Mau Xuyên Công Lược: Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên!

Chương 10: Chương 10: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (9)




Editor: Tiểu Long

Beta: Trang Chanh

———

Nhoáng một cái thứ bảy đã qua đi, Bạch Tiên Tiên vốn dĩ muốn tạo cơ hội tình cờ gặp Tịch Tử Phong. Nhưng Ngân Hà lại nói với cô: “Hệ thống kiểm tra đo lường, cuối tuần này Tịch Tử Phong sẽ đến thành phố B.”

Bạch Tiên Tiên thở dài, bóp bóp cổ tay.

Chớp mắt ngày chủ nhật đã đến.

Khi trời còn chưa sáng, Diệp Đình Thu đã thay một bộ tây trang màu đen. Phối với chiếc cà vạt cùng mái tóc màu kim, ở đỉnh đầu có một nhúm tóc nhô lên, bị hắn dùng tay đè xuống rồi dùng keo vuốt qua loa.

Hắn cầm một hộp quà đứng trước cửa phòng Bạch Tiên Tiên, trên khuôn mặt tuấn mỹ đẹp trai tràn đầy vẻ ôn hòa, hắn gõ cửa:''Tiên Tiên, dậy chưa?''

Qua một lúc sau, thì giọng nói lười biếng của cô gái mới từ ở trong phòng truyền ra: “Anh à, mới 5 giờ mấy thôi mà, hôm nay không phải là ngày nghỉ sao...”

Trong phòng, Bạch Tiên Tiên lười nhác mở mắt, mặt không cảm xúc mở điện thoại của mình ra, nói: ''Nói đúng hơn thì bây giờ mới có 4 giờ 50 mà thôi, trời còn chưa sáng, con mẹ nó giờ cũng còn quá sớm đi!''

Diệp Đình Thu cười nhẹ một cái, đáy mắt không cảm xúc lúc này lại nhiễm thêm hai phần nhu hòa, nghe thấy giọng nói mơ hồ của Bạch Tiên Tiên, trong đầu hắn không tự chủ mà hiện lên hình ảnh cô gái vừa mới ngủ dậy, hai mắt mông lung vì đang còn buồn ngủ: “Hôm nay phải đi công viên trò chơi, rời giường sớm một chút đi heo lười nhỏ.”

Nhưng hắn lại không biết rằng, trong lòng Bạch Tiên Tiên đang căm phẫn phun tào* hắn, cô đáp lại hắn: “Hắn có bệnh phải không? Bây giờ mới hơn bốn giờ thôi, đi công viên trò chơi giờ này?”

*Phun tào: Trào phúng, chửi bới, chê bai, hàm ý khinh bỉ.

Ngân Hà cũng lên tiếng: ''Đúng vậy! 8 giờ công viên trò chơi mới mở cửa!''

Chỉ là để một người có cảm giác tồn tại mãnh liệt như vậy đợi ở ngoài cửa, đang ôn nhu nhỏ nhẹ nói “Heo lười nhỏ mau dậy đi.” Bạch Tiên Tiên cũng không có mặt mũi tiếp tục ngủ nữa.

Khi vừa mở cửa phòng, trong nháy mắt khi vừa nhìn thấy hắn, đột nhiên toàn bộ tức giận đều biến mất. Cô nhìn xuống, giả bộ ngại ngùng nhận lấy hộp quà tinh xảo của hắn.

Hắn lại nói: “Đây là lễ phục định chế cao cấp của SR.”

Bạch Tiên Tiên nhìn Diệp Đình Thu mặc một thân tây trang màu đen đứng đắn, lúc nào cũng có thể tham gia hội nghị cao tầng, từ eo nhìn xuống là đôi chân dài hoàn hảo, lại nhìn hộp lễ phục trong tay mình.

Yêu phi nương nương cũng thích quần áo đẹp. Bạch Tiên Tiên trong lòng cảm thán một tiếng: ''Hắn đúng thật là hiểu chuyện mà.''

Ngân Hà: ''....'' Thật không hiểu nỗi con gái mấy người, vừa rồi còn đang tức giận, nhanh như vậy đã tha thứ cho hắn rồi.

Diệp Đình Thu dùng giọng điệu sủng nịnh nói: ''Mau vào thay quần áo đi, lát nữa anh sẽ dẫn em đi tạo hình.”

''...'' Đây là đi công viên trò chơi chứ không phải đi tuyển tú chứ?

Ngân Hà còn đang định nói cái gì đó, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Bạch Tiên Tiên, nó liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hai người này chưa từng đi đến công viên trò chơi. Vì thế cả đều mặc tây trang và lễ phục cao cấp, tạo hình lóe sáng xuất hiện ở khu vui chơi.

Trong cái ngày hè oi bức này, gió thổi tới chỉ làm cho cả người nóng thêm.

Họ ăn mặc long trọng xuất hiện giữa một đám nhóc có lớn cũng có nhỏ, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không phù hợp.

Lau mồ hôi chảy trên trán, Bạch Tiên Tiên nhìn đám nhóc xung quanh, hỏi: ''Ngân Hà, đi khu vui chơi thì nên mặc gì? Bổn cung không biết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết à?”

Lúc nãy biết mà không nói, bây giờ lại khiến cho Bạch Tiên Tiên phát hỏa, Ngân Hà vội vàng giải thích: “Diệp Đình Thu là thẳng nam, đều tại hắn! Ta hoài nghi hắn mặc trang phục này đến công viên để tăng thêm tình thú giữa hai anh em.”

Con mẹ nó tình thú anh em.

Bạch Tiên Tiên cười lạnh một tiếng: ''Đừng đem sự thất trách của mình đẩy lên người vô tội!”

Ngân Hà: ''Lần này là sai lầm của ta!''

Sau một lúc trầm mặc, Diệp Đình Thu đem một chiếc điện thoại đi một vòng công viên trò chơi. Bạch Tiên Tiên nhìn hắn, cũng hiểu rằng hắn đang cố gắng đè nén sự giận dữ cùng xấu hổ của mình xuống.

Lửa giận trong lòng cô cũng dần biến mất. Nhìn anh trai tiện nghi cố gắng duy trì vẻ ôn nhu, Bạch Tiên Tiên cố nén cười sờ sờ bộ lễ phục: ''Không sao, anh chọn lễ phục rất đẹp.”

“Tạo hình của em cũng rất đẹp, sau này đừng bỏ tóc mái xuống nữa.” Diệp Định Thu ổn định lại cảm xúc của mình lại, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, thật lòng mà khen một câu.

———

Thập Bát Sơn Yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.