Lần đầu tiên Lý Cảnh nhìn thấy Thẩm Tịch chính là sau khi kết thúc đại chiến, khi đó hơi thở y thoi thóp, vết thương chồng chất, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Khi đó Lý gia đã rơi đài từ lâu, thủ hạ mà cha tín nhiệm nhất là Nguyên Tiêu đột nhiên tạo phản, ở sau lưng ông ấy đâm một đao, những người Lý Cảnh quen biết đều chết trong cuộc hỗn loạn đó, mà y, thì được mấy thủ hạ trung thành của Lý gia liều chết cứu ra.
Trong một đêm thành hai bàn tay trắng, thoáng cái từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, hoàn cảnh này làm y không thể tiếp thu, trong một khoảng thời gian Lý Cảnh sống trong sự chán chường mỏi mệt, cho đến sau này thành lập một thế lực nhỏ, sau khi tiếp nhận trách nhiệm báo thù, y mới dần dần bước ra khỏi cuộc sống sa sút tinh thần.
Cho đến khi gặp được Thẩm Tịch thì, y đang mang theo một nhóm thuộc hạ xuất phát đi tìm kiếm vật tư ở một thành thị bỏ hoang mới được phát hiện, ở nơi đó đụng phải tang thi cường đại, hầu như toàn quân bị diệt.
Một mình y trốn thoát, trên người mang đầy vết thương cùng gánh trên vai sinh mệnh của đồng đội —— tình cảnh này quả thật rất quen thuộc, bởi vì nó vừa mới diễn ra không lâu.
Kết quả, vận khí lần này so với lần trước thì kém hơn, không có quay về được căn cứ, y gục trên nền đất bẩn thỉu, giương mắt nhìn máu của mình đang dần dần chảy ra từ vết thương, nhiễm đỏ cả một mảng đất dưới thân.
Thời điểm y cho là mình sẽ chết ở chỗ này, ánh sáng màu trắng bạc lấp lánh trong con ngươi của y, cẩn thận, ấm áp bọc toàn thân y lại.
Một khắc kia Lý Cảnh cảm thấy mình như là đi lên thiên đường, thoải mái suýt chút nữa rên rỉ ra tiếng.
Sau đó y liền thấy một thanh niên thanh tú ngồi xổm bên cạnh y, trên tay tản ra bạch quang, đại biểu thân phận dị năng giả hệ trị liệu của hắn —— hơn nữa, còn là một dị năng giả có thực lực không kém.
Bản năng của alpha làm y xác định đó là một dị năng giả đồng thời còn khiến y phát hiện người này cũng là một omega, một omega cực kỳ hiếm gặp ở mạt thế.
Vừa có được dị năng hệ trị liệu, còn là một omega. Lúc đó Lý Cảnh đã nghĩ tới rất nhiều trường hợp —— y có thể giữ lại người này bên cạnh mình, y có thể sử dụng người này. Hoặc là, đưa hắn ra, có thể lấy được càng nhiều kỳ ngộ.
Những ý nghĩ này làm Lý Cảnh mang Thẩm Tịch về căn cứ của mình, mà đối với việc tìm một một nơi có thể chứa chấp mình, đương nhiên Thẩm Tịch sẽ không cự tuyệt. Sau này hắn nói cho Lý Cảnh biết trước kia hắn ở căn cứ có thế lực không lớn hơn bao nhiêu so với căn cứ của Lý Cảnh, khi hắn phát hiện thủ lĩnh của thế lực kia muốn đem mình trở thành đồ chơi thì, hắn liền trốn khỏi nơi đó, đi đến nơi này, vừa vặn đi ngang qua, không nghĩ rằng lại cứu được Lý Cảnh.
Sau khi nghe về quá khứ của Thẩm Tịch, trái lại Lý Cảnh chần chờ. Hiện tại y không thể trêu vào bất cứ phiền phức gì, nếu như cái thủ lĩnh của căn cứ kia thật sự có ý với Thẩm Tịch, như vậy có nên cho Thẩm Tịch ở chỗ này hay không lại là một vấn đề khác.Nhưng mà cuối cùng, Lý Cảnh vẫn giữ lại Thẩm Tịch.
Một dị năng giả hệ trị liệu, đối với căn cứ mà nói quá hữu dụng, y không thể mất đi tài nguyên này, về phần phiền phức... Nếu như thủ lĩnh căn cứ kia thật sự tìm đến, Lý Cảnh cũng không ngại lợi dụng cái ân tình là Thẩm Tịch, nhường omega này cho gã ta, xây dựng quan hệ với thế lực kia.
Có lẽ là Lý Cảnh biểu hiện ý đồ quá lộ liễu, hoặc là Thẩm Tịch cực kỳ thông minh. Nói chung, sau đó không lâu, Thẩm Tịch liền hiểu ra ý đồ của người mà mình cứu này.
Ngay từ đầu, Thẩm Tịch cứu Lý Cảnh cũng không vì thù lao gì, sau này nguyện ý quay về cùng Lý Cảnh cũng là muốn tìm chỗ nương nhờ ở mạt thế. Hắn còn nghĩ Lý Cảnh này thành thục đáng tin cậy, hai người có thể trở thành bạn bè, kết quả, hắn đã nhìn lầm người.
Lúc nhận định Lý Cảnh không đáng giá để kết giao, Thẩm Tịch lựa chọn rời xa y. Tuy rằng hắn vẫn ở trong căn cứ, nhưng đối với Lý Cảnh, có thể không nhìn thấy, hắn liền không nhìn.
Đại thiếu gia Lý gia nhanh chóng nhận ra Thẩm Tịch bất hòa với mình. Bất luận là trước hay sau mạt thế, cho đến bây giờ đều là y bất hòa với người khác, chứ không ai dám bất hòa với y, chuyện này làm Lý Cảnh cảm thấy rất “không thể tin được“. Trong mắt y, thiên tính của omega luôn dựa vào alpha cường đại thì, y chính là alpha cường đại nhất căn cứ này, Thẩm Tịch lại một mực muốn rời xa y, quả thực là không hiểu nổi.
Đại khái cũng chính là xuất phát từ tâm lý này, Lý Cảnh bắt đầu chú ý đến omega đặc biệt này. Mà sau khi hiểu rõ hắn, đại thiếu Lý gia mới phát hiện omega này, chính xác rất đặc biệt.
Lý Cảnh phát hiện, rõ ràng Thẩm Tịch chỉ là một omega, so với bất luận kẻ nào đều kiên cường hơn —— đương nhiên, cái gọi là “Bất luận kẻ nào” chỉ giới hạn trong phạm vi omega —— hắn sẽ không dựa vào người khác, hắn sẽ để bản thân ngang hàng với alpha, trở thành chiến hữu của bọn họ, cùng bọn họ đi kiếm vật tư, không sợ hãi đánh giết tang thi. Làm dị năng giả hệ trị liệu, trong chiến đấu, lúc nào hắn cũng làm tốt vai trò của “Người phụ trợ“.
Về ohần omega phải trải qua kỳ phát tình, cho tới bây giờ giống như trên người Thẩm Tịch chưa từng phát sinh kỳ phát tình. Theo lời của hắn thì chỉ kết hợp cùng người mình, tuyệt đối sẽ không vì cái gọi là thiên tính liền đem cuộc đời mình chôn vùi trong tay một alpha xa lạ.
Quan niệm như vậy làm một alpha như Lý Cảnh cảm thấy buồn cười, song khi thấy bộ dạng Thẩm Tịch chật vật áp chế kỳ phát tình, nhìn đến ánh mắt kiên định nhuộm đầy tơ máu, cũng không biết nên nói cái gì.
Rõ ràng rất thống khổ, nhưng có chết cũng không chịu lui nửa bước, người này, quật cường đến mức làm người ta vừa buồn cười vừa yêu thương.
Có thể, y có thể biến người này thành omega của mình.
Đối với Lý Cảnh mà nói, cái ý niệm này chỉ là nhất thời hứng thú, Thẩm Tịch, chính là món đồ chơi khiến y tâm huyết trào dâng.
Cho tới bây giờ, đại thiếu Lý gia cũng không thiếu những đồ chơi như vậy. Coi trọng phải truy đuổi, sau khi đuổi tới tay liền chán ngấy, cho một khoản tiền rồi đuổi đi. Mặc dù ở mạt thế tiền trở nên không đáng giá, nhưng y vẫn có thể cho hắn những thứ khác, ví dụ như hoàn cảnh an toàn, ví như tinh hạch có thể nâng cao thực lực.Lý Cảnh vẫn cho rằng theo đuổi Thẩm Tịch chỉ là ý tưởng lúc hứng thú nhất thời của mình, dù cho sau này y biến chuyện này thành thật lòng, nhưng y vẫn không thể phủ nhận, thời gian ban đầu, y cũng không có nghiêm túc như vậy.
Đối với chuyện Lý Cảnh đột nhiên thay đổi thái độ theo đuổi mình, Thẩm Tịch ôm đầy hoài nghi. Trước khi xảy ra mạt thế, đại thiếu Lý gia phong lưu bạc tình, thanh danh cũng không nhỏ, hắn cũng có nghe qua. Sau khi xảy ra mạt thế, vì địa vị của Lý gia mà có không ít người trèo lên giường Lý Cảnh, người như thế nếu nói sẽ nghiêm túc đúng là chuyện khó như lên trời, không bằng hắn tin rằng ngày mai tang thi chết hết, mạt thế kết thúc, loại chuyện này ngay cả một đứa bé cũng sẽ chê cười không đáng tin.
Đối với Thẩm Tịch mà nói, Lý Cảnh dỗ ngon dỗ ngọt, căn bản không đáng tin tưởng. Mà đối với Lý Cảnh mà nói, không có được vĩnh viễn là tốt nhất. Y không thể phủ nhận, trên phương diện tình cảm, y rất không có trách nhiệm, nhưng mà, phàm là thứ y muốn, dù cho cướp đoạt, y cũng muốn đoạt lấy
Sau một thời gian dài, toàn bộ căn cứ đều biết lão đại đang khổ cực truy đuổi một omega, mà omega kia không suy suyển chút nào. Trên thực tế, Thẩm Tịch cũng không phải là hoàn toàn sắt đá, ban đầu hắn cũng tưởng rằng Lý Cảnh sẽ kiên trì không được bao lâu, dù sao không ai sẽ đi lấy lòng người lúc nào cũng cự tuyệt mình. Nhưng mà, người này lại kiên trì được, bộ dạng thâm tình chân thành, thực sự là giống như vậy.
Có những lời nói nghe nhiều sẽ cảm thấy thành sự thật, dần dần, Thẩm Tịch có chút dao động, hắn bắt đầu suy xét có nên tiếp thu theo đuổi của Lý Cảnh hay không —— nhỡ đâu người này nói yêu là sự thật rồi sao? Nhỡ đâu y thực sự đối xử thật lòng với mình? Dù cho không thích y, có thể, ít ra cũng có thể thử một lần.
—— nếu như không phải tận mắt chứng kiến Lý Cảnh ôm một beta ở trên giường kịch liệt xỏ xuyên qua, Thẩm Tịch thực sự sẽ đồng ý lời tỏ tình của Lý Cảnh.
Đại thiếu Lý gia chính là đại thiếu Lý gia, cho tới bây giờ kiên trì của y cũng không nhiều. Trước khi được đối phương đáp lại, y cũng không ngại bên cạnh có thêm bạn giường giải phóng dục vọng.
Chỉ là, khi nhìn thấy Thẩm Tịch sắc mặt trắng bệch thì, đột nhiên Lý Cảnh cảm thấy tim mình nhói đau. Hơn hai mươi năm qua, lần đầu tiên y nếm được tư vị đau lòng.
Y đẩy beta dưới thân ra, xông đến muốn kéo Thẩm Tịch lại, nhưng mà Thẩm Tịch rời đi đã lâu, bước chân vội vàng, còn hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Kỳ thật Thẩm Tịch bị kích thích rất lớn, nhưng kích thích này cũng không duy trì bao lâu. Khi nhìn rõ bộ mặt thật của Lý Cảnh thì đầu tiên hắn nghĩ ánh mắt mình thật sự là mù rồi, thứ hai là may mắn là chưa bị tra nam này lừa, nếu không cũng không biết nên khóc như thế nào đâu.
Vì vậy, tất cả bắt đầu lại từ đầu, Thẩm Tịch tiếp tục lạnh nhạt với Lý Cảnh, về phần Lý Cảnh, sau một đêm này liền thay đổi tính tình, thực sự toàn tâm toàn ý đối xử với Thẩm Tịch, nhưng cũng không có ích lợi gì, Thẩm Tịch quyết định không để ý đến y, ngay cả liếc mắt cũng không có.
Lúc này Lý Cảnh mới biết cái gì gọi là hối hận, nhưng hối hận cũng đã muộn. Có lẽ là thay đổi tâm tình, y bắt đầu càng ngày càng để ý thái độ của Thẩm Tịch đối với mình, phát hiện thái độ đối phương càng thêm lãnh đạm so với trước đây, tâm tình lại càng buồn bực, buồn bực càng nhiều, càng thấy phẫn nộ.
Y bắt đầu nhằm vào Thẩm Tịch, phái hắn đi làm một nhiệm vụ khó khăn, một lần lại một lần để hắn rơi vào hiểm cảnh. Y nghĩ người này nhất định không chịu được khổ, bị đả kích một trận sẽ chạy tới ên y. Đến lúc đó y nhất định sẽ thật tâm thật ý cưng chiều hắn, tuyệt đối không để hắn có nửa điểm ủy khuất.
Đáng tiếc, Thẩm Tịch không có cúi đầu cầu xin y, một lần cũng không có. Hắn chính là người quật cường như vậy, quật cường đến mức làm lửa giận của Lý Cảnh càng ngày càng nhiều, phẫn nộ đến mất đi lý trí, đến cuối cùng y đã quên mất mình thích người này, một lần lại một lần chèn ép hắn, biểu hiện rõ ràng cho mọi người là mình chán ghét hắn, rồi lại không cho phép ai động đến hắn, ngoại trừ mình.
Loại thái độ mâu thuẫn khó hiểu này làm Lý Cảnh cảm thấy bối rối, rất nhiều lần y đều suy nghĩ có phải mình thật sự thích Thẩm Tịch hay không, hay là chỉ vì không có được mà không cam lòng. Loại cảm xúc phức tạp này vẫn duy trì đến khi Thẩm Tịch bị Nguyên Tiêu mang đi, khi biết tin này, trong một khoảnh khắc Lý Cảnh không kiềm chế được phẫn nộ, giống như thứ quý báu nhất của mình bị trộm đi làm y hận không thể lập tức xông ra xé nát Nguyên Tiêu, nhưng cuối cùng y vẫn bình tĩnh lại, đồng thời tỉnh táo thật nhanh.
Trong một khắc này, y cảm thấy mình đã có đáp án. Nếu y có thể không thèm để ý chuyện Thẩm Tịch rời đi, biểu thị y chỉ không cam lòng với việc không sở hữu Thẩm Tịch mà thôi, không có bao nhiêu yêu thích.
Dù cho Lý Cảnh cho là như vậy, ít nhất trước khi nhìn thấy Thẩm Tịch chết trước mặt mình, y cũng cho là như vậy.
—— cho đến khi người này thật sự chết trước mặt mình, đỡ một đao kia cho mình, sau đó khép mắt lại, không còn mở ra nữa.
Một khắc kia, Lý Cảnh thật sự cảm thấy trong ngực mình có vật gì đó, vĩnh viễn mất đi.
Một khắc y, y cũng nhận thức vô cùng rõ ràng, mất đi một bộ phận, không thể bổ sung vào được nữa.
Dù cho y giết Nguyên Tiêu báo thù cho Thẩm Tịch, dù cho y ôm chặt thân thể Thẩm Tịch đã mất đi độ ấm vào lòng, người này, cũng sẽ không liếc mắt nhìn y nữa.
Từ đầu chí cuối, y chính là một thằng ngốc.
Cho tới bây giờ chỉ là một người không hiểu rõ tâm của mình, ngu xuẩn.