Hai mươi sáu năm trước, tiểu thư Hứa gia bởi vì dung mạo xuất
chúng nên được bệ hạ nhìn trúng mà nạp làm phi tử, phong
thành Mẫn phi, nhưng Hứa Mẫn lại không thích Hoàng thượng. Lúc
nàng còn là khuê nữ, người nàng thích chính là Vương gia khác
họ Tề Quân, mà vừa vặn, Tề Quân cũng thích nàng. Dù rằng Tề
Quân khi ấy đã cưới chính phi, Tề Quân không có thị thiếp, tất
cả mọi người đều nói Kiều Uyển mệnh tốt mà chính Kiều Uyển
cũng cho nằng trừ bỏ chuyện trượng phu không yêu mình, hết thảy còn lại đều hoàn mỹ, hơn nữa Kiều Uyển cũng không cần được
trượng phu yêumến mới sống nổi.
Kiều Uyển biết chuyện
giữa Hứa Mẫn và Tề Quân, bà cũng biết mỗi giữa năm Hứa Mẫn
luôn lấy cớ tu hành cầu phúc ở Linh Cảm tự, mà cùng lúc Tề
Quân đi xa khi ấy là để tư tình với nàng ta, nhưng bà cũng chưa
bao giờ quản, thứ nên là của bà thì kẻ kháckhông cướp
nổi, không phải của bà thì bà muốn đoạt cũng đoạt không xong,
Kiều Uyển luôn luôn thông suốt điểm ấy, nhưng chuyện sau đó lại
xảy ra.
Năm đó trong thành ôn dịch bùng nổ, Lạc thành
hoàn toàn bị phong tỏa, thuốc có thể trị được ôn dịch ngày
càng thiếu thốn mà thuốc ở ngoài thành cũng không thể nhanh
chóng vận chuyển vào, mà trùng hợp sau đó Kiều Uyển và Hứa
Mẫn đều sinh con, hai nam hài đều là cốt nhục của Tề Quân.
Người bên cạnh Hứa Mẫn rất trung thành, chí ít thì đứa bé
cũng đã được sinh ra, nhưng bên Hoàng đế lại không có người
hiểu rõ tình hình, vì thế một màn kịch được dựng lên từ đó. Hai đứa trẻ mới sinh cơ thể yếu đuối đều bị nhiễm ôn dịch
đáng sợ kia, mà trên tay Tề Quân, chỉ có một viên thuốc.
Kiều Uyển trước đó chưa từng cầu hắn cái gì, đấy là lần đầu tiên bà cầu hắn cứu đứa nhỏ của bà, thực tế Tề Quân đã cứu,
bất quá hắn cứu là đứa nhỏ của Hứa Mẫn, hắn nói với Hứa
Mẫn là con của họ đã chết mà ôm Tề Đoan trở về, nói với
Kiều Uyển: “Đây là con của chúng ta.”
Khoảnh khắc nàng ôm đứa nhỏ đó, Kiều Uyển hạnh phúc nở nụ cười, nhưng lòng của
nàng hoàn toàn lạnh lẽo, không có mẫu thân nào sẽ nhận sai con của mình, ít nhất bà sẽ k.
Sau đó Quách ma ma trở lại, bà đem theo Tề Mộ được đào ra từ một nấm mộ, Tề Mộ nhỏ bé chỉ còn một hơi thở mỏng manh, Kiều Uyển đẩy mọi người ra, ôm con
mình đến Linh Cảm tự quỳ một ngày một đếm trước cửa Kính
Viễn đại sư, ngay khi Tề Mộ sắp không qua khỏi thì Kiến
Viễn đi ra.
Kiến Viễn nói ông không xác định được đứa bé này tương lai có thể trở thành người luôn gây sát nghiệt
hay không, nhưng không thể vì một việc không đoán trước được mà
để cho đứa bé này mất mạng, đây chính là nguyên nhân Kiến Viễn phải suy nghĩ một ngày một đêm mới ra tay, nhưng dù sao cũng
đã muộn, đứa bé có thể bảo toàn tính mạng, nhưng vẫn tạo
thành tiếc nuối cả đời, đứa bé là một người mù.
Kiều
Uyển nghĩ bà sẽ yêu đứa bé này gấp bội, nhưng nàng phải vụng trộm nuôi bé ở nhà hoang, bà muốn trả thù, chờ đứa bé này
trưởng thành để cùng nhau báo thù. Mới đầu bà thật sự dụng
tâm mà chiếu cố Tề Mộ, không sợ Tề Mộ là một đứa nhỏ có
chỗ thiếu hụt, nhưng nhìn thấy biểu hiện của Tề Đoan ngày
càng thông minh, ngày càng hoàn mỹ, bà bỗng nhiên vặn vẹo.
“Vì không để Vương gia biết ta phát hiện chân tướng, ta thật sự giống như từ mẫu mà đối đãi Tề Đoan, mà khi đối mặt với Mộ nhi ta lại coi hắn như một công cụ để báo thù, ta muốn con mình mọi thứ đều làm được đến tốt nhất, đề bài Tề Đoan đã làm ta sẽyêu cầu
Mộ nhi làm lại, nếu làm kém hơn một chút ta sẽ nhốt Mộ nhi
trong một phòng cực tối ở nhà hoang, Mộ nhi khóc nhiều
sẽ không khóc nữa, ta vui vẻ tưởng Mộ nhi trở nên kiên cường
hơn, cho đến tận khi ta phát hiện ra Mộ nhi đối với ta vĩnh
viễn chỉ có cười.”
Kiều Uyển thất thần nói xong nhưng
lại bỗng dưng ném chuỗi phật trong tay xuống, phẫn hận trong
mắt làm cho khuôn mặt bà căng ra, “Ta tin phật là để giảm bớt
áy náy với Mộ nhi, nhưng mỗi ngày tụng kinh niệm phật chỉ làm cho ta càng thêm hối hận những chuyện mà ta đã làm với con
mình, Hứa Mẫn, ngươi vui không? Năm đó hắn lựa chọn con của
ngươi, mà con ngươi lại mỗi ngày gọi ta là mẫu thân, đúng là
buồn cười.”