Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 112: Chương 112




Edit: Nhi Huỳnh

Vào một ngày chủ nhật, nhà họ An đón một vị khách, An Đồng đến công ty vì thế chỉ có Phong Quang một mình tiếp khách, đây là một người khiến cho Phong Quang đau đầu, An Văn, mẹ của Mục Thiên Trạch, dì của An Đồng.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Mục Thiên Trạch liền náo loạn với Phương Nhã Nhã đòi kết hôn, nhưng mà môn không đăng hộ không đối, nhà họ Mục cũng không đồng ý, ông nội Mục một mặt chặt đứt nguồn cung cấp kinh tế cho Mục Thiên Trạch, một mặt không cho phép bất kỳ ai cho Mục Thiên Trạch tiền tài, điều này làm cho An Văn đau lòng cho con mình mà tâm tan nát, bà vốn cũng trách cứ con trai vì sao lại giải trừ hôn ước với con gái nhà họ Hạ, hiện tại xem ra, đổi lại thật sự là giải trừ mới tốt.

Trà Phong Quang bưng lên An Văn cũng không uống một ngụm, bà đi thẳng vào vấn đề nói: “Nghe nói cháu vài ngày trước đi bệnh viện kiểm tra thân thể, bác sĩ nói thế nào?”

“Hoàn hảo.” Phong Quang trả lời ba phải cái nào cũng được.

Thì phải là không làm sao rồi.

An Văn phun ra một hơi, tận lực trưng ra tư thái là một trưởng bối hòa ái, “Phong Quang à, cháu cũng biết, mẹ của An Đồng đã mất tích năm năm, tuy là mất tích, nhưng dì đã không còn ôm hy vọng chị ấy còn sống, cho nên, dì hiện là trưởng bối duy nhất của An Đồng, vậy cháu cũng đừng trách lời nói của dì có chút khó nghe.”

Nếu ngại tôi khó nghe thì bà còn nói làm gì?

Dù sao cũng là trưởng bối của An Đồng, một câu này Phong Quang nghẹn trong lòng không nói ra.

“Chúng ta đều là phụ nữ, gả cho người rồi liền chỉ có bốn chữ “tương phu giáo tử” (giúp chồng dạy con), phu này là chỉ trượng phu, tử này, tự nhiên là nói con cái, tuy rằng nói chức trách phụ nữ là nối dõi tông đường như vậykhông phù hợp với tư tưởng nữ quyền thời đại mới bây giờ, nhưng có đôi khi, lời lão tổ tông truyền xuống cũng không phải không có đạo lý, con thấy có đúng không?”

A, nói có sách, mách có chứng, còn không phải bóng gió nói cô không thể sinh con sao, cho dù cô không thể sinh thì sao? An Đồng còn không có ý kiến, bà còn không được tính là mẹ chồng thì có quyền gì mà nhúng tay vào?

Phong Quang cười ha ha, “Lão tổ tông không phải còn nói nữ nhân phải tam tòng tứ đức sao? Cho nên, An Đồng nghĩ như thế nào cháu đều nghe vậy, bà Mục à, dì hẳn nên hỏi An Đồng thấy đúng không thì hơn.”

Nụ cười hòa ái hiền lành của An Văn cứng ngắc một chút, không đợi bà bẻ cong lời nói Phong Quang có hiểu lễ phép hay không, An Đồng đã từ bên ngoài trở về.

anh nhìn thấy An Văn thì cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh cười nói: “Dì, dì đến đây sao lại không nói cho cháu biết?”

Kỳ thực Phong Quang thật sự ngoài ý muốn, An Đồng không phải nói tới năm giờ chiều mới có thể về nhà sao? Thế nào bây giờ đã về rồi?

“Dì chỉ… bỗng nhiên nghĩ muốn qua xem.” An Văn miễn cưởng cười hiền lành, “Thuận tiện, đến quan tâm thăm hỏi thân thể Phong Quang.”

“Vậy sao?” An Đồng đi đến bên người Phong Quang, bị cô véo một cái.

Tức giận bất bình trong mắt cô để lộ ra một tin tức: Bà ấy mới không phải đến quan tâm em đâu, bà ấy là tới tìm em khi dễ.

An Đồng nắm tay cô, làm cho cô an tâm một chút không cần nóng nảy, anhmỉm cười, “Phong Quang thân thể rất tốt, dì không cần lo lắng, ngược lại là con…”

Lời của anh nói không xong, An Văn khẩn trương nói: “Con làm sao?”

Ngay cả Phong Quang cũng khẩn trương nhìn anh.

“Dì cũng biết, cơ thể của con vẫn luôn không tốt, có thể hoàn toàn thoát khỏi xe lăn mà đứng lên cũng là chuyện năm kia thôi, nhưng mà mặc dù có chuyển biến tốt, chung quy trụ cột vẫn kém.” Ánh mắt xin lỗi của An Đồng đặt trên người Phong Quang, “Có chút chuyện, anh thật sự thiếu vợ anh rất nhiều.”

An Văn nếu còn không rõ thì bà là người ngu rồi, cẩn thận ngẫm lại trạng huống của thân thể An Đồng trước đây, nếu vấn đề là ở trên người anh, việc đó xác thật sẽ có lực thuyết phục khiến người ta không thể nghi ngờ, xemđi, An Văn mất lập trường, cũng không biết nên lấy loại ánh mắt nào mà nhìn Phong Quang, chỉ xả lại vài câu không nghĩ đóng cửa nói chuyện liền vội vã tạm biệt rời đi.

Đợi An Văn đi rồi, Phong Quang bắt lấy tay An Đồng, chất vấn nói: “anh sao lại muốn nói như vậy?”

“Như vậy có thể làm một mẻ, khỏe cả đời, bà ấy về sao không bao giờ đến gây sự với em nữa.”

“Nhưng mà sai là ở em…”

“Em muốn bồi thường anh…” An Đồng hôn nhẹ lên khóe môi cô, thấp giọng dụ dỗ: “Chúng ta có thể trở về phòng ngủ.”

Phong Quang: “…”

Mặt trời lặng trăng lên, ánh sao chói sáng.

An Đồng vì cô gái nhỏ mệt ngủ trên giường đắp chăn cho tốt, tinh thần thỏa mãn lại hôn lên nửa mặt nghiêng qua của cô mới đi đến ban công gọi một cuộc điện thoại.

“An Đồng, cậu là đồ biến thái.” Điện thoại vừa thông, bên kia Phù Nhan gầm rú.

“Học tỷ, sao vậy?”“Đừng gọi tôi học tỷ! Cậu biết rõ ràng tôi là một bác sĩ có đạo đức có trách nhiệm, nhưng cậu lại bức tôi làm ra việc sửa chữa chẩn đoán báo cáo, Hạ Phong Quang thân thể rất khỏe mạnh, cậu mới có vấn đề, là chính cậu làm giải phẫu buộc garô, cậu muốn tôi lừa cô ấy là có mục đích gì?”

“Tôi nói không có, chị tin sao?”

“Đương nhiên không tin!” Phù Nhan đoán, “Chẳng lẽ cậu là muốn cho cô ấy sinh ra tâm lý áy náy, chủ động đề xuất ly hôn với cậu?”

Vừa nói ra phán đoán này Phù Nhan kỳ thực cũng tự phủ định, An Đồng nuông chiều Phong Quang như thế nào ai cũng nhìn ra được.

Con ngươi đen của An Đồng phản chiếu ánh trăng sáng tỏ, “Tôi bất quá là muốn làm cho Phong Quang không cần lại nhớ thương chuyện có con mà thôi.”

“Vậy cậu cũng có thể nói bản thân cậu có vấn đề.”

“không được, nếu cô ấy ghét bỏ tôi, muốn bỏ tôi đi thì làm sao bây giờ?” Nếu vậy, anh sẽ nhịn không được đem cô nhốt vào lồng.

Bên kia Phù Nhan trầm mặc hồi lâu, “Chỉ vì lý do này?”

“Cái này lý do còn chưa đủ lớn sao?”

“… Tôi không phải hiểu lắm cấu tạo não của cậu, tại sao cậu có ảo tưởng cậu không thể có con?”

“Đứa nhỏ…” An Đồng trầm ngâm trong chốc lát, nghi ngờ nói: “Con cái sẽ khiến Phong Quang đem tình yêu phân ra, tôi tại sao lại muốn có con?”

Đúng vậy, Phong Quang chỉ có anh, lực chú ý của cô, tình yêu của cô đều đặt ở trên anh một người, anh vì sao lại muốn có một đứa con đến cướp điPhong Quang có thể hoàn toàn thuộc về anh đây?

Phù Nhan bỗng nhiên trầm trọng nói: “An Đồng… cậu cần trị liệu tâm lý.”

cô vốn vì đạo đức nghề nghiệp, không qua được lương tâm chính mình mà lo lắn cậu ta có phải sẽ làm gì Hạ Phong Quang, nhưng hiện tại cô xác định, đây hoàn toàn là do dục vọng độc chiếm của An Đồng quấy phá, mà phần dục vọng này của cậu ta đã không còn bình thường nữa.

“Cảm ơn đề nghị của chị, bất quá Phong Quang nói tôi rất tốt, tôi nghĩ tôi cũng không cần trị liệu tâm lý.” Ánh mắt An Đồng xuyên thấu qua cửa thủy tinh, thủy chung không rời mắt khỏi thân ảnh trên giường, ánh trăng ôn nhu ở trong mắt anh, cả người đắm chìm trong ánh trăng giống như một vị tiên nhân, âm thanh của anh thật sự dịu dàng, nhưng lại có thể làm cho sau lưng người khác cảm thấy lạnh cả người, “Phù Nhan, không cần xen vào việc của người khác, tôi có thể làm cho chị ngồi đến vị trí viện trưởng, cũng có thể đem chị kéo xuống từ vị trí đó.”

“… Tôi hiểu.”

Người nằm trên giường giật giật, An Đồng treo điện thoại, đi trở về bên giường, anh vừa nằm lên giường cô liền tự nhiên mà lui vào lòng anh, ánh mắt mơ mơ màng màng mở ra một khe hở, “anh đi đâu vậy?”

“Sợ em lạnh, anh đóng cửa sổ lại.”

“Ừm…” cô đè lại tay anh móc dán vào trước ngực mình, bởi vì không lâu trước đó có một hồi “kịch chiến”, cô còn chưa kịp mặc quần áo, nhưng cô lại cảm nhận được anh rục rịch, “Đừng có quậy nữa, em muốn đi ngủ…”

“anh không phải đang ngủ với em sao?”

“Em nói là… đơn thuần ngủ.”

“anh ngủ em, lúc đó chẳng phải đơn thuần ngủ sao?”

Phong Quang xem như lấy lại tinh thần, “An Đồng, anh đừng có mà quá đáng nha.”

“Được rồi.” An Đồng thỏa hiệp, anh hôn lên môi cô, một cái hôn lửa nóng đến, đây là nụ hôn trước khi ngủ bởi vì anh nói: “Ngủ ngon.”

anh quay lưng lại nằm, thật sự không còn nhúc nhích.

“An Đồng…” Phong Quang lấy ngón tay chọc chọc lưng anh, anh không phản ứng, cô không cam lòng lại duỗi chân đạp anh một chút, “An Đồng?”

anh như trước không rên một tiếng.

Phong Quang cắn răng, châm hỏa trên người người ta, anh liền ngủ như vậy? cô ngồi xuống, ghé vào trên người anh, “An Đồng, An Đồng, An Đồng!”

An Đồng học bộ dạng cô vừa mới tỉnh ngủ mở một nửa mắt, “Sao vậy?”

“Em muốn!” cô nâng mặt anh, bất chấp tất cả gặm xuống.

An Đồng hưởng thụ một hồi, khóe miệng mang theo ý cười đạt được ý đồ, xoay người một cái đem cô đặt dưới thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.