ta là được.
123: [... ] Được thôi, nó cũng chỉ muốn nhắc nhở như thế.
Miễn là cô không có bị ngỏm củ tỏi là ok rồi.