Buổi tối.
Lần đầu tiên, Ngu Tiểu Mạc hoài niệm giường lớn ấm áp.
Hiện tại hắn nằm trên giường vỏ sò của nhân ngư, tai có thể nghe được tiếng nước róc rách, an bình mà ôn hòa, thế nhưng, hắn luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Màn đêm sâu thẳm, Ngu Tiểu Mạc lén lút xoay người, nhìn người nọ cách mình không quá hai thước, trừng mắt.
Hắn nhớ ôm ấp của Mạc Sở.
Đã ngủ chung với y thành thói quen, hiện tại phải tách riêng, thật là có chút không ngủ được.
Ngu Tiểu Mạc rất muốn len lén leo lên giường Mạc Sở, đáng tiếc, nhân ngư vị thành niên không thể rời nước quá lâu.
Mệt mỏi vẫy vẫy cái đuôi, một lần nữa Ngu Tiểu Mạc nhắm nghiền hai mắt, nhớ lại những lời Mạc Sở nói với hắn lúc sáng sớm.
Bị chủ hệ thống làm lơ gì đó, ngay cả Hoàng cũng không giải thích được, cuối cùng chỉ nói một câu: “Chính là nghĩa trên mặt chữ.”
Mà Mạc Sở thì càng bình tĩnh, dù sao y đã sớm biết, đối mặt với lo lắng của Ngu Tiểu Mạc cũng chỉ là cười trấn an hắn, nói: “Không sao, đem những chuyện này giao cho ta là được rồi.”
Thực sự là...
Ngu Tiểu Mạc lại vẫy vẫy đuôi, không cẩn thận phát ra âm thanh đập nước.
Hắn cũng muốn giúp đỡ Mạc Sở, muốn đứng chung một chỗ với Mạc Sở, cùng y đối mặt tất cả.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Ngu Tiểu Mạc nhịn không được lại trợn mắt nhìn về phía người kia.
Nhưng mà, lúc nãy Mạc Sở còn nằm trên giường đã không còn thấy bóng dáng.
Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc cả kinh, vừa định phóng lên xem xảy ra chuyện gì, một cánh tay đưa qua đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng đè hắn xuống.
“Còn chưa ngủ?”
Chẳng biết Mạc Sở từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Ngu Tiểu Mạc, cuốn lấy một lọn tóc dài màu xanh biển thưởng thức trong tay: “Ngủ đi, ngày mai ta dẫn em đi xem phòng huấn luyện của ta.”
Ban đêm nhân ngư cũng có thể nhìn thấy, trong bóng đêm Ngu Tiểu Mạc tinh tường nhìn thấy ý cười và ôn nhu trong mắt Mạc Sở, không hiểu tại sao, tâm tình lúc nãy còn khẩn trương liền thả lỏng.
“Sao anh cũng không ngủ?”
Hắn cọ cọ mặt vào lòng bàn tay Mạc Sở, cái hành động nhỏ này rõ ràng lấy lòng Mạc Sở, cúi đầu cười, y kiềm lòng không được muốn ôm đứa nhỏ bám người này.
Thế nhưng y cũng không có làm như vậy, nhân ngư vị thành niên không thể rời nước quá lâu, dù cho y ôm hắn, cuối cùng vẫn phải thả tiểu nhân ngư này vào trong nước -- y biết chính mình tuyệt đối sẽ luyến tiếc.
“Em ở đây cọ loạn, tưởng ta không nghe được sao? Em không ngủ làm sao ta ngủ được?”
Mạc Sở hơi bất đắc dĩ mà cười khổ, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt mà láng mịn của nhân ngư: “Nếu em có thể mau chóng thành niên thì tốt rồi, vật nhỏ.””Còn tận hai năm —— “
Nghĩ đến đây, Ngu Tiểu Mạc cũng có chút không mấy vui vẻ: “Khẳng định em đợi không được đến lúc đó.”
Không phải là hắn đợi không được, mà là cốt truyện đợi không được. Dựa theo kinh nghiệm ở mấy thế giới trước, hắn chỉ có thể ở chỗ này tối đa là vài tháng, làm sao chờ đến hai năm đây?
“Chưa chắc.”
Mạc Sở nói: “Thế giới này, em muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu.”
Ngu Tiểu Mạc kinh ngạc: “Vì sao?”
Mạc Sở cầm tay hắn, vuốt ve ngón tay đang đeo nhẫn ngọc bích, nói: “Em đã quên ta bị chủ hệ thống làm lơ sao? Yên tâm, đến lúc đó, thế giới này cũng sẽ bị thay đổi.”
Không biết có phải ảo giác của Ngu Tiểu Mạc hay không, hắn luôn cảm thấy lúc Mạc Sở nói ra những lời này thì ngữ điệu có chút cổ quái, phảng phất như trong nháy mắt khi đang nói chuyện, người ngồi ở trước mặt mình đã đổi thành người khác, mà người này, căn bản không phải là Mạc Sở.
Sau khi giật mình, Ngu Tiểu Mạc mở miệng muốn nói gì đó: “Anh...”
“Được rồi, đi ngủ đi, ngày mai dẫn em đi huấn luyện.”
Mạc Sở nói xong, còn nhéo bả vai gầy yếu của Ngu Tiểu Mạc: “Em phải trở nên mạnh mẽ, ở thời điểm ta không thể bảo vệ em, em cũng phải có năng lực bảo vệ chính mình —— đương nhiên, chắc chắn sẽ không có chuyện ta không thể bảo vệ được em.”
“Phòng huấn luyện? Cơ giáp sao?”
Ngu Tiểu Mạc biết thế giới này có thần khí cơ giáp, cũng biết làm nhị hoàng tử, Andean có một cơ giáp cấp S cường đại —— không được hoàng đế yêu thích, dù cho có thân phận hoàng tử tôn quý thôi thì cũng có thể xảy ra bất trắc gì đó, huống hồ, thực lực của Andean không tính là yếu, trái lại rất mạnh.
Ngược lại, khối thân thể nhân ngư này của mình thật sự là yếu đến không thể nhìn thẳng, thế giới trước mặc dù Thẩm Tịch là omega, nhưng tốt xấu gì cũng có sức đánh một trận, hệ thống lại cho một khẩu súng. Tới cái thế giới này... Cái gì cũng không có.
Nghĩ đến mình có thể trở nên mạnh mẽ, Ngu Tiểu Mạc không khỏi hưng phấn lên, liền cảm thấy người yêu mình tốt nhất trên thế giới, không ai bì được!
Nhận thấy tâm tình tiểu nhân ngư hưng phấn, Mạc Sở buồn cười, lại tốn thêm chút thời gian trấn an Ngu Tiểu Mạc, chờ hắn bình ổn cảm xúc mà nằm xuống gối đầu mềm mại đi vào giấc ngủ, Mạc sở cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn.
“Ngủ ngon, tiểu nhân ngư của ta.”
Ngày hôm sau khi Ngu Tiểu Mạc tỉnh lại, ngoài ý muốn biết được tin tức Mạc Sở bị hoàng đế triệu vào hành cung từ miệng một nữ hầu.
“Hoàng đế? Ưm...”
Ngu Tiểu Mạc còn chưa tỉnh ngủ, lười biếng ngáp một cái, dụi dụi mắt còn đang lim dim: “Vậy khi nào anh ấy mới trở về?”
Nữ hầu bị bộ dạng nhỏ nhắn này mà manh một phen, kiềm chế trái tim đang đập bùm bùm, ánh mắt đầy trìu mến: “Có thể một lát nữa sẽ trở về. Điện hạ nói không thể để ngài bị đói, ngài có muốn dùng bữa sáng trước không?”Bữa sáng...
Uể oải vẫy vẫy đuôi, tinh thần Ngu Tiểu Mạc không tốt, tiếp đó liền “Ừ” một tiếng.
Thật buồn ngủ... Tối qua hắn ngủ không ngon, dường như muốn quay lại ngủ thêm một giấc nữa.
Tóc lam rối loạn tản trên đầu vai, còn có vài cọng tóc dựng lên, trong đôi mắt to màu lam xinh đẹp cũng là một mảnh ướt át. Nữ hầu bị bộ dạng manh manh của tiểu nhân ngư này làm cho tim đập rộn ràng, chỉ thấy tiểu nhân ngư chép chép miệng, lại quay về giường nhỏ của mình.
Kết quả, sau khi Mạc Sở ứng phó xong với nghi vấn của hoàng đế đề ra cho mình, từ hành cung quay về phủ đệ, được chào đón là tiểu nhân ngư ngủ nướng đến thư thái dễ chịu.
Còn tưởng rằng sẽ lo lắng cho mình, không ngờ tới...
Buồn cười lắc đầu, Mạc Sở phân phó quản gia mang bữa sáng đến phòng y.
Chờ đến khi Ngu Tiểu Mạc mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngửi đến một hương vị mê người.
“Ngoan, rời giường.”
Hắn vừa mới mở cái miệng nhỏ nhắn, một miếng bánh gatô đã được đưa đến trong miệng, còn có một cái tay đang nghịch cằm hắn, giống như đang gãi gãi mèo con.
Ngu Tiểu Mạc bị gãi đến thanh tỉnh, trợn mắt, thấy Mạc Sở mặc một thân y phục vương tử đẹp đẽ quý giá đang ngồi bên thành hồ, bưng một cái đĩa bánh gatô.
Tướng mạo vốn xuất sắc của Andean xứng đôi cùng khí chất đặc biệt của Mạc Sở liền đủ để hấp dẫn người, hiện tại còn kết hợp với chế phục hoa mỹ phóng khoáng, dường như trong nháy mắt Ngu Tiểu Mạc nhìn đến ngây người.
Đồng thời, đáy lòng cũng xuất hiện một loại tự mãn: “Cái người vừa đẹp trai vừa ôn nhu lại yêu hắn, cho nên, là người của hắn!
“Nhìn đến ngây người?”
Hưởng thụ ánh mắt ái mộ của tiểu nhân ngư nhà mình, tâm tình Mạc Sở sung sướng, ôm Ngu Tiểu Mạc ngồi lên đùi mình, lại đút cho hắn một miệng đầy bánh gatô.
“Ưm ưm.”
Ngu Tiểu Mạc nuốt bánh xuống, lại níu y phục Mạc Sở, hỏi y: “Hoàng đế không có làm gì anh chứ?” Hắn nhớ rõ trong cốt truyện, hoàng đế kia cướp đi quyền thế của Andean, còn muốn giam lỏng y.
“Yên tâm, dù cho ông ta không thích Andean, Andean cũng là nhi tử ông ta, cho nên sẽ không ra tay với ta mà không có lý do gì.”
Mạc Sở nửa ôm Ngu Tiểu Mạc, gạt tóc trên trán hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán một cái.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Mạc Sở dẫn Ngu Tiểu Mạc đi đến phòng huấn luyện của y.
Cửa điện tử của phòng huấn luyện từ từ mở ra, không gian bên trong phi thường lớn, mà tầm nhìn của Ngu Tiểu Mạc nhanh chóng bị một cơ giáp ở sâu trong phòng huấn luyện hấp dẫn.
Cơ giáp màu đen cao lớn sừng sững, vô hình trung còn mang theo uy nghiêm quân lâm thần hạ. Chỉ là lẳng lặng đứng ở đó, là có thể áp bách khiến người khác không thở nổi.”
“Cơ giáp này tên là “Lôi Đình”, lúc Andean bị giam thì, hoàng đế ban cho Kevin.”
Giọng Mạc Sở nghe qua như thờ ơ, kỳ thật ẩn sâu lãnh ý: “Ngay cả cơ giáp của mình cũng không bảo vệ được, chính là một phế vật. Hiện tại, ta sẽ không để nó rơi vào tay của những người khác.”
Nói xong, liền cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư trong lòng mình: “Đương nhiên, chỉ có em là ngoại lệ.”
Trong lòng Ngu Tiểu Mạc ấm áp, đưa tay thử sờ sờ Lôi Đình.
Mặt ngoài cơ giáp cứng rắn mà lạnh lẽo, lại cho cảm giác an toàn vô hình. Ngu Tiểu Mạc có thể tưởng tượng được tình hình lúc ấy khi Lôi Đình chân chính đứng lên chiến đấu có bộ dáng đỉnh thiên lập địa như thế nào.
“Trước tiên ta dẫn em làm quen khoang điều khiển của nó, nhưng mà nếu muốn chân chính được nó thừa thận, em cần phải chứng minh thực lực của mình trước mặt nó.”
Cũng không biết Mạc Sở làm sao làm được, Ngu Tiểu Mạc chỉ thấy hồng quang sáng ngời trong mắt Lôi Đình, khí tràng của toàn bộ cơ giáp liền mãnh liệt phát ra.
Không đợi Ngu Tiểu Mạc kịp kinh ngạc, Lôi Đình cúi người xuống, cánh tay máy móc mở ta, tay thõng xuống đưa tới trước mặt Mạc Sở.
Tư thế lúc này của nó giống như một kỵ sĩ trung thành trầm lặng, Mạc Sở nói khẽ với Ngu Tiểu Mạc “Ôm chặt ta”, liền bước lên tay Lôi Đình, được nó đưa vào trong buồng lái.
Ánh sáng tối sầm lại, lần đầu tiên Ngu Tiểu Mạc nhìn thấy bên trong khoang điều khiển của cơ giáp, Mạc Sở đưa hắn đến vị trí duy nhất ở trước đài điều khiển, tùy ý để sợi ánh sáng bao vây lấy hắn, dệt thành một cái lưới lớn rậm rạp.
“Nó sẽ dò xét tinh thần lực và tố chất thân thể của em, để thử phán đoán em có đủ tư cách điều khiển nó hay không.”
Mạc Sở đứng bên cạnh Ngu Tiểu Mạc, cầm tay hắn: “Đây là bước đầu tiên, có thể sẽ hơi đau, em cố nhịn một chút.”
Ngu Tiểu Mạc gật đầu, biểu thị mình có thể làm được.
Chỉ là đau một chút mà thôi, hắn tin tưởng mình có thể chịu đựng được.
Huống hồ dù cho không chịu đựng được, còn có Mạc Sở bên cạnh hắn, không cần lo lắng.
Mạc Sở có chút không yên lòng, muốn đem Ngu Tiểu Mạc ôm vào trong ngực, nhìn sợi ánh sáng xung quanh, cuối cùng vẫn kiềm chế cái ý định này.
“Bắt đầu đi.”
Y ra lệnh cho Lôi Đình, đồng thời cũng nói cho Ngu Tiểu Mạc, bắt đầu rồi.