Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 2: Chương 2




Phong Quang ngồi ở trong quán cà phê đương nhiên không phải vì theo dõi nam nữ chính, nam nữ chính thế nào cũng không liên quan đến nhiệm vụ của cô. Mục tiêu của cô là phải tiếp xúc với nam phụ, nơi nào có nam chính xuất hiện thì mới có nam phụ ở đó, bởi vì nam phụ chính là thư ký của nam chính tổng tài.

Đừng nghi ngờ vì sao thư ký không phải bạn tốt của nam chính mà lại là nam phụ, bởi vì hắn đương nhiên không chỉ đơn giản là một thư ký tầm thường. Hắn vậy nhưng có huyết hải thâm cừu với nam chính, thuận tiện cũng là anh cùng cha khác mẹ của nam chính, chỉ cần thấy đến cái loại quan hệ thuyết thống này được bày ra thì không cần đoán, cha của tổng tài nhất định là tra nam.

Còn phiền toái một cái là, dựa theo tình tiết phát triển, nữ chủ hiện tại đã muốn có cảm tình với nam phụ, ai, thiệt đau trứng mà.

Không đứng đắn nói tục, Phong Quang nhìn chằm chằm một chiếc xe màu đen mới dừng trước cửa quán cà phê, lập tức đem mấy lọn tóc dài của bản thân trở nên rối loạn chút, sau đó đánh một cuộc gọi, “Ba mươi giây sau hành động”.

Tắt điện thoại, để vào trong túi, cô giẫm giày cao ghót mang theo túi xách ra khỏi quán cà phê, lấy tốc độ trăm mét trên giây chạy tới cạnh chiếc xe, kéo mở cửa, trực tiếp ngồi lên ghế phụ, lập tức đóng cửa.

Động tác liền mạch lưu loát.

“Tiểu thư…”

Khi thanh niên vừa nho nhã nói hai chữ xong, Phong Quang đáng thương hề hề nhìn về phía hắn, lại tiếp tục giả giọng đáng thương ngắt lời của hắn, “Tiên sinh, có người đuổi theo tôi, xin anh giúp tôi đi.”

Khi một cô gái khẩn cầu, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp mỹ lệ khẩn cầu, tin rằng rất ít đàn ông có thể từ chối, huống chi, cô còn không chỉ là xinh đẹp đơn giản vậy, bản thân là nữ phụ cuối cùng, hôn thê của nam chính, cô là siêu cấp xinh đẹp mỹ lệ!

Bạch Trí đúng là Tống Mạch thư ký, nhưng bởi vì Hạ Phong Quang mấy năm qua đều luôn du học nước ngoài, hắn cũng chưa từng thấy qua Phong Quang là người như thế nào, lúc này nghe cô giải thích xong, hắn nhìn xem ngoài cửa xe, ở cửa quán cà phê đúng là có một đám đàn ông đang lang thang, động tác của bọn họ thật giống như là đang tìm kiếm ai đó, Bạch Trí tất nhiên không biết được đây thật ra là người do Phong Quang dùng tiền đưa tới diễn trò.

“Tiên sinh, bọn họ là người xấu muốn bắt cóc tôi lấy tiền chuộc, họ đã đuổi theo tôi hai con phố, nếu bị bọn họ bắt thì tôi…”

“Mời xuống xe.”

“Nhất định sẽ rất thảm… Hả?” Phong Quang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.

Bạch Trí lại nói lại một lần, “Mời xuống xe.”

“Tiên sinh, anh không thấy sao? Bên ngoài có người đang muốn bắt tôi kìa!”

“Nếu cô ở đây, người bọn họ muốn bắt sẽ có thêm tôi, hơn nữa, tôi làm sao mà biết bọn họ bắt cô có phải do cô trộm bọn họ cái gì không? Hoặc là, nói không chừng bọn họ là cảnh sát, cô là tội phạm.” Bạch Trí rất bình tĩnh phân tích.

Tuy rằng đàn ông trầm tĩnh mười phần quyến rũ, nhưng bây giờ hắn không phải loại người dùng kích thích chỗ tuyến thượng thận quyết định tư tưởng đầu óc lại khiến Phong Quang rất chán ghét.

“Tôi ăn trộm? Tội phạm?” Phong Quang chỉ vào chính mình, “Tiên sinh, anh nhìn kỹ đi, gương mặt vô hại này của tôi, không xinh đẹp chính là mỹ lệ, chỗ nào giống tội phạm? Quần áo trên người tôi, từ đầu đến chân đều là đồ số lượng có hạn mới ra mắt mùa xuân này nha, tôi có cần phải trộm cái gì sao?

Mắt kính Bạch Trí tựa hồ xẹt qua một ánh sáng lạnh, “Tôi chẳng qua là đơn giản đem những khả năng có thể xảy ra mà nói, bây giờ không thể xác định cô là người tốt hay không, xin thứ lỗi cho tôi không thể giúp cô.”

“Anh không giúp tôi, tôi liền bị bọn họ bắt đi!”

“À…” Hắm trầm ngâm một giây, “Nếu có người thông báo mất tích, tôi sẽ đến sở cảnh sát làm chứng.”

Phong Quang: “…”

Tới lúc đó cái gì cũng muộn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.