Ngoài dự đoán là An Đồng cũng không nghĩ là Phong Quang đang nói đùa, cũng khôngcười hành vi của Phong Quang là của một cô gái đột nhiên tâm huyết dâng trào, anhchỉ cong lại khóe mắt dịu dàng, “Tôi rất chờ mong.”
Dịu dàng như vậy.
anh không đồng ý, cũng không cự tuyệt, tâm Phong Quang lại hạ xuống đáy cốc, côbiết chàng trai này bên trong rất lý trí, vừa lý trí đồng thời thận trên cũng sẽ khôngnhất thời bị kích thích mà hooc-môn tăng vọt, anh sẽ không bao giờ quên mất phải suy tính kỹ càng chuyện gì, nói cách khác, cái loại tình yêu mà không có lý trí gì đó anh sẽkhông đụng vào.
Cho dù thế giới này sẽ phát triển theo quỹ đạo vốn có, thì đối với nữ chính Phương Nhã Nhã làm cho anh động tậm, anh cũng thủy chung duy trì khoảng cách đúng mực,không xa cũng không gần, đến khi Mục Thiên Trạch sắp sửa cùng cô ấy tiến một bước thì anh mới hơi chút tới gần một bước, như cảm giác có một ngọn sóng tồn tại ở bên người Phương Nhã Nhã.
An Đồng là người như vậy, anh thích nắm mọi việc ở trong tay và cũng chỉ có anh mới có thể làm được việc đó.
Chàng trai này là một sự khiêu chiến rất lớn, Phong Quang không cảm thấy ủ rũ ngược lại còn tâm lý bốc cháy, liệt hỏa hừng hực chinh phục chàng trai này, cô nhất định phải có được anh, không chỉ vì nhiệm vụ, mà quan trọng hơn là cô muốn có chàng trai này.
cô ngọt ngào nói: “Vậy thì tốt, từ giở trở đi, em sẽ bắt đầu theo đuổi anh.”
“Tôi mỏi mắt mong chờ.” Thần sắc ôn nhu của An Đồng cũng không khiến người khác nhìn ra anh đang chờ mong, ngược lại là người nhìn qua không khỏi hãm tại sắc đẹp đó.
Phong Quang rất nhanh mượn sức ý chí mạnh mẽ mà hồi phục tinh thần, cô đi ra sau hắn, phụ giúp đẩy xe lăn, “anh không phải nhớ cảnh sắc chung quanh sao? Em sẽ cùng anh đi dạo chung quanh.”
anh cười nhẹ nhàng, “Được.”Trước đi An Đồng cũng là học sinh trường cao trung này, nhưng vì thân thể không tốt nên thời gian học ở học viện cũng không có bao lâu, phần lớn thời gian đều là dựa vàoanh học tập ở nhà, nhưng cảnh sắc chung quanh học viện đều được anh lưu vào trong đầu.
Kỳ thực Phong Quang cũng là ngày đầu tiên đến học viện, cô hoàn toàn không biết chung quanh có phong cảnh gì, thuần túy là đi đến đâu nhìn đến đó, có khi đi xa quá còn phải dựa vào An Đồng nhắc cô phải đi đường thế nào mà quay về, điều này làm cho cô thân là người mù đường có chút xấu hổ.
Cuối cùng Phong Quang và An Đồng cùng nhau trở về nhà, An Đồng ngược lại cũngkhông hỏi vì sao cô lại không đi học trong trường bởi vì hiện tại là thời gian học, học sinh đi lang thang ở cao trung Tứ Diệp Thảo cũng không chỉ có một mình cô.
Tối nay gió lạnh hiu hiu, Phong Quang tắm rửa sạch sẽ lấy ra sách giáo khoe chạy ra khỏi cửa, mẹ cô còn tăng ca ở công ty, cha cô gần đây phải xử lý một vụ án nên đã mấy ngày không thể trở về, dì bảo mẫu trong nhà lại không có lá gan ngăn cản cô, cho nên cô hiện là một đứa nhỏ không có người quản lý.
Chạy chậm một đường đến trước một biệt thự, lần này cô cũng không ấn vang chuôngtrên cửa sắt mà vén tay áo lên, đột phát ý tưởng leo vào từ tường rào bên cạnh, vẫn nhờ cô có dự kiến trước, tăng thêm không ít điểm nhanh nhẹn, leo tường chuyện nàykhông phải chỉ nói chơi đâu, khi gõ vang cửa lớn đang đóng, cô thuận tay hái một đóa tường vi hồng.
không lâu sau An Đồng nghe được tiếng đập cửa đi ra mở cửa, lần này anh không có ngồi xe lăn mà tay phải chống nạng, thấy là Phong Quang anh còn chưa kịp cảm thấy bất ngờ thì trước mặt đã xuất hiện một đóa tường vi nở rộ xinh đẹp.
Phong Quang cười toe toét nói: “Cái này gọi là hoa tươi xứng với mỹ nhân, hoa này tặng cho anh.”
anh nâng tay nhận lấy đóa hoa mới phát hiện gai đâm phía trên đã được cô cẩn thận nhổ bỏ hết rồi, anh bật cười: “Đây hình như là hoa ở trong vườn nhà tôi.”
“không phải còn có câu kêu mượn hoa hiến phật sao? Em tay không tới tìm anh hình như không được lễ phép, phải có một chút quà tặng mới được, em khẳng định anhchưa từng nhận được hoa của ai tặng cho, cho nên mượn cái này, anh yên tâm, tương lai em nhất định bù lại đóa hoa này cho anh.” cô đạo lý rõ ràng, lén lút đem tay bị gai đâm bị thương giấu sau lưng.