Mau Xuyên Chi Vai Ác Luôn Không Biết Xấu Hổ

Chương 1: Chương 1: Vương gia cao lãnh x Con vợ kế Tô gia (1)




Thành phố A.

Ở lối ra sân bay, đoàn người rộn ràng náo nhiệt, một người đàn ông che ô đen đứng lẻ loi ở đằng kia, thỉnh thoảng lại lướt nhìn xung quanh.

Người đàn ông tuổi còn rất trẻ, khoảng chừng hai mươi, gương mặt thanh tú không tính là xinh đẹp, nhưng cũng không tính xấu xí, có loại khí chất tươi mát đặc biệt.

Anh đang đợi người, chỉ là người anh đang đợi cũng chưa có tới.

Vốn là không biết tại sao trời từ từ mưa lớn lên, Ngu Tiểu Mạc cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay một chút, đã qua hơn nửa tiếng, bình thường thì giờ này Ngu Sở cũng phải xuống máy bay rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa thấy người...

Mình có thể đi về trước hay không?

“Này, anh ở đây làm gì?”

Trong đầu vừa hiện lên ý niệm, Ngu Tiểu Mạc chợt nghe thấy âm thanh chất vấn lãnh đạm.

Thân ảnh to lớn bao trùm lên, chẳng biết người đàn ông xuất hiện lúc nào đang đứng trước mặt mình nhíu mày, gương mặt lộ vẻ bất mãn nhìn mình.

Nam nhân bị nước mưa làm cho ướt nhẹp khiến một sợi tóc dính trên trán, tóc ướt, quần áo trên người cũng không ngoại lệ. Ngu Tiểu Mạc sửng sốt một chút, lập tức liền phản ứng, cuống quít đem ô che cho người ta.

“Cái này, em ——”

“Anh quá chậm!”

Lạnh lùng cắt lời Ngu Tiểu Mạc, Ngu Sở xoay người, trực tiếp lướt qua người anh.

Thực rõ ràng, y tức giận.

Ngu Tiểu Mạc không thể làm gì khác hơn là đi theo sau, vừa che dù cho đệ đệ còn cao hơn cả mình một cái đầu, không để cho bị ướt mưa, vừa giải thích: “Anh không biết em xuống máy bay sớm như vậy, anh chỉ đứng ở đó đợi em...”

“Anh sẽ không đi tìm sao, cứ đứng một chỗ, đồ đần!”

Ngu Sở trừng mắt anh, nói: “Ngay cả di dộng cũng không mang theo!”

“Di động hết pin, cho nên —— a!”

Không chú ý dưới chân có vật cản, chỉ lo giải thích nên Ngu Tiểu Mạc vấp một cái, thân thể ngả nghiêng, mắt thấy sẽ ngã về phía trước.

“Này!”

Ngu Sở nhanh tay thả hành lý xuống, duỗi tay ôm Ngu Tiểu Mạc: “Đi cũng sẽ ngã sao!”

Ngu Tiểu Mạc còn chưa phản ứng kịp cứ như vậy nằm ở trong ngực Ngu Sở, nhất thời xung quanh đều tràn ngập hơi thở xa lạ mà dễ chịu của Ngu Sở, điều này làm cho Ngu Tiểu Mạc trực tiếp ngẩn người.

“Anh...”

“Anh——”

Vừa định vùng khỏi lồng ngực Ngu Sở, Ngu Tiểu Mạc cảm giác được cánh tay đang khoát ngang hông mình, dường như muốn ôm lấy mình.

Anh ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt Ngu Sở tối sầm đầy sâu xa.

Trong đôi mắt hẹp dài toát ra một mảnh mù sương dày đặc, thâm trầm sâu kín giống như một vòng xoáy sương mù mờ mịt, liếc mắt nhìn sang, căn bản nhìn không thấy đáy.Ánh mắt như vậy, Ngu Tiểu Mạc từng thấy qua vô số lần.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh phát hiện người em trai Ngu Sở này thường dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, làm cho anh không giải thích được, cho đến bây giờ cũng không giải thích được.

Đứa em trai này, anh càng ngày càng không hiểu nổi.

“...Ngu Sở!”

Cây dù bị lệch qua một bên, giọt mưa lạnh lẽo rơi trên cổ làm Ngu Tiểu Mặc mới phản ứng được là bây giờ anh đang bị em trai ôm vào trong ngực trước mặt bàn dân thiên hạ, mặt liền đỏ lên, anh vội vàng muốn đẩy Ngu Sở ra.

Cái này tính là cái gì? Trước mặt người khác bị em trai ôm... Thật mất mặt!

Ngu Tiểu Mạc muốn tránh ra, thế nhưng trên eo truyền tới lực đạo chân thật đáng tin làm cho anh không có cách nào né tránh ôm ấp của người này, thậm chí ngay cả lui ra phía sau một bước cũng không làm được.

“Anh hai.”

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai, đều lãnh đạm như nhau, nhưng hình như... So với bình thường thì có hơi khác chút.

Bình thường hắn từ trước tới giờ đều không gọi mình một tiếng “Anh hai“.

Ngu Tiểu Mạc chần chừ nhìn Ngu Sở ——

Hạ xuống môi anh một nụ hôn mềm mại.

“!”

Một hồi kinh mộng* (kinh hãi mộng tưởng), khi hoàn hồn lại, mồ hôi lạnh đã làm ướt nhẹp cả sống lưng.

Ngu Tiểu Mạc từ trên giường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt.

Phòng ngủ thơm mát mùi vị cổ xưa, không có bất cứ hơi thở hiện đại nào. Giống như hệ thống đã nói, anh trọng sinh, hơn nữa còn đi đến một thế giới khác.

Trọng sinh...

Ngu Tiểu Mạc lắc lắc đầu, muốn đem một màn vừa rồi xóa khỏi trí nhớ ——

Anh bị em trai cường hôn, em trai so với anh còn nhỏ hơn ba tuổi, hơn nữa còn không có quan hệ huyết thống gì.

Ngay lúc đó đại não anh trống rỗng, chỉ cảm thấy sợ hãi theo bản năng, đẩy Ngu Sở ra chạy đi, lúc băng qua đường vì quá hoảng loạn mà bị xe đâm chết...

Tại thời điểm ý thức gần tiêu tán, đột nhiên có một người ở bên cạnh anh nói gì đó —— trọng sinh, hệ thống, ký chủ... Không cam lòng cứ như vậy mà chết, anh lựa chọn cùng hệ thống đạt thành giao dịch, trở thành ký chủ của nó, để mình có cơ hội sống lại thêm một lần nữa...

Là thế này phải không?

Ký ức lúc trước dần dần trở nên mơ hồ, Ngu Tiểu Mạc mờ mịt ngẩng đầu, có chút bối rối không biết làm sao.

Đinh.

[Hệ thống mở ra]

Trước mặt đột nhiên bắn ra giao diện hơi trong suốt, cùng lúc đó, lúc tử vong nghe được âm thanh kia đang vang lên bên tai:

“Số liệu đang nhập... Số 382 ký chủ Ngu Tiểu Mạc tư liệu đang tải...”

Đinh,[Ký chủ: Ngu Tiểu Mạc]

[Mã số: 0382]

[Cấp bậc: 0]

[Điểm tích lũy: 50]

[Năng lực: Chưa có]

[Tiến độ: 0]

[Năng lực lựa chọn: Đang chờ]

Giao diện lóe lên vài cái, rất nhanh, chỗ trống đã bị một chuỗi số liệu thay thế.

“Ngươi là ký chủ thứ 382 ta lựa chọn ngẫu nhiên.”

Âm thanh hệ thống băng lãnh, nhưng cũng không có máy móc: “Như vậy , lúc ngươi chưa hoàn thành nhiệm vụ hệ thống phân phát, ta vẫn sẽ làm hệ thống vật chất của ngươi.”

Một đoạn đối thoại này ban đầu vẫn chưa hỏi anh có nguyện ý trở thành ký chủ của mình hay không thì đã nói ra, Ngu Tiểu Mạc trầm mặt, không nói gì thêm.

“Ngươi có thể gọi là 'Hoàng'.”

Hệ thống lại nói: “Nếu không còn vấn đề gì, có thể bắt đầu nhiệm vụ rồi.”

Ngu Tiểu Mạc: “...”

Anh tỉ mỉ nhìn chằm chằm giao diện này hồi lâu, sau lại đưa mắt nhìn điểm tích lũy.

“Cái tích lũy này là ——”

“Đây là điểm tích lũy ban đầu của ngươi.”

Hoàng nói: “Điểm tích lũy sẽ quyết định năng lực mạnh yếu của ngươi, chỉ là bây giờ ngươi chưa có năng lực, phải dùng điểm tích lũy để đổi.”

Thì ra còn có thể có năng lực?

Ngu Tiểu Mạc hơi chần chừ, thấy được mục cuối cùng “Năng lực lựa chọn”: “Đổi ở đây?”

“Đúng vậy.”

Đinh.

Ngu Tiểu Mạc chọt chọt dòng bốn chữ nhỏ này trên giao diện.

Rất nhanh, trước mặt anh lại bắn ra một cái giao diện khác.

Giống như là yêu cầu mở khóa từng cửa ải của trò chơi, có năm lựa chọn, trong đó bốn cái bị khóa, chỉ có một cái hơi sáng lên.

“Cấp bậc không đủ, còn một phần kỹ năng không thể mở khóa. Kỹ năng cơ bản cần năm mươi điểm tích lũy, có trao đổi hay không?”

“...Trao đổi.”

Tuy rằng không biết “Kỹ năng cơ bản” là cái gì, nhưng Ngu Tiểu Mạc vẫn nhấn xác nhận.

Anh hiện tại kỹ năng gì cũng không có, có kỹ năng còn hơn không.

“Trao đổi thành công, thu được kỹ năng: Phân tích.”

Giao diện rất nhanh đổi mới một lần, kỹ năng đầu tiên được lựa chọn đồng thời sáng lên, trong mắt Ngu Tiểu Mạc có cái gì đó lóe lên rồi biến mất.

Thế giới dường như rõ ràng vài phần, Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc nhìn quanh bốn phía.

Tuy rằng xung quanh không có bất kì thay đổi gì, nhưng anh có thể cảm thấy được có cái gì đó khang khác.

“Đã đạt được kỹ năng. Nếu không có yêu cầu đặc biệt, có thể đóng kiểm soát kỹ năng.”

“Ừ... Đóng đi.”

Nhìn điểm tích lũy trở về 0, Ngu Tiểu Mạc đóng màn hình giao diện.

Hoàng lại nói: “Có muốn mở ra nhiệm vụ chính thức không?”

Nguy Tiểu Mạc suy nghĩ một chút, gật đầu: “Mở.”

“Nhiệm vụ chính thức mở ra, từ giờ trở đi ta sẽ không hỏi đến tiến độ của ngươi. Mong ký chủ mau chóng hoàn thành mục tiêu, ta sẽ căn cứ kết quả cuối cùng mà cho điểm tích lũy nhiều hay ít.”

“Được.”

Nói cách khác, mọi hành động của anh sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng và điểm tích lũy?

Lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, Ngu Tiểu Mạc kiềm chế bản thân khẩn trương, nhìn bốn phía chung quanh.

Hiện tại liền bắt đầu đi...

“Như vậy, chúc ngươi may mắn.”

Rời đi trước, Hoàng hệ thống phải đi làm vài chuyện ——

Cho Ngu Tiểu Mạc mục tiêu của nhiệm vụ, và một món quà.

Đinh.

[Nhiệm vụ: Bảo vệ nam chủ, đã nhận]

[Vật phẩm phụ trợ: Vòng tay không gian, đã nhận]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Bảo đảm an toàn cho nam chủ, ở thời điểm quyết định đỡ một mũi tên cho nam chủ]

“Cái gì?”

Ngu Tiểu Mạc trơ mắt nhìn giao diện xuất hiện rồi biến mất, sau đó, trên cổ tay mình xuất hiện một vòng tay xa lạ.

Vật này ——

Anh vừa định hỏi hệ thống một chút, trong đầu liền tự động hiện ra một ít đồ vật.

[Tự động phân tích: Vòng tay không gian]

[Tác dụng: Dự trữ]

[Phương pháp sử dụng: Ý niệm khống chế]

Sau đó chính là một loạt phương pháp làm sao sử dụng vòng tay này, rõ ràng sáng tỏ, dường như đã sớm khắc ghi trong đầu Ngu Tiểu Mạc.

Ngu Tiểu Mạc sửng sốt: “Đây là kỹ năng phân tích?”

“Đúng. Nhưng chỉ khi tiếp xúc với thân thể, kỹ năng phân tích mới có thể tự động khởi động.”

“Ta đã biết.”

Ngu Tiểu Mạc cúi đầu nhìn vòng tay của mình, phát hiện bên trong có một ít đồ vật: “Hiện tại ta phải làm cái gì?”

“Bối cảnh của thế giới này sẽ nhanh chóng chuyển đến cho ngươi, kế tiếp đành phải dựa vào chính ngươi...”

Thanh âm của Hoàng dần dần thấp xuống, sau đó cũng không nghe thấy nữa.

Đinh.

Trên giao diện của Ngu Tiểu Mạc lại nhảy ra một ít tin tức mới, như thủy triều mà rót vào đầu anh.

Tô Mặc Nhiên, con của trắc thất Tô gia không được sủng ái, là bằng hữu của nam chủ nghèo túng.

Sinh mẫu của Tô Mặc Nhiên - Liễu thị đã từng là phu nhân Tô gia, nàng cùng phụ thân của Tô Mặc Nhiên - Tô Ngạo thuở nhỏ là thanh mai trúc mã, ban đầu tình chàng ý thiếp, ông trời tác hợp thành mối lương duyên đã từng là giai thoại truyền khắp Vương Thành.

Thế nhưng dù cho là ân ái, cuối cùng hai người bọn họ... Vẫn lâm vào một hồi bi kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.