Thả con săn sắt bắt con cá rô, an ủi bản thân như vậy trong lòng Phong Quang cuối cùng mới thoải mái hơn, tại sao nữ chính khai thông án treokhông cần trả phí hao tổn, còn cô vừa mở án treo liền phải trả giá đại giới, Phong Quang im lặng nghẹn một cục.
Bởi vì cô là nữ phụ thôi!
Lý Tất khó chơi nhưng xem như làm cho hắn dời mục tiêu đi rồi, hắn đã cầm đồ của cô cũng tương đương với việc hắn tiếp nhận yêu cầu của cô, tảng đá trong lòng Phong Quang rơi xuống đất, cô chung quy đã không cần phải điđến tình tiết đợi An Đồng ra tù.
đi ra quán cà phê, Phong Quang duỗi thắt lưng lười biếng, còn chưa đi được vài bước cô liền nhận được điện thoại của An Đồng, “Phong Quang, tới nhàanh được không?”
“Hiện tại là thời gian đến trường đó.” cô thu lại lời “Em đi” thiếu chút nữa đã thốt ra, làm bộ mình là một học sinh tốt rụt rè.
Bên kia truyền đến tiếng cười nhẹ của An Đồng, “Em bây giờ đang ở học viện sao?”
“…không có.” cô sờ sờ lỗ tai, hiếm khi mà ngượng ngùng, cô vốn sẽ không là một học sinh tốt đẹp gì, ba ngày hai bữa trốn học là chuyện rất bình thường, nhưng bị nam thần nói ra cũng cảm thấy xấu hổ, cô xấu hổ ngại ngùng nói: “anh đợi em chút, em đi tìm anh.”
Đường cũng không xa, ước chừng đi cỡ hai mươi phút cô liền đến biệt thự nhà họ An, cửa mở, cô không cần ấn chuông cửa mà lập tức đi vào.
An Đồng đang ngồi trên sofa tại đại sảnh, trên đầu gối anh là một cuốn sách có vẻ thật dày, nhìn thấy cô đến đây, anh ngẩng đầu tươi cười, “So với anhđoán chậm năm phút đồng hồ.”
“Bởi vì có gặp kẹt xe một chút.” Phong Quang đem túi sách trên người tùy ý để trên bàn, chạy tới ngồi vào bên người anh, ôm cánh tay anh cười ngọt ngào đáng yêu, nhưng cô rất nhanh liền cảm thấy không đúng, “anh làm sao có thể tính toán được khi nào thì em đến?”
“anh đoán.” An Đồng đem sách đóng lại để ở một bên, như vậy anh có thể ôm cô ngồi lên đùi mình.
Phong Quang sớm đã có thói quen hành động thân mật như vậy với anh, vì thế cô yên tâm thoải mái ngồi trong lòng anh, bĩu môi, “Em mới không tinanh là đoán đâu.”
An Đồng cười không nói.
Chuyện thần bí này cô cũng không thắc mắc, “Nói đi, anh tìm em có chuyện gì?”
“anh nhớ em.”Phong Quang ngẩn người, lập tức ngửa đầu nhìn anh, thấy bộ dạng anhnghiêm túc nhìn mình, câu “Đừng nói giỡn” bị nuốt trở vào bụng thế nào cũng không nói nên lời, cô ngơ ngác hỏi, “anh hôm nay bị gì vậy?”
Thật sự rất không bình thường, cô không có chỗ nào tốt, nhưng trực giác đặc biệt cường.
An Đồng nghiêm trang, “Chính là nhớ em, có cái gì không đúng sao?”
Phong Quang nâng gương mặt của anh lên xem trái xem phải, ừm, khuôn mặt đúng là dễ nhìn thật, cũng không có dấu vết bị người dịch dung, cô khó hiểu, “Hôm nay chúng ta vừa gặp nhau lúc sáng sớm đó.”
“Nhưng buổi sáng hôm nay anh không có ôm em.”
Xong rồi, anh dùng bộ dạng nghiêm túc như vậy mà nói lời tâm tình khiến tim người ta đập nhanh, Phong Quang đau lòng hô một tiếng, nhào vào lònganh, “An Đồng, anh làm sao có thể quyến rũ như vậy chứ?”
“Cảm ơn em quá khen.” Tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng hô, cúi đầu hôn lên bên gáy trắng nõn của cô.
Thân mình Phong Quang run lên, nhịn không được nở nụ cười, “Thật tốt,anh là của em.”
Sau khi nói xong, cô liền che miệng ngáp một cái.
“Muốn ngủ à?”
“Dạ.” cô không có sức lực gì gật gật đầu, bởi vì ngày hôm qua lo nghĩ xử lý đại phiền toái Lý Tất này như thế nào, cô đã không có ngủ ngon, hiện tại bịanh ôm vào trong ngực, cảm giác an nhàn này khiến sâu ngủ trong cô thức dậy.
An Đồng ôm cô lên, “đi đến phòng của anh ngủ một giấc đi.”
cô không có ý kiến, ngược lại còn có một chút hưng phấn, cô còn chưa điqua phòng của anh đâu, An Đồng nhất định sẽ không có một căn phòng lộn xộn như các chàng trai khác, mà là một căn phòng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.
trên thực tế, Phong Quang đoán đúng rồi, chỉ là cô không đoán được, trêntường phòng của An Đồng treo đầy hình ảnh, mà nhìn đến những bức ảnh này, cô liền tỉnh ngủ.