Editor: Cá Cực Lớn
Beta: Nê
———
Bản thân Bạch Tiên Tiên ra sức xoay chuyển tình thế. Nhưng hai anh em không có người làm chứng, đám bảo vệ lại muốn truy cứu. Sở cảnh sát Nhật chỉ có thể quyết định trục xuất bọn họ về nước.
Không biết vì sao mà Trần Nhượng thật sự không muốn trở về.
Nhưng vì Bạch Tiên Tiên nói một câu gì đó, Trần Nhượng lập tức ngoan ngoãn theo sau mông cô rời đi.
Cô nói: “Anh à, theo em đi có thịt để ăn.”
Trần Nhượng dắt tay Bạch Tiên Tiên, hai người bước lên máy bay trực thăng do sở cảnh sát đặc biệt điều động.
Vì tiết kiệm sức lực, Trần Nhượng lười biếng lên tiếng: “Nhưng mà thật sự không biết Tiên Tiên đã học tiếng Nhật khi nào.”
Lúc này Ngân Hà mở miệng: “Cẩn thận hắn nghi ngờ ngài, đừng làm hỏng thiết lập của nhân vật!”
Bạch Tiên Tiên hỏi: “Thiết lập của nguyên chủ là gì?”
Ngân Hà tự hỏi một chút: “Đại khái là một người theo đuôi thích khóc......?”
Bạch Tiên Tiên: “À.”
Đột nhiên Ngân Hà cảm thấy sau cổ lạnh căm, kiểu câu “À” này sẽ xuất hiện từ sát khí của nương nương.
“Vì anh và chính nghĩa, em không vào địa ngục thì ai vào?” Ngay sau đó Bạch Tiên Tiên thay đổi cảm xúc, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Nhượng: “Trong nháy mắt đó, ông trời đã thức tỉnh ngôn ngữ thiên phú của em.”
Trần Nhượng hạ đuôi lông mày xuống không nói gì, hai người bọn họ bên nhau lưu lạc nhiều năm như vậy, sớm đã luyện được kỹ năng gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ. Có điều vì cảm xúc của Bạch Tiên Tiên bị kích động một chút thì lập tức khóc, cho nên cô rất ít lên tiếng.
Về phần tiếng Nhật, cô nhóc này rất thông minh, mưa dầm thấm đất nên biết cũng là có khả năng.
Đối với việc này Trần Nhượng không muốn truy cứu đến cùng, hắn rất đói bụng
Sau khi bước lên máy bay trực thăng, cùng đi với bọn họ trở về nước là một người mặc đồng phục nữ cảnh sát vô cùng thích hai anh em họ.
Cô gọi Trần Nhượng là 'Tiểu anh hùng', còn Bạch Tiên Tiên là 'Tiểu khả ái'.
“Tiểu anh hùng đói bụng sao, muốn ăn gì, tôi có mang theo sandwich, sushi, cơm nắm, thịt bò......”
Trần Nhượng bình tĩnh nói: “Lấy hết tất cả đến đây đi.”
Nữ cảnh sát: “???”
Bạch Tiên Tiên ở bên cạnh khéo léo giải thích: “Chị cảnh sát, trước đó chúng em đã lâu không được ăn gì, nếu không cũng sẽ không chạy đến siêu thị......À, hiện tại cho nguyên một cái đầu trâu chúng em cũng có thể nuốt trôi.”
Nữ cảnh sát không biết nên khóc hay nên cười, lấy từng hộp cơm đặt lên trên bàn cơm ở cabin.
Chợt, Trần Nhượng làm một trận gió cuốn mây tàn. Hắn ăn cơm với tốc độ vô cùng nhanh, hơn nữa còn rụt rè ưu nhã.
“Giỏi vậy!'
Nữ cảnh sát kinh ngạc trực tiếp khen hắn thật lợi hại, sau đó lấy điện thoại ra quay Trần Nhượng, còn lẩm bẩm gì đó.
Bạch Tiên Tiên có chút tò mò, liền ghé đầu qua xem thử.
Màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh một người con trai ăn cơm.
Rất nhiều mưa đạn hiện lên trên màn hình.
Bạch Tiên Tiên nhìn kỹ một chút, nhìn ra được các loại từ mấu chốt như 'Đại Vị Vương', 'Ăn thật tốt', 'Thanh niên này lớn lên thật đẹp trai'.
Tiếp theo là một cái pháo hoa nở rộ ở trên màn hình, Bạch Tiên Tiên giật mình, trực tiếp hỏi Ngân Hà: “Đây là tình huống gì vậy?”
Ở thế giới trước cô chưa từng tiếp xúc với những thứ này.
Ngân Hà nói: “ Cái này gọi là phát sóng trực tiếp.”
Có điều một hồi, Ngân Hà đem những thứ liên quan đến phát sóng trực tiếp phổ cập khoa học cho Bạch Tiên Tiên, ánh mắt cô loé lên: “Hay là bổn cung và Trần Nhượng đi làm mukbang đi, dù sao hắn có thể ăn, lại còn có thể làm nhiệm vụ ăn nửa bầu trời, nghe cũng không tệ.”
Ngân Hà gãy đúng chỗ ngứa: “Các người không có tiền mua điện thoại và đồ ăn thì ăn thế nào?”
Bạch Tiên Tiên suy tính nửa ngày, chọc chọc tay nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát đang chìm đắm trong hạnh phúc từ trên trời rơi xuống, cảm thấy người con gái đang gọi cô, nghi hoặc quay đầu lại: “Tiểu khả ái?”
Bạch Tiên Tiên buồn bã nói: “Chị à, một cái pháo hoa đó giá trị bao nhiêu tiền, chị có thể chia hoa hồng cho chúng em không? Quyền hình ảnh của anh trai em, muốn được chia 7/10 chắc cũng không nhiều lắm đúng không?”
Nữ cảnh sát: “......”
———
Hôm sau, Bạch Tiên Tiên và Trần Nhượng đến thành phố H.
Nữ cảnh sát rất có trách nhiệm, không chỉ đem quà tặng trong phát sóng trực tiếp lần trước chia cho anh em Bạch Tiên Tiên mà còn tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, giúp bọn họ đi làm chứng minh nhân dân.
Từ đó trong túi hai anh em vừa có tiền vừa có chứng minh, ra khỏi cửa cũng không hoảng sợ.
Phần quà được chia tổng công một ngàn ba, bởi vậy có thể thấy những người làm mukbang giàu đến cỡ nào.
Hai người thuê một cái tầng hầm, mua một cái điện thoại cũ và ba thùng mì gói
Tầng hầm vừa ẩm ướt vừa nóng, không khí nặng nề, phòng nhỏ hẹp, chỉ có một chiếc giường đơn, một cái bàn cùng hai cái ghế tựa.
Ánh mắt Trần Nhượng trong veo, chủ động đề cập: “Không có tiền thuê nhà, anh đành ngủ dưới đất thôi.”
Bạch Tiên Tiên không hé răng nhìn hắn, trong lòng tự nhủ bổn cung hẳn là nên lịch sự với hắn một chút.
Nhìn biểu cảm của cô, Trần Nhượng nhướng mày: “Hay là em ngủ trên mặt đất?”
Bạch Tiên Tiên: “......” Cốt truyện không nên như thế này.
Cuối cùng vẫn là Trần Nhượng ngủ dưới đất, hắn không hề than thở câu nào, trong mấy năm qua hoàn cảnh có tồi tệ như nào cũng không phải là chưa ở qua, hiện tại có thể thuê được tầng hầm đã là cuộc sống tốt nhất.
Bạch Tiên Tiên đang ngồi ở mép giường, nhìn Trần Nhượng xắn ống tay áo lên, ngón tay người con trai thon dài khớp xương rõ ràng, động tác lưu loát đem chăn nệm mua được từ chủ nhà cho thuê trải ra ngay ngắn.
Đúng thật là bần cùng khiến người ta độc lập.
Bạch Tiên Tiên nói với Ngân Hà: “Bổn cung cảm thấy rất tiếc cho Trần Nhượng, lớn lên đẹp như vậy, có thể ăn nhiều lại có thể đánh đấm, nhưng lại vì không có tiền, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.”
Ngân Hà nói: “Cho nên chúng ta đến cứu hắn! Chỉ cần hắn có thể nổi tiếng thì không lo không ăn được cơm nữa rồi!”
Bạch Tiên Tiên gật đầu, chờ hoàn thành xong mọi việc, cô lấy điện thoại ra, nhờ có Ngân Hà giúp đỡ, cô đã nhanh chóng mò mẫm app phát sóng trực tiếp qua một lượt.
Lúc này Trần Nhượng đói bụng, hắn thẳng tay xé gói mì, sau đó đi ra ngoài mượn một ấm nước nóng từ chủ nhà.
Sau đó hắn vừa đi vào đã thấy Bạch Tiên Tiên cầm điện thoại, hận không thể đem điện thoại chọc lên mặt hắn.
Trần Nhượng: “?”
Hắn lưu loát nhấc ấm tới cho nước vào mì, sau đó bình tĩnh hút mì sợi, nhưng Bạch Tiên Tiên lại thấy được sự nghi ngờ trên mặt hắn.
Bạch Tiên Tiên liếc màn hình điện thoại một cái, chỉ vào trên tên phát sóng trực tiếp.
Trần Nhượng nhìn lên vừa thấy.
Viết hoa tô đậm
Trần Nhượng: “......”
Thế là một giờ sau, một tin tức về ăn uống càn quét toàn bộ app phát sóng trực tuyến Tiểu Hùng.
Chủ phòng 66669 hào phóng ăn một trăm thùng mì gói! Vẫn còn đang ăn tiếp!
Đã bắt đầu có fans chỉ định thực đơn.
Không phải bởi vì sức ăn của chủ phòng mà chủ yếu là vì chủ phòng lớn lên đẹp trai, quá đẹp trai, đẹp vô thực!
Màu tóc xám bạc kia và ánh mắt vừa bướng bỉnh vừa điềm tĩnh chính là tiểu chó săn.
Bạch Tiên Tiên thoả mãn nhìn quà tặng pháo hoa nở rộ trên màn hình, trong lòng cuối cùng đã có cảm giác kiên định.
“Anh trai, chúng ta có tiền rồi.” Cảm xúc hơi kích động chút, Bạch Tiên Tiên khịt mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Nhượng.
Trần Nhượng ở bên cạnh cái bàn chất cả đống hộp mì không, nghe vậy, hắn giương mắt nhìn đến bên cạnh người con gái.
Cô nói cùng cô đi sẽ có thịt ăn,thịt ở đâu? Mì gói? Một chút ít như vậy đủ nhét kẽ răng?
Làn đạn ——
Tiểu ngưu nổi điên:...
Người dùng 895985:...
Mễ mễ mễ kỳ:...
Bạn gái?
Khoé mắt liếc qua nhìn thấy ba chữ này, Trần Nhượng nhấc mí mắt, lần đầu đem toàn bộ gương mặt nhắm ngay màn hình.
Vẻ mặt người con trai có mái tóc xám bạc nghiêm túc đứng đắn: “Không phải bạn gái, là em gái, cảm ơn.”