Bởi vì đã viết sai một chữ nên Tề Mộ bị mẫu thân nhốt trong
phòng tối của nhà hoang, qua một đêm mới được thả ra, mà mẫu
thân của hắn đã sớm rời đi về vương phủ. Ở nhà hoang có một
gia gia chăm sóc cho hắn, Tề Mộ biết gia gia này là người duy
nhất đối xử tốt với mình cũng sẽ sớm mà qua đời, bởi mỗi
khi mưa vào ban đêm, Tề Mộ nghe được tiếng ho khan của ông ngày
càng dữ dội.
Tề Mộ quen với bóng đêm, hắn không sợ tối, mà hắn sợ tối trong một căn phòng tĩnh lặng, nơi đó không hề
có bất kỳ âm thanh gì, hắn sẽ có ảo giác chính mình là
người bị cả thế giới vứt bỏ, nên hắn muốn tạo một thế giới
cho bản thân mình. Hắn chạy qua bên kia của núi hoang, hắn đã ở trong bóng tối được bảy năm, hắn sớm học được làm thế nào
để đi đường mà không cần nhìn, mẫu thân của hắn
cũng không biết kỳ thực hắn có thể thông minh đến mức này,
thậm chí có thể nói hắn còn thông minh hơn vị tiểu thiếu gia
trong vương phủ kia.
Hắn muốn ở nơi này tạo ra một khu
nhà ở, một nơi sẽ không bị mẫu thân phát hiện ra, hắn mỗi
ngày đều đến đây, mỗi ngày hoàn thành từng chút một, suốt ba
năm hắn thật kiên trì cẩn thận cho đến khi thương tích trên hai
tay đều đã hóa thành sẹo, một căn nhà gỗ nhỏ được tạo ra,
nhà gỗ nhỏ này là thế giới của hắn, cho dù là gia gia chăm
sóc hắn hay mẫu thân cũng không phát hiện ra. Có lẽ lão gia gia đã nghi ngờ với việc hắn mỗi ngày đều mất tích trong chốc
lát, nhưng ông chưa bao giờ nói gì mà chỉ biết than thở vuốt
ve đỉnh đầu hắn.
Năm thứ tư, lão gia gia qua đời, ngày hôm đó Tề Mộ bị phạt nhốt trong phòng tối, hắnkhông thể đưa tiễn lão gia gia đoạn đường cuối cùng ấy. Đợi đến khi có thể ra
ngoài, hắn mất tích một ngày một đêm, không ai biết hắn đã
đến nhà gỗ nhỏ của chính hắn, đó cũng là lần đầu tiên mẫu
thân hắn lộ ra sự lo lắng cho hắn, từ lúc đó về sau Tề Mộ
trở thành người chuyện gì cũng chỉ biết cười.
Bừng
tỉnh từ cơn mộng, hắn có chút giật mình, khoác tay lên trán
mới phát hiện bản thân ra một thân mồ hôi lạnh, đã nhiều năm
qua đi hắn đã không mơ thấy chuyện trước đây…
Tề Mộ
nghiêng người, nữ nhân nằm bên cạnh vô thức chui vào lòng hắn,
một bàn tay ôm lấy thắt lưng nàng, tay kia thì đặt trên cái
bụng đã rất lớn của nàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt
lại không có sự vui vẻ.
Chỉ có những khi hắn muốn trốn
tránh việc gì mới có thể nhớ tới nhà gỗ nhỏ, mà hôm nay
nghĩ tới là vì hắn nghe người ta nói, nữ nhân sinh đứa nhỏ
chính là bước một chân vào quỷ môn quan. Lúc nghe Phong Quang
mang thai hắn xác thực rất vui vẻ chính mình sắp sửa có một
người thân huyết mạch tương liên, nhưng ngày sinh càng gần hắn
lại bắt đầu lo lắng, cho dù trong phủ đã chuẩn bị bà đỡ và
đại phu tốt nhất cũngkhông thể làm hắn giảm bớt một tia băn
khoăn. Dù là một chút mạo hiểm đi nữa hắn cũng không chịu nổi việc có khả năng sẽ mất đi Phong Quang.
“Phong Quang, chúng ta không sinh được không?”
Đây là lần thứ ba mươi lăm trên bàn cơm nghe được Tề Mộ nói lời
này, Phong Quang cười cười: “A Mộ chàng lại đùa rồi, nếu để
con chúng ta nghe được bé sẽ đau lòng đó.”
Tề Mộ ôm nàng lên đùi mình, giống như bình thường nói đùa: “không cần đứa
nhỏ, chỉ có chúng ta hai người sống với nhau không tốt sao?”
“A Mộ…” Phong Quang biết được hắn sẽ không nói gì tùy tiện, nàng hiểu hắn liền biết được hắn lúc này đang nói chuyện nghiêm
túc, bất quá nàng vẫn phải làm cho hắn thất vọng, “Nếu đứa
nhỏ không đến, ta đương nhiên có thể cùng chàng sống đến trọn
đời, nhưng mà bé đã đến với chúng ta, chúng ta không lý nào
lại để bé rời bỏ thế giới này, A Mộ, ta biết chàng là một
phụ thân tốt.”
Nhưng hắn một chút cũng không muốn làm phụ thân.
Tề Mộ vẫn luôn muốn làm Phong Quang thay đổi ý tưởng, nhưng nhiều
lần thất bại, cuối cùng ngày Phong Quang sinh nở cũng đến,
người trong phủ đều bận việc lu bù lên.
Tiêu vương phi
đứng ở cửa niệm a di đà phật, chuỗi phật trong tay không ngừng
di chuyển, tiếng kêu bên trong càng lúc càng lớn, Tề Mộ
muốn đi vào nhưng bị Quách ma ma ngăn cản.
“Thế tử, nữ
nhân sinh con nam nhân không thể vào.” Phòng sinh đều bị cho là
nơi dơ bẩn, bởi vậy ít có tình huống nam nhân muốn đi vào.
Tề Mộ chỉ dùng một tay đẩy Quách ma ma ra, cười lạnh nói: “Thê
tử của ta sinh con cho ta, ta lý gì không thể đi vào?”
Dứt lời, hắn đẩy cửa mà vào.
“Vương phi, này…”
Tiêu vương phi nhắm mắt lại, “Mọi chuyện đều theo thế tử đi.”
Phong Quang nằm ở trên giường, sống chết nắm lấy ra giường, cả
người đầy mồ hôi. Vốn sinh con đã muốn đủ làm cho nàng thống
khổ, vậy mà nhìn thêm Tề Mộ đi vào nàng thiếu chút nữa mà
đứt hơi hô to: “Chàng đi ra ngoài!”
Nàng hiện tại
nhất định xấu muốn chết, tuy nói hắn nhìn không thấy, nhưng
là… nhưng là người nàng đầy mồ hôi, hương vị
nhất định không dễ ngửi.
Tề Mộ ngồi bên giường, lần đầu tiên nghe nàng nói chuyện lớn tiếng như vậy còn cảm thấy mới
lạ, bất quá hiện tại cũng không phải để lúc hắn cảm thấy
mới lạ, hắn kéo tay nàng, lập tức bị tay nàng xiết chặt, “Ta
ở đây, nàng đừng sợ.” Hắn lại quay đầu lạnh lùng nói với các bà mụ vì hắn đến mà nghỉ tay: “Đều thất thần cái
gì? không muốn sống sao?”
Mọi người trong phòng lập tức bận rộn, người nên làm chuyện gì thì làm chuyện đó.
“Ta mới không sợ!” Phong Quang nắm chặt tay hắn, dùng sức kêu một tiếng, “Takhông muốn sinh! Đau chết rồi!”
Hắn cầm khăn lau mồ hôi trên mặt nàng, “Được được được, chúng ta không sinh nữa.”
không biết sao nghe hắn nói thế, nàng lại nhịn không được mà muốn cười,
đều sắp đến rồi sao có thể nói không sinh liền không sinh,
trước đây hắn đã luốn nói không cần sinh đứa nhỏ,
nàng không đồng ý, hiện tại bị đau thì lời gì cũng nói ra
được.
“Tề Mộ, đều tại chàng!”
“Phải, đều do ta.”
“Nếu không phải chàng ta sẽ không mang thai, hiện tại ta sẽ không thống khổ thế này… A!” Bởi vì đau bụng sinh nàng lại kêu thảm một tiếng.
“Đều do ta sai, sinh xong chúng ta liền không bao giờ sinh nữa.” Tính
khí của hắn hiện tại thật sự rất tốt cái gì cũng nhận
được, Phong Quang nói gì thì hắn sẽ nghe cái đó, hắn áp vào
mang tai nàng nhỏ giọng nói: “Ta đã uống canh tuyệt tử.”
Từ nay về sau nàng sẽ không bao giờ thống khổ như vậy nữa.
“Chàng…” Hốc mắt nàng bỗng nhiên nóng lên, đau bụng sinh không làm cho
nàng khóc, nhưng hiện này nàng lại khóc ra nước mắt, “Chàng
là thằng khờ…”
“Ta có nàng là đủ rồi.” yêu của hắn quá ít, chỉ có thể cho một người mà thôi.
Phong Quang vừa khóc vừa la, nàng có thể đoán được chính mình bây
giờ buồn cười muốn chết, rốt cục tại một lần nàng lại dùng
sức sau đó, nàng cảm thấy có cái gì tuột ra từ trong bụng
dưới, ngay sau đó là tiếng hô to của bà mụ: “Chúc mừng phu
nhân, là một thiên kim!”
Là nữ nhi, nàng nghe xong lập tức ngất đi. Nàng hôn mê một cái liền hôn mê hai ngày.
Trong phòng trẻ con, nhũ mẫu có việc đi ra ngoài, chỉ còn lại một
đứa nhỏ còn chưa mở mắt ngủ ở trong nôi, bé còn quá nhỏ
nhìn không ra là giống ai, nhưng bộ dạng an tĩnh lại thật sự
có phong phạm của mẫu thân bé.
Một con hồ ly trắng đứng
thật lâu, giống như hạ xuống quyết tâm gì đó mà bỗng nhiên từ
dưới đất nhảy lên nôi, nhưng một ánh kiếm xẹt qua làm cho nó
lui về trên đất, còn bị chém mất một nhúm lông đuôi.
“Đúng là có ý tứ.” không biết từ lúc nào, Tề Mộ rút kiếm xuất
hiện trước nôi, tuy hắnđang cười nói có ý tứ nhưng một mảnh
lạnh lẽo từ đáy mắt cũng không để lộ ra ý tứ này,
“không đi chơi nhân yêu với Tề Mộ mà tìm nữ nhi ta làm gì?”
Chồn trắng mất máu quá nhiều quỳ rạp trên đất, nức nở một tiếng.
Tề Mộ nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Tay thê tử ta có vòng phật mà
Kiến Viễn tặng cho nên ngươi đến gần không được, cho nên ngươi
liền đổi mục tiêu muốn cướp thân thể nữ nhi ta.”
Tu vi An
Lộc còn chưa đủ, nó không thể tu thành hình người, nếu muốn
trưởng thành thì chỉ có thể cướp thân thể người khác, đương
nhiên không phải thân thể ai cũng được mà phải có độ phù hợp,
nữ nhi Phong Quang cũng di truyền được thể chất của nàng, lúc
trước tiến vào thân thể Phong Quang là ngoài ý muốn, nhưng hiện tại nó muốn tự tạo ra chuyện ngoài ý muốn đó.”
“Aiz,
một đôi các người thế nào đều thích đoạt đồ của người khác
vậy? Ta đã tha cho Tề Đoan một mạng, nhưng xem ra ngươi chưa thấy
thỏa mãn rồi.” Ngón tay Tề Đoan nhẹ nhàng lướt qua thân kiếm,
“Nói xem nếu ta chém đi chân của ngươi, ngươi còn có thể tới
tìm nữ nhi của ta không?”
Một tràn tiếng hồ yêu kêu thảm
thiết, thị vệ ngoài cửa nhận mệnh lệnh đem hồ ly bị thế tử
ném ra, nói đúng ra là con hồ ly bị chặt đứt chân sau nhưng kỳ
lạ còn chưa chết này đem đi nhà hoang, thị vệ không dám chậm
trễ lập tức đi.
Tề Mộ thu kiếm vào vỏ, hắn ôm đứa nhỏ
còn hương sữa ôm ra, đứa bé nho nhỏ tỉnh ngủ, tay bé cầm lấy
ngón tay cái hắn, giống như bắt được đồ chơi thú vị mà phát
ra tiếng cười giòn tan.
“Tiếng cười đổi lại thật giống mẫu thân con.”
Tự như biết đây là khen bé, bé cười càng vui.
Tề Mộ cười nhẹ một tiếng, nhéo khuôn mặt quá ư mềm mại của bé, aiz… Xúc cảm này cùng một dạng với mẫu thân bé, gương mặt
hắn mềm nhũn, “Thích cười như vậy thì kêu con Tiếu Tiếu hay
lắm, Tiếu Tiếu, đây là bùa hộ mệnh của con.”
Hắn đem
một cái túi gắm đặt ở bên trong tã lót, gọi là bùa hộ mệnh
thật ra là thẻ bài gỗ đào ngày ấy của Phong Quang, thẻ bài
là hắn cầu, chữ bên trên là Phong Quang viết. Một ngày nọ khi
Phong Quang rời Linh Cảm tự rồi hắn liền lấy nó lại, hắn biết mặttrên nhất định là tên hắn và nàng, dù sao ngày ấy nàng
đã dõi theo hắn thật lâu đó, Tề Mộ làm cho Kiến Viễn đại sư
hạ cố khai sáng, nay cái thẻ bài gỗ đào này tồn tại như một
bùa hộ mệnh bình thường, chuyện này Phong Quang
cũng không biết.
Cần gì làm cho nàng biết chứ? Nếu nàng biết bản thân từ sớm đã động tâm với nàng, nàng
còn không biết sẽ đắc ý đến đâu.
“Y nha…” Bé con cầm ngón tay hắn nhét vào miệng.
Tề Mộ lại lấy tay ra, hắn không nhìn thấy bé, nhưng hắn có thể
cảm nhận được bé con nhỏ như vậy, ở trên tay hắn, ở trong lòng hắn, đây là người kéo dài sinh mệnh của hắn và Phong Quang,
cũng là đứa con duy nhất của hắn, cảm giác làm phụ thân dường như cũng không tệ đến vậy.
“Tiếu tiếu, phụ thân dẫn con đi tìm mẫu thân.”
Vì thế đến khi Phong Quang lần đầu tiên nhìn thấy con của mình,
nàng rất kỳ quái phát hiện vốn đứa nhỏ còn rất kháng cự Tề Mộ, nay đã thích đến độ véo mặt bé cũng khiến bé thích đến mức cầm lấy tay phụ thân mà cười ngây ngô.
Một đôi cha và con gái này… giống như đều đem đối phương trở thành đồ chơi của mình.